Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tháng mười và con số mười kỳ quặc

Tiểu thuyết gốc · 2445 chữ

Chương 37: Tháng mười và con số mười kỳ quặc

"Mấy cậu có cảm thấy mẹ tớ là lạ không?" Lãng rời mắt khỏi cánh cửa vừa được đóng chặt trở lại, giả bộ khó hiểu nói ra điều mà cả bọn đều đã biết. "Từ lúc nghe tớ và Loan nói xong tình trạng của Hoà, tâm trạng của mẹ tớ vừa lo lắng lại vừa hốt hoảng, rất kỳ lạ." Bàn tay phải của hắn đưa lên chống cằm, làn môi hơi mím lại ra chiều suy nghĩ.

"Ừ, tớ cũng thấy vậy." Loan gật đầu phụ hoạ. "Ban nãy tớ thấy người mẹ cậu gọi điện thoại cho là bố cậu, sau đó vì không ai bắt máy, ngay lập tức bác ấy vội vã ra ngoài, khả năng lớn là đến cục cảnh sát tìm bố của cậu." Bởi vị trí ngồi của cô gần sát với bà Hường, nên cô dễ dàng quan sát được mọi diễn biến trên màn hình điện thoại di động của bà.

"Ủa, sao tự nhiên mẹ của Tuấn lại vội vã đi tìm bố cậu ấy? Không lẽ có chuyện gì gấp?" Sơn giả bộ không hiểu lên tiếng hỏi.

"Theo tớ đoán, có lẽ tình trạng bất ổn của Hoà hiện tại có liên quan gì đó đến những vụ mất tích, mà mẹ tớ cũng biết điều đó, nên mới sốt sắng đi tìm bố tớ." Lãng đưa ra một loạt phân tích hợp tình hợp lý. Bởi nhân vật hắn nhập vai là thằng nhóc có chỉ số IQ khá cao, lại thêm nhiều năm đắm chìm trong thế giới Conan, ít nhiều cũng có khả năng nhanh nhạy trong vụ móc nối các tình tiết lại với nhau, nên khi hắn đưa ra những lời phân tích này hoàn toàn không có gì bất ổn. Ngược lại nếu là Sơn, một thằng nhóc ham chơi hơn học, lười suy nghĩ, không thích mổ xẻ những vấn đề sâu xa, mà đưa ra suy luận này thì có vẻ rất không bình thường.

"Kỳ lạ, sao tình trạng bất ổn của Hoà lại liên quan đến những vụ mất tích được cơ chứ?" Khánh cũng giả bộ ngô nghê chẳng hiểu gì, bởi nhân vật hắn nhập vai là một thằng nhóc tưng tửng, ngoài tài ăn ra thì chẳng có tài gì khác.

"Tớ cũng chẳng biết vì sao điều đó lại liên quan đến những vụ mất tích, với cả những gì tớ vừa nói ban nãy mới chỉ là suy luận, chứ hoàn toàn không có cơ sở nào chứng minh nó là sự thật." Lãng uể oải tựa hẳn người vào thành ghế sofa, hai mắt nhìn chăm chú vào khoảng không bất định.

"Các cậu đừng có ngồi đây đoán già đoán non nữa." Loan nhún người đứng dậy. "Chẳng phải trong tay tụi mình có tư liệu về những vụ mất tích rồi đây à, bây giờ chỉ cần mở ra xem là biết ngay thực hư mọi chuyện thôi mà." Vừa nói cô vừa móc cái USB trong túi quần jean ra, dưa qua đưa lại trước mặt cả bọn.

Nhóm người đang chờ chính là lúc này. Do ban nãy Lãng cố ý nói ra tình trạng thê thảm của Hoà để xem thái độ của bà Hường ra sao, nên sau khi bà đi rồi, thay vì ngay lập tức chạy vào phòng riêng của hắn đọc tư liệu vừa lấy được, cả bọn phải diễn thêm phần cảm thấy khó hiểu trước thái độ kỳ lạ của bà, sau đó mới móc nối đến phần đọc tư liệu.

"Trời, vậy chúng ta còn chần chờ gì nữa, mau vào phòng của Tuấn đọc số tài liệu trong cái USB kia luôn nào!" Tuyên vỗ mạnh tay lên mặt ghế, thúc dục cả bọn.

"Um, vào phòng tớ thôi các cậu." Với thân phận là chủ nhà, Lãng đứng dậy dẫn đầu cả nhóm đi về phía phòng riêng của mình.

Bốn người nhanh chóng đứng dậy đi theo hắn. Riêng Khánh vừa đi, vừa cho tay vào trong túi cái quần vải rộng thùng thình của mình móc ra vài thanh chocolate, mấy ngón tay mũm mĩm của hắn xé toang lớp vỏ bọc bên ngoài, rồi cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Có lẽ do kịch bản tác động lên cơ thể, cho nên từ khi tiến vào thế giới trò chơi, nếu hắn không nạp đủ số lượng thức ăn cần thiết, cảm giác đói cồn cào ruột gan sẽ kéo tới tra tấn cái dạ dày của hắn không ngừng. Vì vậy trong túi hắn luôn phải tích trữ đồ ăn vặt, dùng cho trường hợp đang bận học trên lớp, hoặc bận những việc khác không đi lấy đồ ăn được.

Để đề phòng mẹ của mình sẽ lại bất ngờ trở về, sau khi nhóm người vào hết bên trong phòng, Lãng lập tức khoá trái cửa lại từ bên trong. Loan thì bước thẳng tới cái máy tính đặt trên bàn học, bắt đầu khởi động máy tính. Vài giây sau, màn hình tối đen lập tức sáng trưng với hình nền trời xanh mây trắng. Do có vụ khuôn mặt ma quái từ trong máy tính xông ra tấn công Lãng ngày hôm qua, nên ngoài Loan ra thì ba người kia khá e dè với cái máy tính này. Bọn họ không dám đi tới quá gần khu vực đặt máy tính, những cũng không dám đứng quá xa, vì sợ sẽ không nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trên màn hình. Lãng lại chẳng hề tỏ ra sợ sệt, hắn bình tĩnh kéo một cái ghế gấp trong phòng tới ngồi cạnh Loan. Nếu cái máy tính này thật sự có quỷ hồn trú ẩn ở bên trong, tin rằng đêm hôm qua hắn đã bị nó hớp hồn rồi, cho nên hiện tại hắn chẳng có lý do gì để đề phòng cái máy tính này cả.

Loan cắm USB vào cổng chính của máy tính, sau đó truy cập vào file dữ liệu lưu trong thẻ nhớ, mở ra file đầu tiên trong tổng số ba file nằm trong file ẩn mà cô vừa cop được. Tư liệu của những vụ mất tích lập tức xuất hiện tràn ngập màn hình máy tính, cả năm mở to mắt nhìn chăm chú vào màn hình, não bộ của từng người bắt đầu hoạt động hết công xuất, để đọc và phân tích những gì thị giác truyền tải đến.

Phần đầu tiên của tư liệu nói về những đứa trẻ mất tích một cách bí ẩn vào những ngày khác nhau trong tháng 10 năm 2049, kèm theo đó là hình chụp của từng người, và ngày tháng năm sinh cùng ngày tháng chúng biến mất. Phần tiếp theo là tư liệu về những đứa trẻ cũng mất tích vào những ngày khác nhau trong tháng 10, nhưng lại là năm 2050. Nội dung bên trong cũng viết rõ ràng, rành mạch về ngày tháng năm sinh, và ngày tháng mà bọn trẻ biến mất.

Mười tám phần tiếp theo đó tương tự như vậy. Ngoại trừ mặt mũi, độ tuổi của những đứa trẻ mất tích, và ngày, năm mất tích, thì hầu như tất cả những dữ liệu còn lại đều giống nhau. Điều kỳ lạ là những vụ mất tích không hề xảy ra lẻ tẻ mà theo từng nhóm một, nhóm ít thì ba đến năm người, nhóm nhiều thì lên tới cả chục người. Độ tuổi của người mất tích dao động từ khoảng mười một tuổi cho đến mười tám tuổi. Mà điều kỳ lạ hơn cả là, thời gian bọn họ biến mất chỉ quanh quẩn duy nhất trong tháng mười của mỗi năm.

"Tìm ra tư liệu ẩn, điểm thưởng + 500."

Một dòng thông báo cộng điểm thưởng màu xanh lá chạy qua chạy lại trước mặt cả năm người, khiến khuôn mặt đang nghiêm nghị của bọn họ lập tức giãn ra, khoé miệng cong lên vô cùng vui vẻ. Dù đã đoán trước nếu tìm ra tư liệu về những vụ mất tích bí ẩn này, chắc chắn sẽ được cộng thêm điểm thưởng, nhưng đến khi thật sự được cộng thêm điểm thưởng, lại là một số điểm không hề nhỏ, cả bọn vẫn không kiềm được niềm vui đang tràn ngập trong từng tế bào.

"Theo như những thông tin được viết trong tư liệu, thì những vụ mất tích này bắt đầu xảy ra từ hai mươi năm trước, cũng có nghĩa là một năm sau khi bố cậu vào làm việc tại cục cảnh sát, thì những vụ mất tích này xảy ra." Sau khi vài giây vui vẻ vì được cộng thêm điểm thưởng qua đi, Loan bình tĩnh nói ra phân tích của mình cho cả bọn nghe, trong khi đó bàn tay phải của cô vớ lấy một quyển vở men trên bàn học, tay trái rút cây bút trên mang tai xuống, bắt đầu ghi chép những thông tin trọng điểm.

"Ý cậu là những vụ mất tích này có liên quan đến việc bố tớ vào làm tại cục cảnh sát?" Lãng rời mắt khỏi màn hình, xoay mặt nhìn về phía cô.

"Không, ý mình không phải vậy. Mình chỉ đang nói về thời gian khi bố cậu vào làm tại cục cảnh sát và thời gian những vụ mất tích bắt đầu xảy ra thôi." Dù miệng nói nhưng bàn tay cầm bút của cô vẫn hoạt động liên tục, ghi chép lại thông tin lên trên bề mặt của tờ giấy, cái đầu đang cúi xuống cũng không hề ngẩng lên nhìn hắn. "Nếu những vụ mất tích có liên quan đến bố cậu, e là hiện tại mẹ cậu và cậu chưa chắc đã bình an như vậy." Cô dừng bút trong thoáng chốc, bổ sung thêm thông tin.

Với khả năng của Lãng, hắn hoàn toàn có thể suy đoán ra việc này có liên quan đến ông Trọng hay không. Nhưng vì câu nói phân tích mang nhiều nghĩa ẩn của cô, khiến hắn buộc phải lên tiếng xác nhận lại xem, rốt cuộc điều cô muốn nói đến là gì.

"Mà này, các cậu thấy lạ không? Thời gian những vụ mất tích xảy ra trong hai mươi năm liên tiếp, lại chỉ diễn ra vào đúng tháng mười mỗi năm." Tuyên dùng hàm răng cắn nhẹ móng tay của ngón cái. "Ba đứa lớp C vừa mất tích tính ra cũng là trong tháng mười, vì hiện tại mới là cuối tháng mười, vẫn chưa bước sang tháng mười một. Tớ chắc chắn điều này không thể nào là trùng hợp được." Hắn quả quyết khẳng định.

"Ừ, cái này đương nhiên là không phải trùng hợp rồi." Lãng gật đầu tỏ vẻ đồng tình với quan điểm của Tuyên. "Chắc chắn là do bọn bắt cóc cố ý làm vậy, tớ đoán con số mười hoặc tháng mười có một ý nghĩa gì đó quan trọng với bọn chúng, nên chúng mới bắt những người chúng nhắm tới chỉ duy nhất vào tháng này." Theo phân tích của hắn, con số mười này nhất định là có liên quan mật thiết đến quỷ hồn ở thế giới này, còn liên quan thế nào thì hắn phải tiếp tục thu thập thông tin mới làm rõ được.

"Không chỉ vậy." Loan đặt cây bút trên tay xuống, cánh tay phải của cô gập lại tựa hẳn lên mặt bàn học. "Đây các cậu xem đi, độ tuổi của những người mất tích chỉ tập trung từ mười một đến mười tám tuổi, nghĩa là bọn bắt cóc chỉ nhắm tới những người ở tuổi vị thành niên hoặc vừa thành niên. Hơn nữa trong tháng mười của mỗi năm, không phải chỉ có một hay hai nhóm người mất tích, mà có năm lên tới hơn mười nhóm, số người của mỗi nhóm lại không phải chỉ có một hay hai người. Nếu theo đúng như thông tin trong tư liệu này viết, thì năm nay ngoài nhóm ba đứa lớp C vừa mất tích ra, trước đó chắc chắn đã có một hoặc nhiều nhóm khác mất tích, nhưng do là vụ án mới nên bố của Tuấn vẫn chưa cập nhật thông tin vào file tư liệu này." Vừa phân tích, cô vừa chỉ vào những đoạn tư liệu có liên quan trên màn hình máy tính.

"Nói như vậy có khả năng ngoài chúng ta, nhóm cái Phương Anh và Hoà, cũng còn nhiều nhóm khác trở thành mục tiêu tiếp theo của chúng trong năm nay?" Khánh hoang mang lên tiếng hỏi.

"Um, khả năng này là rất lớn. Mà dựa theo những đoạn tư liệu này cũng chưa có gì chắc chắn là chúng ta, bọn Phương Anh và Hoà là mục tiêu tiếp theo của bọn bắt cóc cả." Lúc này Loan không dám đưa ra câu trả lời khẳng định, bởi hiện tại tất cả những gì cô phân tích đều mới chỉ là suy đoán, chưa hề có bằng chứng xác thực nào chứng minh cho điều đó, nên đứng ở vị trí là nhân vật Loan, cô không dám nói bừa. Còn với tư cách là một người chơi lăn lộn trong cái thế giới quái quỷ này, cô hoàn toàn có thể khẳng định, ngoài năm người bọn họ và năm người chơi kia ra, chắc chắn còn những người khác cũng đã bị đánh dấu.

"Ồ, nói như vậy thì vết bầm trên tay chúng ta và năm đứa kia là như thế nào?" Nghe Loan nói xong, với bản tính loi choi của nhân vật mình nhập vai, Sơn buộc phải chen miệng xen vào. "Mà cậu nói bọn bắt cóc nhắm đến những người ở độ tuổi từ mười một đến mười tám, làm tớ nhớ đến một tên bệnh hoạn trong một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Hắn chuyên lùng tìm những người trẻ tuổi, tấn công rồi mổ bụng họ lấy máu uống, bởi hắn tin rằng nếu uống máu của những người trẻ hơn mình hắn sẽ trẻ mãi không già. Như vậy có khi nào lũ bắt cóc kia cũng vì vậy mà chỉ nhắm tới những người ở độ tuổi thành niên và vừa thành niên hay không?" Hắn nói ra một loạt suy nghĩ mà nhân vật của hắn nhập vai liên tưởng đến.

Bạn đang đọc Tử Tù Mã 06 sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.