Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

OPEN BETA

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Dịch: Mất Ngủ

Thu được sức mạnh từ sự ngu muội của Tục Thế, liền phải giải quyết sự ngu dốt được tích tụ ở nơi đây, đó chính là cái giá phải trả.

Thực sự là thuốc cũng phải có ba phần độc, không có bữa trưa miễn phí trên đời này mà thôi, Chu Bát Chá tự nhủ, chậc, vậy mà suýt nữa doạ chết hắn rồi, sợ quá, phải đi Thuỷ Quỷ Hà kéo vài lưới, cho bớt sợ thôi.

Chu Bát Chá mặc dù là đùa như vậy, nhưng cũng không phải là hắn khinh thường, ngược lại mới đúng,【 Ngu Muội Trầm Tích 】ở trong lòng hắn đã bị dán nhãn cảnh báo nguy hiểm.

Nói đùa chứ, trong trò chơi thì không quá quan trọng, có thể chết vô số lần, nhưng nếu có yêu ma quỷ quái xuất hiện ở thực tại, đây còn có thể coi là chuyện nhỏ sao? Mỗi người cũng chỉ có một mạng mà thôi.

Còn nếu ngươi nói rằng không chơi nữa, chẳng phải là có thể tránh những nguy hiểm kia hay sao?

Ừm, Chu Bát Chá có thể nghỉ chơi, vậy còn người khác thì sao? Hắn có thể cấm những người khác chơi sao?

Hôm đó tại sân khấu của hội học sinh có xuất hiện yêu ma quỷ quái, cũng không phải là vì Chu Bát Chá mà đến, thế nhưng lại ảnh hưởng đến hắn và những người bên cạnh, nếu không phải là Chu Bát Chá từ trong trò chơi có được Vọng Khí Thuật, kịp thời phát hiện, ra tay cứu người, vậy thì người kia có thể đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Rõ ràng 《 Tục Thế 》 chính là một con dao hai lưỡi, nguy hiểm là nó tạo ra, cách để giải quyết nguy hiểm cũng là từ nó mà ra.

Chu Bát Chá sẽ không vì một người bị mắc nghẹn nên cấm tất cả mọi người ăn cơm, hắn tất nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ bỏ việc lớn, tự phế võ công luôn là một ý nghĩ ngu xuẩn, việc đó không thể đổi lấy bình an, mà chỉ có thể làm cho ăn đòn càng nhiều hơn.

Mặc dù trong một số việc Chu Bát Chá hắn thường thích giả ngốc, vờ như câm điếc, nhưng khi phải quyết định việc lớn, đầu óc của hắn vẫn sẽ rất linh hoạt.

Đặc biệt là vào chiều tối hôm sau.

Khi Chu Bát Chá đang ngồi ăn cơm, lướt điện thoại đến một cái video ngắn làm cho người xem lạnh toát sống lưng, càng làm cho hắn thêm chắc chắn với quyết định của mình.

Thời gian trong video là lúc chạng vạng tối, địa điểm là một khu phức hợp tại ngoại ô của thành phố.

Trong video, bầu trời lờ mờ hôn ám héo hắt chiếu xuống từng ngôi nhà gạch trong thôn, bóng tối của hoàng hôn dần bao trùm lên sườn núi, dường như có một bóng đen rất lớn đang bò lên núi.

Cũng có thể đó không phải là “dường như”.

Trong vài giây lờ mờ ngắn ngủi của video, có thể nghe được tiếng người hạ giọng cầu cứu: “Xin cứu với, ta mới từ trong trò chơi nhận được Bàn Sơn Đạo Nhân - Ngu Muội Trầm Tích, có ai từng gặp nó biết cách đối phó không, một thứ khổng lồ như vậy làm sao có thể đánh bại được…”

Video chỉ tồn tại một lát, khi Chu Bát Chá muốn xem lại một lần nữa, liền gặp thông báo nội dung đã bị xoá.

Chu Bát Chá nuốt một ngụm nước bọt, lên mạng đọc tin tức, cuối cùng cũng chỉ tìm được một tin nói rằng ở nơi đó có sạt lở đất, không có thương vong về nhân mạng, nhưng tài sản thiệt hại nghiêm trọng, kèm theo một vài bức ảnh chụp nhà cửa đổ nát.

Chậc, thực sự là bất thường, quá đáng sợ, Chu Bát Chá vội vàng mở trò chơi lên, lại đi Thuỷ Quỷ Hà vớt xác, ổn định tinh thần một chút.

Thật đáng ghét, người chơi khác cũng là đang chơi cùng một trò với hắn hay sao, bọn họ dường như đều gặp được những thứ rất hoành tráng, còn hắn hôm qua gặp phải cái ‘Tỉnh Nam’ kia là cái quái gì, chỉ có mấy cái nam sinh dương khí thịnh một chút cũng không đỡ được.

Đây chính là dục vọng chiến thắng kỳ quái của nam nhân…

Nói đùa như vậy, nhưng sự xuất hiện của cái video ngắn này đối với Chu Bát Chá vẫn rất có giá trị.

Thứ nhất, là để cho hắn cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.

Ngu Muội Trầm Tích, yêu ma quỷ quái, cũng không phải là giống như con ‘Tỉnh Nam’ tối hôm qua, tự lăn ra chết, căn bản là do Chu Bát Chá gặp may, nhưng hắn cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, vạn nhất ngày nào đó gặp trường hợp như người trong video kia, dính phải một con quái vật khổng lồ như vậy, sẽ phải ứng phó thế nào.

Thứ hai, là video này đăng lên thế nào vậy?

Mặc dù rất nhanh liền bị xoá, nhưng Chu Bát Chá vẫn nhớ rõ, trước đây hắn cũng đăng video lên mạng, cũng lên lập topic thảo luận về 《 Tục Thế 》, tất cả đều không thể làm được.

Chu Bát Chá mở web lên, thử tìm kiếm một chút, làm hắn giật mình một cái, kết quả đầu tiên ghi là:

“Game Mobile《 Tục Thế 》, ngày 20 tháng 12, OPEN BETA!”

“Trang chủ của trò chơi hiện đang trong quá trình xây dựng, xin hãy đợi.”

Chu Bát Chá nhìn thấy tin này liền ngẩn ra, nhất là phía dưới còn có một đống comment, hỏi xem cái trò chơi 《 Tục Thế 》 này là thế nào, công ty nào làm, thể loại gì.

Điều này thể hiện rằng, trò chơi này đã không còn là một bí mật mà chỉ một nhóm nhỏ người chơi mới biết, mà là sắp được công khai ra cho đại chúng đều biết rồi.

Mặc dù bây giờ mới chỉ công bố tên trò chơi, nhưng mà ai biết sau này thế nào? Công bố nội dung trò chơi? Công bố rằng phần thưởng trong trò chơi có thể mang đến thực tế? Chính phủ sẽ thế nào? Không quản sao?

Chu Bát Chá cảm thấy có rất nhiều điểm khó hiểu, nhưng hắn bây giờ cũng đích xác là chưa thể biết được, một tên dân đen như hắn thì có thể làm gì, chỉ có thể ngồi nhìn mà thôi.

Bây giờ còn cách ngày OPEN BETA 20 tháng 12 khoảng 2 tháng, đến lúc đó sẽ biết, xem chính phủ sẽ có biện pháp gì, xã hội phản ứng ra sao.

Trước đó, Chu Bát Chá nghĩ rằng nên tranh thủ tập trung chơi nhiều hơn một chút, thắng thêm nhiều phần thưởng, nhất định sẽ có chỗ dùng.

“Ngươi tỉnh lại tại điện thờ Thuỷ Quỷ Hà, ánh sáng mặt trời chiếu trên thi thể, không khí vẩn đục bẩn thỉu của Tục Thế thật là tốt biết bao.”

“Ngươi đi dạo bên Thuỷ Quỷ Hà.”

“Táo Quân thiên phú phát động.”

“Thực Cốc Giả, ngươi ở bên cạnh sông Thuỷ Quỷ tình cờ gặp được một Phong Thuỷ tiên sinh đang nghỉ ngơi, y tựa hồ là hôm nay đen đủi nên không may bị ngã, đầu cắm xuống sông.”

“Y cũng không tin tưởng mấy người vớt xác kia, cảm thấy mấy tay vớt xác này không lương thiện, có vẻ như đã từng giết người.”

“Đương nhiên, cũng có khả năng là vì y không có đồng nào, không đủ tàn hương trả công cho đám vớt xác kia.”

“Thực Cốc Giả tốt bụng, ngươi có muốn giúp vị Phong Thuỷ tiên sinh đáng thương này, đến bên bờ sông Thuỷ Quỷ, vớt đầu của y lên hay không?”

Chậc, Chu Bát Chá xem văn bản miêu tả đến nghiến răng, hắn luôn cảm thấy hình như viết thiếu thứ gì đó, không thể giải thích được, nhưng đối với cái thế giới Tục Thế khắp nơi đều là biến thái này mà nói, lại không có gì là không đúng.

“Thực Cốc Giả tốt bụng, ngươi là người tốt, tâm địa lương thiện, lấy giúp người làm niềm vui, Phong Thuỷ tiên sinh cảm tạ ngươi đã đồng ý giúp đỡ, cho dù ngươi có là Thực Cốc Giả bị Tục Thế nguyền rủa phỉ nhổ, cho dù là những người có tâm địa lương thiện trên Tục Thế thường chết không tử tế…”

“Được rồi, Phong Thuỷ tiên sinh đem ngón tay đưa cho ngươi, ngươi có thể đem ngón tay của y cho vào trong Lưới Vớt Xác làm mồi, ném vào trong Thuỷ Quỷ Hà để vớt đầu của y.”

“Ngươi đến ven sông Thuỷ Quỷ, bây giờ ngươi muốn làm gì, muốn thành thành thật thật giúp Phong Thuỷ tiên sinh vớt đầu? Hay là mang ngón tay của y chạy trốn, đi vào thành bán lấy tiền?”

Hả? Đây là lựa chọn thất đức gì thế này?

Chu Bát Chá im lặng, nhưng mà hắn cũng rất hiếu kỳ, nếu như là thực sự cầm ngón tay chạy trốn, sẽ phát sinh ra cái gì?

Cuối cùng, vẫn là lý trí chiến thắng, Chu Bát Chá không thể nào làm ra lựa chọn bại hoại như vậy, hắn vẫn là chọn giúp Phong Thuỷ tiên sinh vớt đầu.

“Ngươi đem tầm long chỉ của Phong Thuỷ tiên sinh đặt vào lưới vớt xác, sau đó quăng lưới xuống Thuỷ Quỷ Hà, xin hãy đợi…”

“Lưới đã rung, ngươi kéo lưới lên quan sát, đầu của Phong Thuỷ tiên sinh đang nằm trong lưới cắn chặt ngón tay, bị ngươi vớt lên.”

“Thực Cốc Giả tham lam, bây giờ muốn lựa chọn thế nào? Thành thành thật thật đem đầu trao trả cho Phong Thuỷ tiên sinh? Hay là mang đầu và ngón tay chạy trốn, vào trong thành bán lấy tiền?”

Huh, Làm sao cứ hỏi ta có muốn cầm đồ chạy đi bán không thế, ta cũng không phải là dân buôn nội tạng.

“Thật đáng tiếc, ngươi lựa chọn đem đầu và ngón tay trả lại cho Phong Thuỷ tiên sinh, bỏ lỡ một cơ hội phát tài, nhưng cũng không sao, coi như là đền bù cho việc này…”

“Ngươi có lẽ đã quen biết được một đại nhân vật.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.