Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Điệp Hoàng Tộc Diệp Vân

Tiểu thuyết gốc · 2079 chữ

Đá Quý bước tới bịt mỏ nó lại, tiếng nói này cậu không hiểu, quay sang hỏi hai người.

"Đệ muội có biết nó nói gì không?"

Thiên Quyền cũng như cậu, không hiểu nó nói gì ngoài âm thanh la lối.

Sau lưng hai người Diệp Vân bỗng ngã quỵ xuống bãi cỏ, ôm đầu đau dữ dội, linh khí xung quanh khác thường lúc bị hút ra ngoài, lúc thì hấp thụ vào trong người, trên đầu xuất hiện hai sợi râu mọc ra, càng ngày càng dài.

"A! Hai huynh muội đau quá."

Hai người vội vã chạy tới đỡ Diệp Vân đứng lên, phong ấn trong người cô dần bị phá vỡ hoàn toàn, trên lưng đôi cánh nhỏ dần lớn lên đâm xuyên qua hai lớp áo.

Xẹt...

Thiên Quyền bất ngờ hét lớn.

"Cánh cánh! Tam muội là Yêu Tộc sao?"

Sự biến đổi trước mắt không thể chối cãi Điệp Vân là Yêu Tộc, Đá Quý không ngờ là sự thật giống như mọi người đồn đại.

"Xem ra chúng ta không cần điều tra nữa rồi."

Tên Yêu Vịt vừa nãy chứng kiến hết quá trình biến đổi của Diệp Vân, nó hét lớn cố gắng thoát ra khỏi dây trói.

"Kappp..."

Tiếng hét lớn làm chấn động cả khu vực, Diệp Vân được hai người dìu đứng lên, cô như hiểu được lời Yêu Vịt vừa nói, hơi thở cô yếu ớt nói ra.

"Yêu Điệp Hoàng Tộc! nó nói muội là Hồ Điệp."

Nói xong Diệp Vân dần ngủ thiếp lâm vào hồi ức.

Lãnh Thổ Không Vũ gần năm năm trước, bởi vì tranh giành ngôi vị Hoàng tộc, Phong tộc và Yêu tộc xảy ra chiến tranh, chiến sự liên miên Yêu tộc dần bị thất thế, khu trung tâm binh lính Phong tộc bao vây khắp nơi.

Chiến Linh Điện trong Cung Điện, Hồng Điệp Yêu Hoàng ngồi trên chiếc ghế tay xoa xoa đầu đứa con mình đang đứng cạnh, đứa bé tỏ vẻ thích thú, hai sợi râu trên đầu rung nhẹ, đôi cánh nhỏ phía sau lưng lắc lư, nó không biết rằng mẹ mình sắp phải đối mặt với hàng trăm kẻ địch bao vây ngoài kia.

Yêu Hoàng hỏi đứa bé.

"Con muốn xem ảo thuật không."

"Dạ có." Nó vui vẻ gật đầu.

Một pháp ấn hiện lên xung quanh đứa bé, hai cái râu trên đầu cùng đôi cánh bị thu lại vào người rồi mất dạng, không cảm nhận được chút khí tức Yêu tộc nào trên người.

"Như vậy liệu có ổn không thưa Nữ Hoàng." Một người trong số bốn vị đứng bên cạnh lên tiếng.

Yêu Hoàng xua tan nghi ngờ về pháp ấn, dặn dò.

"Không sao, phong ấn bị vỡ mất khoảng ba đến năm năm, có dấu ấn này không một ai có thể phát hiện ra nó là Yêu tộc. Đại huynh, sư muội! hãy đưa nó ra khỏi đây bằng cánh cổng đông bắc."

Hai Yêu tộc gật đầu dẫn theo tiểu Nữ Hoàng rời khỏi Chiến Linh Điện, ba ngày sau họ đã tới biên giới Lãnh Thổ Không Vũ.

Từ trên không trung xuất hiện bóng dáng một tên Phong tộc cười đầy đắc ý.

"Ha Ha! Ta biết ngay các ngươi sẽ chạy đến đây mà, quả không sai khi ta đợi ba ngày ba đêm."

Hai tên Yêu tộc ngước lên trời lo lắng, một trong hai ôm lấy tiểu Nữ Hoàng, không đáp trả hắn một lời, cả hai quay lưng chạy một mạch về phía rừng Hóa Tinh. Tu vi cả hai mới Kim Đan sơ kỳ, đối mặt với Phong Ưng Vương tu vi Nguyên Anh viên mãn, một chiêu cũng đủ hạ họ, quyết định đúng đắng nhất lúc này là chạy.

Vù... Xẹt...

Ưng Vương phóng ra cơn lốc xoáy lao về phía họ, nó đi tới đâu quét sạch địa hình đến đó, hoa cỏ bị cuốn theo cây cối gãy nát, hai tên Yêu tộc đồng loạt tung chiêu nhằm phá vỡ nó.

Ầm...

Cơn lốc xoáy vẫn còn đó, hai chiêu thức không hề hấn gì, nó càng ngày càng gần, cả ba bị cuống vào dòng xoáy lao vun vút lên trời, tới khi đáp đất tại giữa khu rừng Hóa Tinh.

"Ái chà nhẹ nhàng quá, về ngủ thôi." Ưng Vương vươn vai xoa tan mệt mỏi.

Giữa khu rừng cô bé nằm trên mặt đất, đầu đập vào thân cây đang bất tỉnh, mãi cho tới khi trời tối mới tỉnh dậy, hình như cô đã không còn nhớ chút gì, cô bước tới bên hai tên Yêu tộc.

"Mẫu thân, phụ thân hai người có sao không."

Vì bảo vệ tiểu Nữ Hoàng hai người đã cố hết sức, chút ít sức còn lại cố gắng bảo cô bé chạy về hướng nam gặp con người cầu cứu họ.

"Tiểu nữ, mặt kệ chúng ta, xin người rời khỏi đây nhanh lên."

Khu rừng Hóa Tinh tuy không có Yêu tộc nhưng sẽ có Yêu Thú, mùi máu nồng thế này rất nhanh chúng sẽ tới.

Xa Xa họ thấy có bóng dáng Yêu Thú đang tới, chúng càng ngày càng gần, cả hai hét lớn về cô bé.

"Chạy đi."

Nhìn thấy một đám sói hung dữ gầm gừ đi tới, cô bé hốt hoảng bỏ chạy, đôi mắt ước đẫm nước mắt, khóc òa lên.

"Hu... Hu..."

Phía sau đám sói lao đến cắn xé hai thân thể kia, chúng ăn tươi nuốt sống, con sói đầu đàn dẫn theo một đám đuổi theo cô bé.

...

Ở bên ngoài tiếng la hét từ Yêu Vịt đánh động tới Hải Yêu trong hồ nước, chúng kéo lên bờ rất đông, khoảng ba bốn mươi tên, tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ, có ba tên Kim Đan viên mãn, dáng vẻ hùng hổ đi tới, hai người rút kiếm chuẩn bị ứng chiến.

Vù... Vù...

Trên không trung xuất hiên hai bóng ảnh Yêu Vương.

"Các ngươi đã bị vây, yêu cầu bỏ vũ khí xuống thả các con tin và đầu hàng."

Xịch... Xịch...

Binh lính khắp nơi kéo tới số lượng hơn vài trăm.

Hai người nhìn nhau cười khổ, phen này có chạy đằng trời cũng không khỏi, bỏ vũ khí xuống đồng thanh lên tiếng.

"Chúng ta đầu hàng."

Bọn chúng nhìn Diệp Vân tưởng là đồng tộc bị hai người bắt giữ, cả đám yêu binh lao giải cứu cô vào bắt trói hai người lại, áp giải về tù giam ở Chiến Linh Điện, Diệp Vân được đưa lên một con Yêu Thú theo sau họ.

Ba canh giờ sau, họ đã tới khu trung tâm, nơi đây có rất nhiều Yêu Tộc, nhìn thấy kẻ giết đồng loại chúng giận dữ ném rau quả, thảo dược vào hai người và sỉ nhục.

Một tên Yêu tộc chỉ vào cậu hét lên.

"Ném chết hắn, tên này đã giết binh lính ta."

Bốp... Bốp...

Đám thương nhân gần đó lén lút rời đi, họ không muốn dính dáng tới ba người.

Vài phút trước trong Cung Điện, sáu vị Yêu Vương quay về nhưng không bắt được ai, chúng cúi đầu trước tứ hộ giáp chuẩn bị chịu phạt. Từ bên ngoài một Yêu binh chạy vào bẩm báo.

"Thưa tứ hộ giáp đã bắt được kẻ gây rối, chúng có ba tên."

Một trong tứ hộ giáp đứng ra nói với tên Yêu binh.

"Tống chúng vào nhà giam, tra hỏi xem những tên còn lại đang ở đâu."

Góc nhỏ trong khu trung tâm, Đại Công Yêu Tiên vẻ mặt mệt mỏi nhưng không phải vì mệt mà là lo sợ Nữ Hoàng trách tội, lật tung cả khu lên mà không tìm thấy tiểu Nữ Hoàng, tên Yêu Tướng bên cạnh lên tiếng.

"Đại hộ giáp, ngài tìm kiếm tiểu Nữ Hoàng từ tối qua đến giờ rồi, ngài nên nghỉ ngơi mọi việc cứ giao lại cho đám yêu binh."

Lão bỗng bừng tỉnh khuôn mặt vui vẻ, xòe đôi cánh đập mạnh một cái xuống nền đất, lão bay tít lên không trung cảm nhận yêu khí ào ào của tiểu Nữ Hoàng toát ra, lão hét lớn.

"Thấy rồi!"

Hướng lão nhìn là một con Yêu Hồ Điệp được nằm trên lưng Yêu Thú giữa đám binh lính áp giải, nhấp nháy ánh mắt lão đã tới trước con Yêu Thú, cả đám binh lính thấy lão vội cúi người chào.

"Bái kiến Đại hộ giáp."

"Miễn lễ, ta cần đưa vị Hồ Điệp này đi, các ngươi cứ làm việc của mình đi." Lão đưa Diệp Vân rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Đá Quý với Thiên Quyền.

Hai người không biết lão ta là ai, tu vi rất cao nháy mắt đã không thấy đâu, không biết tam muội được đưa đi có an toàn không, hai người rất lo lắng nhưng hiện tại đã bị trói đợi áp giải tới nhà lao.

Nữa giờ sau hai người được đưa tới cổng tù giam, đường đi xuống rất hẹp, bên dưới là một hành lang thẳng, hai bên song sắt được gia cố chắc chắn, bên trong từng phòng là các tù nhân, Yêu thú, Yêu tộc, Nhân tộc, có tất cả đủ thể loại. Hai người đi tới cuối phòng giam, một nơi cất giữ rất nhiều vũ khí, các loại cực hình, đám binh lính đưa hai người lên dây sắt trói lại chuẩn bị tra khảo.

Quay lại với Diệp Vân, nữa giờ trước được lão Đại Công Yêu Tiên đưa đến một căn phòng ngủ nào đó trong Cung Điện, từ bên ngoài bóng dáng Nữ Hoàng bước vào ngồi cạnh chiếc gường hoa lệ, xoa xoa đầu Diệp Vân.

"Đứa bé ngày nào đã trưởng thành rồi!"

Ánh mắt Diệp Vân sau một giất mơ dài về ký ức dần tỉnh lại, cô ôm lấy bóng dáng quen thuộc òa khóc.

"Mẫu hậu, Hu... Hu..."

"Con lớn thế này còn khóc." Nữ Hoàng sau bao năm xa cách đứa con gái, nỗi nhớ theo dòng nước mắt chảy xuống.

"Mẫu thân cũng khóc kìa." Thấy mẫu thân khóc, Diệp Vân đưa tay lau đi nước mắt đó.

"Những năm này con chịu khổ rồi, mọi chuyện xảy ra vào năm đó con còn nhớ không?" Nữ Hoàng muốn biết bao năm qua con gái mình sống như thế nào.

Diệp Vân kể lại mọi chuyện từ lúc chia tay mẫu thân, bị Phong Ưng Vương phục kích, bị mất trí nhớ, nhìn thấy yêu thú cắn xé xác Yêu tộc, được Đá Quý với Thiên Quyền cứu khỏi bầy sói, vào thành sống chung với Nhân tộc, được mọi người trong nhà yêu mến,... mọi người đến đây điều tra thân thế con, không may giết yêu tộc, bị truy bắt,...

Kể xong câu chuyện Diệp Vân thắc mắc.

"Mẫu thân, hai người đi cùng con đâu rồi?"

Nữ Hoàng nghe xong câu chuyện, cảm thấy có lỗi với con gái, cảm kích hai vị kia với gia đình họ, muốn đáp một phần lễ.

Nghe con gái hỏi Nữ Hoàng cũng không biết hai người đó ở đâu, trước đó chuẩn bị làm lễ trưởng thành cho con gái, chỉ đạo tứ hộ giáp làm việc trên điện, hét lớn gọi binh lính bên ngoài.

"Người đâu, cho gọi đại hộ giáp đến đây."

Vài phút sau, đại hộ giáp vội vã chạy tới cúi người.

"Hai người đi cùng tiểu Nữ Hoàng đâu rồi." Nữ Hoàng tra hỏi.

"Bẩm Nữ Hoàng, hai tên đó được cho là kẻ gây rối, giết yêu tộc ta hiện đang được giam trong tù và chuẩn bị tra khảo." Lão giải thích.

Nghe tin hai người bị bắt, Diệp Vân cầu xin mẫu thân.

"Hai huynh ấy bị bắt sao? Mẫu thân, con xin người hãy cứu họ."

Nữ Hoàng xoa xoa đầu con gái mình. "Không sao, con đừng lo lắng, bọn họ sẽ ổn thôi."

"Đại hộ giáp, ngươi ra lệnh xuống dưới, hai vị giết yêu tộc bị bắt giam vì có công cứu tiểu Nữ Hoàng được miễn án tử, đưa họ đến đây gặp ta, còn nữa thông báo cho toàn tộc, hai ngày sau tổ chức lễ trưởng thành cho tiểu Nữ Hoàng tại Chiến Linh Điện."

Bạn đang đọc Tu Tiên Đá Thần sáng tác bởi VôSầuVôLo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.