Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn lễ

Tiểu thuyết gốc · 1060 chữ

Trong thành có tiếng khua chiêng gõ trống vang khắp đường, Bạch Ngọc Lâm mặc quần áo tân lang cưới ngựa mà đi, hai bên người hầu mang theo túi tiền không ngừng vung tiền ra hai bên đường, khiến cho khắp nơi đều là tiếng hoan hô chúc mừng.

Lã gia ở Phi Nghiệp thành là gia đình giàu có hơn nữa kinh doanh nơi đây cũng hơn trăm năm quan hệ nhân mạch vô cùng rộng lớn. Lã gia con gái duy nhất thành hôn, các nhà trong thành đều có người tiến đến, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy tân lang tiến đến vô số tân khách nhao nhao ra ngoài, vô luận là già trẻ trai gái đều hô hai tiếng " chúc mừng " .Bạch Ngọc Lâm nhảy xuống ngựa, hai tay ôm quyền mặc kệ nhận biết hay không nhận biết đều hướng xung quanh cười một tiếng, biểu thị tạ ơn.

Mà Trần Vũ cũng ở trong đám người nhìn thấy Bạch Ngọc Lâm khuôn mặt thì nghĩ thầm.

" Tên Bạch Ngọc Lâm này thật sự rất đẹp trai thể nào có thể khiến tỷ tỷ mê hắn như vậy "

Bạch Ngọc Lâm vào trong phủ, sau đó được người hầu dẫn vào trong Lã Dung khuê phòng. Trong phòng, Lã Dung mặc bộ quần áo tân nương đắp lên khăn trùm màu đỏ. Nhìn thấy Lã Dung, Bạch Ngọc Lâm trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười chìu mến. Sau đó Bạch Ngọc Lâm nhẹ nhàng cầm tay Lã Dung rồi sau đó đi đến chính đường.

Đi đến chính đường, hai người cử hành nghi thức thành thân. Lã bá cùng Lã mẫu thì ngồi ở trên cao.

Nhìn thấy con gái gả đi, Lã mẫu tâm trạng nửa vui nửa buồn. Vui là bởi vì con gái lấy chồng buồn là bởi sau này ít có cơ hội gặp con hơn. Nghĩ đến sau này ít có cơ hội gặp con, Lã mẫu trên khuôn mặt không khỏi xuất hiện nước mắt, lặp đi lặp lại xóa đi.

Nghi thức hoàn thành, Lã Dung đi lên kiệu hoa, Bạch Ngọc Lâm lên ngựa, đám người trở về Bạch phủ. Trần Vũ cũng đi theo đám người tiến đến Bạch phủ.

Trên đường đi rải chiếc thảm màu đỏ cùng với vô số cành hoa được rải khắp nơi trên đường. Ở hai bên đường có vô số người chạy đến xem náo nhiệt.

.....

Đoàn người trở lại Bạch phủ, Trần Vũ nhìn xung quanh. Trong phủ vô cùng đông đúc, náo nhiệt nhưng Trần Vũ cảm thấy có chút kì lạ, hắn sinh sống ở Phi Nghiệp thành mười mấy năm hầu như đều biết mặt các gia đình quyền quý nhưng ở đây phần lớn người đều vô cùng lạ mặt.

" Có lẽ nơi đây phần lớn là các nhà làm ăn với Bạch phủ ngoài thành lên mới như vậy ". Trần Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Bạch Ngọc Lâm sau khi vào phủ bắt đầu đi từng bàn mời rượu. Mà Trần Vũ vì không nhận biết ai nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Cách gần bàn Trần Vũ ngồi xuống, một đạo nhân tóc trắng đang ngồi uống rượu một mình. Đạo nhân nhìn thấy Trần Vũ, khuôn mặt không khỏi kinh ngạc, sau đó hỏi:

- Tiểu huynh đệ là người Lã gia sao?

- Lã Hoài Nam là huynh trưởng của mẫu thân tại hạ. Không biết tiền bối tôn kính đại danh.

Thấy đạo nhân bắt chuyện, Trần Vũ liền tiến đến nói.

- Bần đạo bất quá là hạng người vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến. Ngược lại tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ tu vi đã đạt tới Hậu thiên võ giả tương lai tiền đồ bất khả lương.

Thấy đạo nhân nói ra tu vi của mình, Trần Vũ bất động thanh sắc nói:

- Tiền bối khiếm tốn lấy tiền bối nhãn lực trên giang hồ có mấy người có thể so sánh, xin tiền bối chỉ giáo một chút.

Nghe Trần Vũ nói vậy, đạo nhân liền cười nói:

- Tiểu huynh đệ ta ngươi gặp nhau là hữu duyên, lão đạo liền tặng cho ngươi phương thuốc bí truyền.

Sau khi giảng xong phương thuốc đạo nhân, đang định nói thì bỗng nhiên khuôn mặt cứng đờ sau đó nói:

- Tiểu huynh đệ lão đạo có chuyện cần phải đi, ngày sau có duyên gặp lại.

Không đợi Trần Vũ kịp phản ứng thì đạo nhân đã biến mất trong dòng khách. Trần Vũ nghĩ thầm " Rốt cuộc có chuyện gì mà đạo nhân này chạy nhanh như vậy ". Đang lúc Trần Vũ định đi thì có một thanh âm truyền đến.

- Hiện tại làm ăn thật sự là càng ngày càng khó khăn.

- Đúng vậy, phía nam làm ăn càng ngày càng khó khăn, có khi ta phải nên phía bắc xem thế nào.

Đa số người ở đây đều quen biết lẫn nhau thêm nữa uống rượu say nói chuyện cũng không kiêng kỵ như trước.

Nghe vậy một người khác liền xen vào nói:

- Ngươi không biết chứ phía nam còn tốt, ta nghe nói Bắc cương bên kia cùng Đại Mạc náo xung đột không nhỏ, nói không chừng thời điểm gì liền đánh trận.

Người kia nghe vậy liền tắt đi phía bắc tâm tư, sau đó nghĩ tới điều gì than thở nói:

- Bệ hạ cả đời minh quân cũng không biết gần nhất làm sao si mê tầm tiên vấn đạo căn bản không để ý đến triều chính.

- Đúng vậy! Nghe nói hiện tại trong triều đình mọi sự vụ đều do Triệu tướng quyết định. Hơn nữa ta còn nghe nói gần nhất trong kinh thành tình hình cũng vô cùng hỗn loạn.

Nghe những người này thảo luận, Trần Vũ trong lòng không tránh khỏi có chút bất an. Hắn kết hợp kiến thức lịch sử kiếp trước cảm giác triều đại sắp thay đổi.

" Chỉ mong chiến tranh xảy ra muộn một chút "

Trần Vũ cũng chỉ có thể mong chiến tranh xảy ra chậm một chút để hắn có thể đột phá Tiên thiên nếu không lấy Hậu thiên tu vi ở trong chiến tranh vô cùng nguy hiểm.

Bạn đang đọc Từ Trường Sinh Ta Bắt Đầu Tu Tiên sáng tác bởi Toan0505
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toan0505
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.