Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao dịch với An Dương Vương

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Hai ngày sau, Ngô Ngọc theo Chu Lôi đi đến thành Cổ Loa.

"Thật hoài niệm."

Đứng trước cửa thành, cậu ánh mắt xa xăm nhìn vào bên trong. Chỉ chớp mắt đã hai năm đi qua, hôm nay cậu lại đặt chân vào toà thành này.

Tuy Cổ Loa là toà thành kinh đô hiện nay hùng vĩ nhất. Nhưng nếu là cậu, cậu sẽ chọn Cao Bình là nơi đóng đô.

Phải biết nơi đó lúc trước Thạch Sanh sinh ra, sau đó nhận được truyền thừa mới có sức mạnh như vậy. Không chỉ thế, bộ Lạc Nam Cương, bộ lạc Trường Sinh của Âu Việt lúc trước cũng sống ở nơi này, điều này cho thấy Cao Bình có điều gì đó bí ẩn.

Tuy nhiên, thời đại này chọn Cổ Loa là cứ điểm cũng không phải không có lí. Nơi này dễ thủ khó công, muốn công phá là rất khó.

Hai người thuận lợi vào thành mà không bị ngăn cản, sau đó bọn họ một đường vào thẳng hoàng cung.

Ở ngoài, Chu Lôi nói cho tên lính vào báo An Dương Vương bọn họ đã có mặt.

Không bao lâu sau, tên kia đi ra dẫn hai người bọn hắn đi vào.

"Tham kiến An Dương Vương."

Chu Lôi chắp tay khom người nói. Sau đó ông ta đứng qua một bên.

Ngô Ngọc lúc này hai mắt hiếu kì quan sát An Dương Vương, kẻ thống nhất hai thế lực lớn là Âu Việt và Lạc Việt.

Đầu đội vươn miện vàng, tuổi tác vẫn còn tráng niên, lưng hùm vai gấu.

Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên nhất không phải tướng mạo của ông ta như thế nào, điều làm Ngô Ngọc sợ hãi là An Dương Vương hắn vậy mà lại là nửa bước Hoàng Cấp.

Đúng, không sai. Là nửa bước Hoàng Cấp không phải Võ Hoàng. Điều này nói lên điều gì? Nếu mang so sánh để người ta có thể hiểu sức mạnh này là gì, có thể nói An Dương Vương bây giờ gần tiếp cận cấp độ mười hai Kim Tiên trong bộ phim truyện Phong Thần của thế kỉ 21.

Nếu ông ta bước vào Hoàng Cấp, dù 12 Kim Tiên liên thủ không chừng cũng phải bỏ chạy. Vậy vì sao cuối cùng kết quả lại là An Dương Vương bại trận đây?

Điều này làm lòng hiếu kì của cậu nổi nên mãnh liệt, càng khiến cậu quyết tâm nhìn xem sự thật lịch sử xảy ra là như thế nào.

Tại đời sau, thời gian đã mài mòn rất nhiều đoạn lịch sử, cho dù có tìm hiểu cũng không biết rõ tất cả uẩn tình bên trong.

Ngô Ngọc nhận thấy, mọi thứ đều không đơn giản như vậy.

Mà cho dù cậu có muốn thay đổi cái gì cũng bó tay. Giờ cậu mới cấp 13, không có khả năng thay đổi cái sự kiện gì.

Điều này làm cậu bức thiết muốn đột phá thêm cấp độ nữa rồi. Cậu lại hoài niệm mấy nơi như núi lửa hay không gian tu luyện bộ lạc lánh đời ẩn thế mất rồi.

"Ngô Ngọc gặp qua An Dương Vương."

Hồi thần lại, cậu cũng chắp tay thi lễ bái kiến ông ta, thần thái không kiêu ngạo không e rè.

Gặp đây An Dương Vương cũng không phản cảm, ông ta cho người mang ghế cho hai bọn họ ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

"Ngô Ngọc, trấn Cổ Loa, năm 18 tuổi nhập binh doanh dự bị. Bản vương nói không sai chứ?"

Ngô Ngọc nghe vậy con ngươi có chút nhăn lại, sau đó dãn ra mỉm cười hỏi lại:

"Không biết An Dương Vương có ý tứ gì?"

Tuy ông ta điều tra về mình, nhưng điều này cậu có thể hiểu được, nếu có người lưu ý đến cậu muốn điều tra thông tin về cậu là điều rất dễ dàng chứ không nói đến là An Dương Vương.

"Theo như ta được biết, cậu sinh ra và lớn lên ở trấn Cổ Loa trong thành này, vậy thế lực mà cậu nói đến, Cộng Hoà Xã Hội Việt Nam là từ đâu mà ra? Hai năm trước cậu đã rơi xuống vực trong binh doanh không có tung tích đến hiện tại, ta nói đúng chứ?"

Ngô Ngọc lúc này sắc mặt khẽ biến đổi, điều này cậu chưa tính đến.

"Chu Lôi, ra ngoài trước đi, bản vương có chuyện cần nói với cậu ta."

Ngồi một bên, Chu Lôi ù ù cạc cạc nghe như nước đổ đầu vịt, ông không nghĩ tới Ngô Ngọc là người thành Cổ Loa.

Nghe được An Dương Vương muốn nói chuyện riêng với Ngô Ngọc, Chu Lôi vội vàng thối lui.

"Hiện tại chỉ còn hai chúng ta. Nếu ta đoán không sai, Cộng Hoà Xã Hội Việt Nam hẳn là một nước hay vương triều hoặc bộ lạc dưới Lãng Thiên Vực, đúng chứ?"

An Dương Vương lúc này hai con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Ngọc, nhằm xác định điều mình nói.

Ngô Ngọc nghe xong giật mình, cậu bật thót lên sợ hãi kinh hô thành tiếng.

"Cái gì? Ông vậy mà biết đến Lãng Thiên Vực. Điều này làm sao có thể!"

Ngô Ngọc cậu có thể không khiếp sợ được sao? Phải biết Lãng Thiên Vực là nơi bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, khoảng cách không biết bao nhiêu, nhưng dù có đứng trước cửa ra vào hai nơi cũng có kết giới ngăn cấm, làm sao có khả năng ông ta biết được nơi đó.

"Binh doanh dự bị là cửa vào duy nhất chưa bị phong cấm, nhưng chỉ có người chưa đi vào Võ Cảnh mới xuống dưới được, vì thế ta đã xây binh doanh để che mắt thiên hạ."

An Dương Vương nhàn nhạt nói ra. Nhưng Ngô Ngọc ngồi ở dưới nghe thì nội tâm không bình tĩnh nổi rồi.

"Bỏ qua chuyện đó đi. Cậu có hứng thú gia nhập vào triều chính của Âu Lạc không? Có điều kiện gì cứ nói ra."

Nội tâm dần bình tĩnh lại, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu.

"Cảm ơn ý tốt của An Dương Vương. Nhưng nếu ông biết tôi từng ở Lãng Thiên Vực một thời gian, vậy thì ông cũng hiểu rằng triều đại không trói buộc được tầm mắt của tôi."

Dừng một chút, Ngô Ngọc lại suy tư rồi nói:

"Nhưng tôi có thể làm giao dịch với An Dương Vương nếu ông có hứng thú."

Nghe vậy An Dương Vương đầy vẻ hiếu kì, ông ta hứng thú ngồi thẳng lưng lại hỏi cậu:

"Ồ là giao dịch như thế nào? Không lẽ cậu đại biểu thế lực của mình kết minh với ta sao? Nhưng thế lực đó của cậu còn chưa biết có tồn tại hay không, làm sao cậu có thể nghĩ ta sẽ đáp ứng giao dịch với cậu."

Ngô Ngọc nghe xong lắc đầu một cái, sau đó cậu đứng dậy, tiến lại gần An Dương Vương, khi khoảng cách chỉ còn hai mét, cậu gằn từng chữ nói ra:

"Giao dịch về tương lai của Âu Lạc."

Đôi mắt An Dương Vương co lại, sau đó ông ta bật cười.

"Tương lai đâu phải thứ có thể tiên đoán. Hay là... cậu đang uy hiếp bản vương?"

Nói xong, An Dương Vương phóng uy áp ra, Ngô Ngọc lúc này thân thể có chút đứng không vững.

"Điều gì cũng có thể, duy chỉ có uy hiếp đến sự tồn vong của Âu Lạc, bản vương sẽ không bỏ qua dù là ai."

Sắc mặt Ngô Ngọc khẽ trầm xuống, lúc này cậu cố đứng vững, nhưng uy áp của An Dương Vương chỉ phóng ra chốc lát rồi thu hồi.

Ngô Ngọc lúc này có chút oán thầm, cậu vẻ mặt không cảm xúc ôm quyền chào tạm biệt.

"Nếu ông đã không có hứng thú, vậy chúng ta không có gì để nói."

Nói xong Ngô Ngọc quay người rời đi. Chỉ vì ông ta biết Lãng Thiên Vực, nên cậu mới có ý định giúp ông ta một lần. Nhưng thái độ vừa rồi, hay là thôi đi.

"Chậm đã."

Khi cậu vừa đi ra gần đến cửa, An Dương Vương lên tiếng gọi lại.

"Còn có chuyện gì sao?"

Ngô Ngọc không có xoay người mà thuận miệng hỏi một câu.

"Ta đáp ứng giao dịch với cậu. Nếu cậu có thể ra khỏi nơi đó. Vậy có nghĩa là sẽ có thêm người khác cũng có thể đi ra ngoài. Nói đi, cậu muốn thứ gì? Chỉ cần ta có sẽ đáp ứng cho cậu. Nhưng điều kiện là không phải yêu cầu quá phận và cậu phải đảm bảo thứ giao dịch với ta chắc chắn đáng cái giá ấy."

Ngô Ngọc nghe xong lúc này mới quay lại ngồi về vị trí cũ.

Bạn đang đọc Từ Thời Đại Hồng Bàng Kết Thúc Bắt Đầu sáng tác bởi Thande9999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thande9999
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.