Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn mày có nhi, người cầu võ

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

“Mau tránh ra, mau tránh ra.”

“Người Hà gia bảo đến.”

“Aiiiz, Thanh Long thành về sau phỏng chừng sẽ thời buổi rối loạn.”

“....”

Vô luận là bá tánh bình thường, người giang hồ hay nhân vật của tam giáo cửu lưu khác, nhìn thấy đội ngũ đại biểu Hà gia bảo vào thành đều không hẹn mà cùng nhanh chóng vọt sang hai bên đường, mặt đầy kiêng kị, nhỏ giọng cẩn trọng nghị luận.

Phùng Nhị Giáp cũng ở trong đó.

Hắn đầy mặt cực kỳ hâm mộ nhìn đội ngũ đội mã cao to, đặc biệt là kẻ dẫn đầu trong đó càng có vẻ đặc biệt xuất chúng.

Sau lưng một đao một kiếm, lập tức treo cung tiễn.

Một thân hắc y huyền bí, thân hình cường tráng nặng nề, khuôn mặt nghiêm túc, khi giơ tay nhấc chân thì tràn ngập uy thế.

Vừa nhìn là biết đại cao thủ.

“Đại trượng phu cũng đến thế mà thôi."

Phùng Nhị Giáp không khỏi nghĩ đến một câu mình từng nghe tiên sinh giảng bài nói qua.

Đáng tiếc, hắn chỉ là một tiểu nhị của cửa hàng.

“Hoàng Thiết, ngươi đi tìm người hỏi một chút, Bách Dược Các ở nơi nào.”

Người dẫn đầu cũng không che đậy lời nói, Phùng Nhị Giáp nghe được rất rõ ràng.

Hắn lập tức ngẩn ra.

“Bách Dược Các, đó chẳng phải là chủ nhân nhà mình?”

“Đúng rồi, nghe nói bối cảnh chủ nhân là Hà gia bảo, trước kia cho rằng chỉ là lời đồn đãi, không nghĩ tới là thật sự.”

Vừa nghĩ đến đây, ma xui quỷ khiến, Phùng Nhị Giáp cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, thân thể đã nhanh chóng đi ra khỏi đám người, hô to: “Thiếu hiệp, ta biết Bách Dược Các ở đâu, ta chính là tiểu nhị của Bách Dược Các.”

...

Bách Dược Các, phòng khách.

“Trung hộ vệ, đã sớm nghe nói các ngươi muốn tới, đáng tiếc không biết rõ lúc nào đến, chưa kịp đón gió tẩy trần, mong rằng chớ trách.”

“Trên đường còn thuận lợi?”

Người nói chuyện là một nam tử trung niên mặt trắng không râu.

Cũng là chưởng quầy Bạch Dược Các, họ Lý.

“Có mấy tên không có mắt, bất quá không ảnh hưởng toàn cục.”

Một người khác ở phòng khách, cõng một đao một kiếm, đây đương nhiên chính là Hà Trung không thể nghi ngờ.

Ra khỏi Hà gia bảo, hắn mới phát hiện uy thế Hà gia bảo so với hắn trong tưởng tượng còn lớn hơn, ở dân gian đã có thể cùng địa vị "Hoàng quyền” ngang nhau, có chút nơi thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng đồng thời sau khi rời khỏi địa giới Thái An quận, đi vào Hoành Sơn quận người căm thù Hà gia bảo cũng nhiều lên.

Nhóm người Hà Trung gặp phải mấy lần tập kích, hắn phải lấy thế lôi đình đánh lui lại mới ngừng nghỉ đi một ít.

Sát khí trên người hắn là bởi vì giết người mà sinh ra.

Lý chưởng quầy cười tủm tỉm khen tặng: “Có Trung hộ vệ tọa trấn, sinh ý cửa hàng Hà gia bảo chúng ta ở Thanh Long thành sẽ không còn sợ những hạng người như bọn đạo chích kia nữa.”

Người không đầu không đi, chim không đầu không bay.

Hà gia bảo ở Thanh Long thành có mười mấy nhà cửa hàng, trên danh nghĩa là vị Lý chưởng quầy đây cầm đầu, cho nên Hà Trung mới trực tiếp đi vào Bách Dược Các.

Lý chưởng quầy tuy rằng cùng cấp Hà Trung, nhưng ở

Nhưng ở bực này thế đạo, khẳng định là người có võ công cao cường càng được kính trọng, cho nên mới bỗng dưng cúi đầu trước Hà Trung.

“Không phải còn thuê người giang hồ?”

Hà Trung nghi hoặc: “Chẳng lẽ vô dụng sao?”

“Trung hộ vệ có điều không biết.”

Lý chưởng quầy tố khổ nói: “Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng, thuê người giang hồ đều là người thấy tiền mắt sẽ mở, có đôi khi chẳng những phòng bị người ngoài, thậm chí còn phải cảnh giác với bọn hắn.”

...

Hà Trung cùng Lý chưởng quầy hàn huyên một lúc, liền thấy vài vị chưởng quầy cửa hàng khác bắt tay nhau mà đến.

Sau đó, Hà Trung mang theo hộ vệ sở hữu bên người, cùng nhóm người chưởng quầy đi về một toà tửu lầu cao cấp gần đó, Bách Lí Hương.

Lý chưởng quầy đến phía trước chào hỏi qua.

Toàn bộ tửu lầu đều bị bọn họ bao xuống, làm sân bãi mời khách bày tiệc.

Chẳng qua vì phòng ngừa có người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, dưới sự nghiêm nghị quy định của Hà Trung, hộ vệ bên người mỗi kẻ nhiều nhất uống ba chén rượu.

Rượu đủ cơm no.

Cũng không đui mù như thế ngay lúc này lại đây gây chuyện.

Ngày kế.

Dựa theo số lượng cửa hàng, Hà Trung đem đội hộ vệ quấy rầy tách ra, phân biệt đóng quân ở các cửa hàng.

Chỉ dựa vào nhân thủ Hà Trung tự mình mang theo, đương nhiên có chút thưa thớt.

Cũng may khi hắn rời đi Hà gia bảo, cái tầng đã giao cho hắn quyền tuỳ cơ ứng biến.

Hắn mua một đại viện chiếm diện tích vài mẫu, kêu Hoàng Thiết bắt đầu tìm kiếm cô nhi trong thành, hài đồng ăn mày linh tinh.

Nuôi sống loại hài đồng này đối với Hà Trung mà nói không tính là gì, dù sao là những cửa hàng đó xuất bạc.

Hắn cần phải làm là kêu Hoàng Thiết dạy bọn hắn luyện võ.

Chỉ cần để những hài đồng đó có thể sống sót, sau ba bốn năm, tự nhiên sẽ đủ tư cách làm thủ hạ.

...

Những việc này ước chừng hao phí gần một tháng mới dần dần đi vào quỹ đạo.

Luyện võ trường.

Hoàng Thiết đứng ở phía trước.

Đối với một đám hài tử choai choai gần mười tuổi, lớn tiếng rít gào.

“Các ngươi đều là cô nhi, ăn mày.”

“Ở chỗ này, Hà gia bảo cho các ngươi ăn, cho các ngươi mặc.”

“Dạy các ngươi luyện võ.”

“Yêu cầu các ngươi trả giá duy nhất, chính là trung thành!”

“Trung thành!”

“Hiểu rõ chưa?”

Hoàng Thiết hung thần ác sát, nước miếng văng ra, giống như lão hỗ ăn người lão hổ.

“Hiểu....”

“Hiểu.”

“.....”

Thanh âm thưa thớt vang lên.

“Không ăn cơm sao.”

“Nói to lên cho ta!”

Hoàng Thiết không biết từ đâu rút ra một cây roi ngựa, “ba~” một tiếng liền đánh lên người hài đồng nói bé nhất kia.

Da tróc thịt bong, hài đồng kêu thảm thiết.

“Hiểu!”

Lúc này, thanh âm tức khắc vang dội rất nhiều.

Tuy rằng vẫn không chỉnh tề lắm, nhưng đã làm Hoàng Thiết trong lòng âm thầm gật đầu.

“Phương pháp dạy của lão đại quả nhiên không sai, đám tiểu tử này một chút liền thành thật.”

Hoàng Thiết nào biết phương pháp răn dạy người gì.

Cái thuyết pháp này, là Hà Trung trước giờ mẫu mực tự thân dạy dỗ, dạy hắn một hồi lâu, hắn mới rõ ràng.

“Ngươi làm gì ở kia!”

Hoàng Thiết nhìn đến một bóng người lén lút, tránh ở phía sau cửa nhìn lén, lập tức lớn tiếng quát.

Không muốn nói chứ cái cảm giác dạy người này thật đúng là không tồi.

Hắn ở Hà gia bảo đều là vâng vâng dạ dạ, thấy ai đều tiểu tâm hầu hạ, nào có được uy phong như ở chỗ này.

“Hoàng giáo đầu.”

“Ta là tới đưa dược liệu cho Trung, đây là dược liệu Trung hộ vệ điểm danh muốn có.”

Không sai, bên ngoài đối với Hoàng Thiết hiện tại xưng hô, đó là... Hoàng giáo đầu.

Cái xưng hô này thật làm Hoàng Thiết âm thầm sảng thật lâu.

“A.”

“Ngươi là Phùng....”

“Phùng Nhị Giáp?”

“Đưa dược liệu cho ta, ngươi có thể đi rồi.”

Cách rất gần, Hoàng Thiết lúc này mới nhận ra, người này trốn ở một góc nhìn lén, hoá ra là tên tiểu nhị Bạch Dược Các chủ động dẫn đường cho bọn hắn lúc trước vào thành.

Hắn tiếp nhận bao khoả trong tay Phùng Nhị Giáp, liền hạ lệnh trục khách.

“Hoàng....”

“Hoàng giáo đầu.”

“Ta có thể luyện võ ở chỗ này hay không?.”

Phùng Nhị Giáp vẫn không nhúc nhích, thần sắc giãy giụa một hồi lâu, mới ôm dũng khí lớn hỏi.

“Ngươi?”

Hoàng Thiết đánh giá Phùng Nhị Giáp liếc mắt một cái.

“Đã hơn hai mươi đi, tuổi quá lớn.”

Mắt thấy Phùng Nhị Giáp mặt xám như tro tàn, Hoàng Thiết nghĩ đến quá khứ bản thân, cũng tương tự mơ màng hồ đồ, cầu đường không cửa, thật vất vả mới trèo được lên Hà Trung cái cành cây cao này.

Hắn trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Được rồi.”

“Ngươi là tiểu nhị Bách Dược Các, ta không làm chủ được, ta đi hỏi lão đại một chút giúp ngươi!”

Bạn đang đọc Tu Tiên: Vô Tận Luân Hồi (Edit) của Thần Thánh Khô Lâu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KẻPhàm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.