Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình phai

Tiểu thuyết gốc · 1331 chữ

Có người nói, khi người ta lâm vào trong tuyệt vọng tột cùng thì sẽ không còn sợ hãi cái chết nữa...

Hi Hoa không biết lời này có đúng với mình hay không, cũng không rõ bản thân đã tuyệt vọng đến mức độ nào nhưng chỉ cần nghĩ đến cái chết cậu lại hưng phấn không thôi.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: chết, mình phải chết thôi, chết để chấm dứt tất cả, chết để được giải thoát...

Mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út, Hi Hoa trào phúng khóe môi.

Hóa ra, những thâm tình của thuở niên thiếu cũng có thể đi tới bước đường nhìn nhau là thấy chán.

Hóa ra, tình yêu dù sâu đậm bao năm lại có thể vì một câu "Anh mệt rồi " mà phai nhạt.

Hóa ra, tất cả mặn nồng rồi cũng đi đến hồi kết...

Trong căn phòng nhỏ hẹp lan tỏa luồng khí khô khan mà cay độc, Hi Hoa rút phăng chiếc nhẫn ra ném ra ngoài cửa sổ.

Những thứ như kỉ niệm cũng chỉ là giày vò người ta!

Hi Hoa đem điếu thuốc cháy dở dập trong gạt tàn, sau đó đi vào phòng tắm. Đưa tay vuốt vẻ người trong gương, bản thân mình trước mắt nhưng cậu lại thấy rất đỗi xa lạ. Hi Hoa không còn là một cậu thiếu niên sáng sủa nữa rồi. Người trước mắt nhìn như da bọc xương, làn da trắng bệch, đôi mắt thâm quầng sưng húp vì khóc quá nhiều...

Hi Hoa thở dài, trở về bàn cầm lấy một chai rượu giá rẻ, dốc một ngụm lớn đến nỗi ho sặc sụa, nước mắt cũng giàn giụa thi nhau rơi xuống.

Suy cho cùng thì thói quen là một thứ thật tệ. Lúc trước đều có anh thay cậu uống rượu. Giờ thì hay rồi, Hi Hoa cậu uống rượu cũng để cho sặc. Qúa khứ nhớ lại, Hi Hoa đối với loại rượu này bỗng nhiên có cảm giác chán ghét đến buồn nôn.

Hi Hoa cười lớn, cầm chai rượu ném mạnh xuống đất vỡ vụn thành tiếng chói tai, rượu cứ như vậy mà tung tóe, lan theo các hoa văn quỷ dị chảy khắp sàn nhà.

Lẳng lặng nhìn gợn nước cùng mảnh vỡ trên đất, Hi Hoa đưa tay lấy một chai rượu khác trên bàn, từng tiếng vỡ vụn vang lên. Mảnh thủy tinh vỡ vang tung tóe, rượu chảy khắp sàn nhà, trong không khí sộc lên một mùi cay nồng gay mũi. Hi Hoa đột nhiên giật mình nhớ ra.

Đây là loại rượu anh thích uống nhất mà, sao mình lại đập vỡ hết rồi? Anh mà biết chắc hẳn sẽ giận lắm! Anh giân lên rồi bỏ mình đi thì phải làm sao ?

Hi Hoa hoảng hốt gom lại từng mảnh vỡ, ôm chặt vào tay, mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm chỗ giấu đi. Cánh tay cậu bị mảnh thủy tinh cứa vào, máu tứa ra thấm đẫm cả một mảnh nhưng Hi Hoa lại chẳng chú ý đến.

Hi Hoa ôm lấy mảnh vỡ đi vào phòng tắm, trực tiếp bước vào bồn tắm đã được xả đầy nước. Nước trong bồn tắm vì động tác của cậu mà tràn ra ngoài. Mảnh thủy tinh rơi vào bồn tắm, lưu lại một mảnh.

Hi Hoa cười tự giễu.

Anh bây giờ thú vui vô kể nào còn nhớ mình đã yêu thích loại rượu này như thế nào. Anh bây giờ chỉ uống rượu vang, không còn thích những loại rượu như thế này nữa , rẻ mạt và khó uống cũng như chẳng còn yêu cậu nữa- xấu xí và là con trai.

Em cứ nghĩ chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, hiểu chuyện một chút, một lòng một dạ với anh thì anh sẽ không bao giờ bỏ đi. Hóa ra không phải, thế gian loạn lạc, nhân sinh khó đoán, anh sớm đã không còn đặt tình cảm nơi em nữa rồi.

Hi Hoa vẫn vậy, vẫn một lòng một da yêu Tử Trạch, chỉ tiếc là Tử Trạch bây giờ chẳng yêu Hi Hoa nữa, tình yêu ấy theo thời gian mà  mờ nhạt rồi...

Máu của vết thương hòa vào dòng nước mát, màu đỏ hỗn tạp như kích thích thần kinh và thị giác của Hi Hoa. Ma xui quỷ khiến, tay phải cậu cầm mảnh vỡ đặt lên tay trái, chuyển động dùng sức cắt một đường dài. Máu tươi trong nháy mắt từ da thịt trắng nõn trào ra, màu đỏ của máu tùy ý dập dờn rồi tản ra, dòng nước bị nhuộm đỏ đến chói mắt.

Dường như rơi vào bước đường mất kiểm soát, Hi Hoa cắt vào tay nhiều đường liên tiếp, đến khi ý thức được thì cổ tay trái đã be bét, kinh khủng đến mức chỉ thấy máu thịt lẫn lộn với nhau.

Hi Hoa cũng chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại phải chết. Chỉ biết đây là cách tốt nhất để giải thoát cho anh và cậu, giải thoát cho cuộc tình sai trái nhiều năm chẳng thể đạt được một kết cục tốt đẹp.

Nhưng thực sự, có chút không cam lòng...

Hóa ra tình yêu cũng chỉ rẻ mạt đến như vậy, trong khoảng khắc này có thể liều chết vì một người, giây tiếp theo lại khong ngại buoongbor mà đi yêu người khác.

Em đánh đổi tất cả chỉ để bên cạnh anh mà cuối cùng, anh lại chỉ buông một câu " Sống như này quá mệt." mà kết thúc.

Em buông anh đi rồi, vậy ai tới thả em đi ?

Em chỉ còn cách là kết liễu mạng sống cỏn con này của mình mang theo tình yêu anh to lớn mà rời đi.

Lúc trước anh từng đồng ý ở bên em mãi mãi, cuối cùng lại bỏ em tự sát nơi đây!

Trong miệng đắng ngắt, nước mắt chảy dài, trong lòng Hi Hoa tràn lan đau đớn. Nỗi tuyệt vọng dường như dằn xé tâm can, cắn nuốt chút ý chí muốn sống còn lại của cậu.

Mặc làn nước đỏ tươi, Hi Hoa tùy ý để bản thân chìm xuống, nước tràn vào mũi, vào họng vào lỗ tai. Cậu nhắm mắt lại, đôi tay vô lực buông thõng, từ chỗ cổ tay kia chảy ra máu tươi, vô thanh vô thức nhuộm đỏ thêm nước trong bồn tắm.

Nước thật lạnh. Hi Hoa cảm thấy hàn ý thẩm thấu từ da thịt đến khắp xương cốt, mọi dây thần kinh dường như chẳng còn cảm nhận được dòng máu tươi đang chảy ra khỏi cơ thể. Sinh mệnh cũng như dòng máu chảy, dần dần cạn sạch. Đau đớn thân thể đến chết lặng, tâm tư hoảng loạn cũng còn lại tro tàn. Cậu loáng thoáng nghe bên tai rất nhiều âm tanh ồn ào, trong đầu tựa như cuốn phim chiếu lại tất cả hồi ức. Nhiều năm nư vậy, tưởng chừng đã quên đi mọi thứ, vậy mà có thể vào thời khắc cuối cùng này mà hồi tưởng lại. Từng kí ức phủ bụi lại hiên lên, trong nháy mắt, cậu lại nhớ đến tất cả mọi chuyện về người kia. Từng cử chỉ, từng lời nói, từng hơi thở thậm chí là từng nhịp tim đập trong lồng ngước cũng vang lên thật rõ ràng.

Chúng ta, bắt đầu triền miên vô định đến cuối cùng lại trống rỗng như không.

Anh là chú chim tự do trên trời rộng, em là con cá nhỏ vùng vẫy giữa đại dương bao la. Chúng ta ngay từ đầu đã sai lệch, chỉ là cố chấp bên nhau, để rồi đạt kết quả : Ngày anh tổ chức hôn lễ, có một người từ chối thức dậy trong bình minh...

Bạn đang đọc Tự Vẫn Khó Cưỡng sáng tác bởi fairypham

Truyện Tự Vẫn Khó Cưỡng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.