Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gấp rút chuẩn bị.

Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

Chương 9: Gấp rút chuẩn bị.

Trần Phong tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, hắn kinh ngạc phát hiện ra vậy mà mình không hề mơ giấc mơ quỷ quái kia. Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm nay hắn được ngủ ngon giấc, hẳn là một tin mừng. Có điều nhìn ra bầu trời phía ngoài đang phát ra một màu tím mờ mờ, chút vui mừng của Trần Phong nhanh chóng bị dập tắt. Hắn thoát được khỏi giấc mơ, nhưng lại gặp chúng ở hiện thực, suy ra vấn đề còn tồi tệ hơn.

Sáng sớm Trần Phong đã dậy tập thể lực, một ngày hai lần, đều đặn như thế trong gần mười năm nay. Hắn trở về nhà sau hơn một giờ chạy bộ. Nét mặt Trần Phong lúc này rất trầm ngâm. Vừa rồi hắn để ý, mọi người khắp nơi đều đang bàn tàn về chuyện Bầu Trời Tím, có điều tính tình người Việt Nam vốn bàng quang, để ý thì để ý, lo lắng thì lo lắng, chứ họ cũng không làm ra cái chuẩn bị gì cả.

"Hơn ba trăm triệu"

Lấy máy tính kiểm tra lại tài khoản tiết kiệm của mình. Bàn tay Trần Phong gõ đều đều trên bàn, ánh mắt suy tư. Số tiền này là tiền hắn vừa đi làm vừa được bố mẹ cho để dành cho sau này đi du học. Hắn đang suy nghĩ xem nên sử dụng số tiền này một cách nào cho hợp lý. Ba trăm triệu nghe có vẻ to, nhưng thật ra với giá cả thị trường hiện nay thực sự chưa chắc đã có thể sử dụng được lâu.

"Vật tư là bắt buộc phải tích trữ. Ta không biết màn sương trắng có xuất hiện hay không, nếu có thì sẽ tồn tại bao lâu, quái vật có thực sự có hay không? Quan trọng hơn nữa ta không biết được bao lâu thì quân đội sẽ nhận ra và có động tác."

Ý nghĩ của hắn có phần đơn giản, Trần Phong tính gom góp vật tư tàng trữ trong nhà, cũng như gia cố lại nhà cửa, cố găng tử thủ sống sốt cho đến đi quân đội chính phủ có động tác cứu trợ. Hắn lấy giấy bút ra bắt đầu tính toán, sau đó nhấc điện thoại gọi cho người quen về mảng kiến trúc hỏi ý kiến, chỉ thấy vài giờ sau có một đội ngũ xây dựng khoảng gần chục người xuất hiện trước cửa nhà hắn.

"Anh Tuấn, đã lâu không gặp, làm phiền anh rồi. Chỗ này là năm mươi triệu mua nguyên liệu và ứng trước cho anh em. Anh cố gắng hoàn thành sớm giúp em. Em xin phép chạy đi có việc một chút."

"Không có gì, chú mày khách khí quá, yên tâm, chỉ là gia cố lại nhà cửa chứ không phải xây cả căn nhà, cho anh vài ngày, anh sẽ làm nó kiên cố hơn cả chú yêu cầu."

Xã giao vài câu, Trần Phong liền vội vã đến siêu thị to nhất gần nhà, điên cuồng vơ vét vật tư trong siêu thị.

Đến lúc hắn muốn thu lại vật tư vào trong chiếc nhẫn, liền nhận ra một điểm cực kì chết người. Chiếc nhẫn này mỗi lần hắn muốn sử dụng để thu vào một vật nào đó, thường làm hắn choáng váng mất mấy phút. Số lượng vật càng to càng nhiều thì thời gian choáng váng càng lâu. Hắn vậy mà mất đến mấy ngày thời gian mới có thể thu được toàn bộ số nhu yếu phẩm cần thiết vào trong không gian của chiếc nhẫn. Hắn cũng đã thử nghiệm qua, nhu yếu phẩm để ở trong đó thậm chí còn không bị ảnh hưởng bởi thời gian, có thể tồn tại rất lâu, thực giống như một cái tủ lạnh di động.

"Gạo, nước, muối, đồ khô, đồ đóng hộp, đồ hồi phục năng lượng, quần áo, đồ tạo lửa, đồ giữ nhiệt, đèn pin, một ít đồ sinh hoạt hằng ngày...v..v....có vẻ cũng đã đầy đủ cả."

Số lượng nhu yếu phẩm rất nhiều, hắn phỏng chừng nếu mỗi ngày chỉ một mình bản thân hắn ăn, thì chỗ này sẽ đủ cho hắn sử dụng trong mười năm chứ chả đùa. Thêm một lần nữa Trần Phong cảm thán về sự thần kỳ của chiếc nhẫn, nếu không có nó quả thực hắn sẽ phải lo lắng về vấn đề tàng trữ nhu yếu phẩm.

Thời hạn giao hẹn với anh Tuấn đã qua, Trần Phong vội vã trở lại nhà xem xét, lý do hắn nôn nóng vì thứ này có liên quan đến tính mạng của hắn sau này.

Cánh cửa căn nhà đã được thay mới, lắp thêm rất nhiều then và chốt cửa, không biết nó được làm bằng một loại gỗ gì mà rất nặng, nhìn qua thực sự xấu xí, có chút giống như một tấm phản gỗ dày. Trần Phong không đòi hỏi về mảng mĩ thuật, chính hắn đã nói với Tuấn chỉ cần quan trọng về mặt chất lượng kiên cố, bề ngoài không quan trọng.

"Sao rồi, chú hài lòng không? Cửa gỗ, cửa sổ, đều đã được tụi anh gia cố cực kì chắc chắn, đảm bảo voi kéo, xe đâm cũng không đổ. Theo như chú yêu cầu, tụi anh tập trung chính vào phòng nhỏ kia của chú, đã chắc chắn lắm rồi. Mà anh hỏi thật, chú tính làm gì mà lại đi gia cố nhà cửa thế kia?"

"Không có gì anh ạ, chỉ là bản thân tự dưng muốn như vậy."

Nhìn bóng dáng anh Tuấn chuẩn bị biến mất sau khung cửa, Trần Phong có chút ngập ngừng rồi nói với theo.

"Anh Tuấn, sắp tới anh nên tích trữ thêm chút lương thực, em nghe bảo sắp có đợt tăng giá thị trường, đồ ăn thức uống thứ nào cũng sẽ lên giá đắt đỏ."

Tuấn là người ít học, nghe vậy liền vội vã cám ơn Trần Phong, sau đó rời đi.

Không phải là Trần Phong không muốn cảnh báo bọn họ về "ngày cái chết phủ xuống", có điều hắn tin chắc không ai nguyện ý tin tưởng

Nhìn lại căn nhà đã được gia cố thêm của mình. Trần Phong càng có thêm chút tin tưởng cho kế hoạch sống sót.

Một tháng...

Vậy mà đã một tháng trôi qua, bầu trời vẫn giữ nguyên một màu tím.

Trần Phong ngồi trước tivi, theo dõi bản tin thời sự trực tiếp. Tình hình khắp nơi trên thế giới có vẻ ngày càng hỗn loạn. Nghe nói các vệ tinh phụ trách liên lạc toàn cầu liên tục gặp trục trặc, người dân khắp nơi rơi vào trạng thái hoảng sợ, liên tục tụ tập đám đông diễu hành đòi hỏi chính phủ các nước cho họ biết chuyện gì đang xảy ra. Nghe đâu ở nhiều nước còn có bạo loạn, đã có người chết và bị thương.

Những người mà hắn gọi điện cảnh báo khi xưa có vài người đã lo lắng gọi điện cho hắn. Trần Phong chỉ biết khuyên họ thu thập vật tư, tránh đi ra ngoài đường trong thời gian sắp tới. Về phần cha mẹ hắn không thấy gọi điện qua, nhưng hắn sống chết gọi tới họ bắt họ hứa sẽ làm theo những gì hắn đã căn dặn nếu thực sự có chuyện gì đó xảy đến.

Về phần cô bạn Đỗ Phương, không biết đã làm thế nào mà thực sự thuyết phục được cha cô nàng cho người gia cố cả biệt thự như một pháo đài nhỏ. Trần Phong hôm trước đã đến tận nơi quan sát phía ngoài cổng, tặc lưỡi không thôi.

Bầu trời sau một tháng càng ngày càng tím, lại có thêm chút gì đó hư ảo, không khí dường như đã thay đổi, là cái gì thay đổi thì Trần Phong cũng không rõ. Hắn chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực dần dần ngưng tụ, dường như hít thở cũng trở nên khó khăn hơn. Đã lâu lắm rồi không ai còn nhìn thấy mặt trời. Bầu trời vẫn cứ một màu bất kể ngày đêm.

Đưa tay tắt tivi, Trần Phong đoán chừng tình hình sẽ ngày càng trở nên tồi tệ, thế nhưng hiện tại hắn không còn tâm trí mà lo về việc này. Hắn cần, là nghiên cứu thêm về cuốn sách cổ, cố gắng đào móc ra càng nhiều thông tin hữu ích càng tốt. Cả tháng nay hầu như hắn không ra ngoài mấy, thậm chí cũng không đến trường học. Có rời khỏi nhà đi chăng nữa cũng chỉ để quan sát tình hình bên ngoài và mua sắm đồ dùng cần thiết. Số tiền tiết kiệm đã được hắn tiêu gần hết, vỏn vẹn chỉ còn hơn chục triệu trong túi.

Bàn tay gõ nhịp đều đều trên bàn, Trần Phong bẻ một mẩu kẹo lạc trên bàn cho vào miệng. Hắn thích ăn kẹo lạc, thích cái vị bùi bùi thơm thơm của nó, đặc biệt mỗi khi mệt mỏi hoặc phải suy nghĩ chuyện gì đó hắn thường có thói quen nhấm nháp cái thứ kẹo này từng chút một.

"Việc gấp phải làm là học theo phương pháp tu luyện được ghi trong sách cổ kia. Đầu tiên chính là ngồi thiền và hít thở, cảm nhận cái "khí" gì đó trong không gian."

Hắn đã dành thời gian cả tháng trời để tập theo phương pháp tu luyện kì lạ trong sách cổ, tất nhiên là vừa lần mò vừa học, có điều hình như hắn đã tập sai, hoặc việc tập luyện đòi hỏi điều kiện nào đó nên gần một tháng nay nhìn qua dường như hắn đã lãng phí thời gian.

Cuốn sách cổ này Trần Phong càng nghiên cứu càng thấy nó kì bí. Không biết nó được làm bằng nguyên liệu gì mà đốt không cháy, xé không rách, nước không thấm, đâm không thủng. So với một tháng trước nó cũng không hề có sự thay đổi gì cả. Chỉ có điều hắn một lần bắt gặp nó phát ra ánh sáng lấp lóe trong chốc lát vào một buổi đêm. Cũng là vào cái ngày hắn tính bỏ cuộc không học theo phương pháp kia nữa. Sau tối hôm đó dường như việc tu luyện của hắn có chuyển biến, mặc dù chỉ là rất nhỏ nhưng rõ ràng là có sự thay đổi. Hắn đã có thể mơ hồ cảm nhận thấy trong không gian dường như tồn tại thứ khí gì đó như lời cuốn sách nói. Sự việc này càng củng cố thêm lòng tin của hắn. Nhất định phải học theo cuốn sách thần bí này, có vậy mới có chỗ dựa bảo vệ bản thân.

Bạn đang đọc Tử Vong Thời Đại sáng tác bởi DạMộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạMộng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.