Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Kích Chém Đầu 3

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

"Thật sự là quá vắng vẻ hiu quạnh, nghe nói thời kỳ cường thịnh của Thuần Dương quan, hương hỏa cực thịnh, xung quanh tiểu thương chồng chất, bách tính đến cúng bái nối liền ngày đêm không dứt... Bây giờ thật sự là đã suy bại."

"Ngày hôm nay chính là thời điểm mà đạo thống của Thuần Dương quan triệt để tiêu vong." La Cương cười khẽ.

Đột nhiên bước tiến của hắn dừng lại, ủng da vẫn đang đứng vững trên mặt đất gạch xanh, hai gò má ở dưới lớp mũ rộng vành hơi giơ lên nhìn về phía đầu bên kia con phố.

Chỗ ấy có một thân ảnh màu vàng dạo bước chậm rãi tiến tới như đang xé tan màn mưa buốt giá.

Mái tóc đen được cố định bằng một cây trâm gỗ, trên thân mang một bộ đạo bào màu vàng nhạt, lưng đem theo đại kích, trên eo có treo một thanh kiếm gỗ đào...

Lối ăn mặc này, không phải đây chính là tiểu đạo sĩ của Thuần Dương quan hay sao?

Khoé môi của La Cương ở dưới lớp khăn vải dưới có chút cong lên, sau đó... càng ngày hắn cười càng lớn.

"Đây không phải là rất đúng dịp sao?"

"Con mồi tự được dâng lên tận miệng."

La Cương giơ tay lên, cầm lấy thanh trực đao đang đeo trên lưng.

Bỗng nhiên!

Một hạt mưa thu lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt của hắn mang theo hơi lạnh thấu xương đâm vào trong da thịt của hắn trong nháy mắt, sau đó lan tràn toàn thân!

Có sát ý!

Đôi mắt của La Cương đột nhiên co lại.

Vị tiểu đạo sĩ này... vậy mà lại muốn giết hắn?

Chỉ là một tên tiểu đạo sĩ vừa mới Khai Mạch...

Hả?

La Cương bỗng nhiên cảm thấy trái tim của hắn giống như đang bị một bàn tay vô hình cho nắm chặt lấy.

Hắn thấy được vị tiểu đạo sĩ đang cầm chiếc ô giấy dầu kia bắt đầu chậm rãi di chuyển, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm về phía hắn, một tay tháo xuống thanh đại kích ở sau lưng mà hắn nhận lấy từ tay La Cương.

Đại kích đột nhiên rung lên chấn động, từng hạt mưa đang bám trên nó đều nhanh chóng biến mất như vừa bốc hơi.

Một âm thanh như tiếng gầm của hổ báo ầm ầm vang vọng, chói tai đến cực điểm!

Giống như tiếng của một con Lôi Điểu đang gào thét lao xuống trần gian!

Âm thanh đó nhanh như điện, chỉ trong chốc lát đã lan đến chỗ hắn, nhiếp hồn đoạt phách tất cả sinh vật ở gần!

Đôi bàn tay đang cầm đao của La Cương bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một lưỡi kích đen nhánh mà lại trong trẻo quét thành hình bán nguyệt, chém đôi từng hạt mưa.

Cứ như vậy một thanh đại kích bổ xuống đầu La Cương!

Theo đó còn có một cỗ năng lượng làm cho hắn đầu giống như đang bị một chiếc chuỳ lớn gõ vào, khiến hắn cảm giác như bản thân sắp bị hôn mê!

Cảm giác này rất quen thuộc...

Giống như việc... hôm qua hắn bị linh thức của tổng quản Triệu Hằng đè ép!

Đây là... linh áp của Khai Thức cảnh?

Một kích này... có uy lực của Khai Thức cảnh!

Không!

Chuyện này sao có thể?

Tên tiểu đạo sĩ này tu luyện cùng lắm mới được hơn bảy năm, lại còn tu loại công pháp tiến trình chậm chạp như Thuần Dương Đồng Tử Công...

Làm sao hắn lại có thể đánh ra một kích có uy lực của Khai Thức cảnh?

Tất cả lông tơ trên cơ thể La Cương đều dựng thẳng đứng lên, mỗi một cái lỗ chân lông đều căng phồng, khí lạnh ào ạt tràn vào cơ thể khiến nội tâm của hắn trở nên lạnh lẽo!

Hắn điên cuồng vận chuyển chân bên trong bảy cái linh khiếu của bản thân để cố thoát khỏi một kích này cùng với... sự sợ hãi!

Tuy nhiên đã quá muộn...

Phốc!

La Cương chỉ cảm thấy cổ của mình bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo, con ngươi đang thít chặt đột nhiên cứng nhắc.

Thiên địa xoay tròn, vô số hạt mưa nhuộm thành màu đỏ...

"Lạch cạch" một ‌ tiếng. . .

Trong đôi mắt của La Cương, hắn cảm thấy được trời đất đang trở nên điên đảo, trên dưới thăng bằng bị đảo ngược. ‌

Cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy được chính là phần cơ thể không đầu còn lại của chính bản thân đang quỳ trên đất, đôi tay vẫn đang trong tư thế định rút đao, cổ bị chém đứt đang phun trào ra một cột máu đỏ tươi... cùng với thân ảnh của vị đạo sĩ kia đang rời đi, một tay vẫn đang cầm theo thanh đại kích, hời hợt không cảm xúc bước qua thi thể của hắn mà đi tiếp.

Phảng phất giống như chuyện này không hề có liên hệ gì với hắn, hắn chỉ là một người đi đường vô tình đi qua mà thôi.

Phương Triệt vung vẩy thanh đại kích để nó phai bớt đi huyết sắc, đeo lên phía sau lưng, một tay bung dù, giày vải đạp nước nhàn nhã đi về hướng phía nha môn tam ti.



"Các ngươi ở lại xử lý sạch sẽ một chút."



Màn mưa đang rào rào nhưng thanh âm nhàn nhạt của Phương Triệt vẫn vang lên quanh quẩn trên con phố. 



Hắn biết Hắc Nha có thể nghe rõ hắn nói. ‌



Cơn mưa thu lạnh buốt cọ rửa mọi thứ.



Thân hình của Trần Lạc chậm rãi đi ra từ trong ngõ hẻm, đôi mắt ‌vẫn mang theo vẻ chấn kinh ngạc nhiên.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.