Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Thể Tổ Tiên

Phiên bản Dịch · 1705 chữ

“Ngươi cầm túi xách giúp ta một lát, ta đi vệ sinh.”

Chu Bát Chá đi dạo cùng Nhiễm Thu Nhiên tại bảo tàng cho tới trưa, thưởng thức những cổ vật thất lạc mà Hạ hội trưởng tìm về từ hải ngoại, trước khi đi ăn cơm, Nhiễm Thu Nhiên nói muốn đi vệ sinh một lát.

Chu Bát Chá cầm túi xách giúp nàng, nhìn về phía đám người đang xếp hàng rất dài ở cửa nhà WC nữ, đoán chừng sẽ mất kha khá thời gian, nên hắn ra ngoài trước, đi quan sát pho tượng ở cửa vào kia.

Chu Bát Chá đi đến phía trước “Di Thể Tổ Tiên”.

Pho tượng này có tạo hình rất khác biệt, cũng không phải là đồ cổ gì, khả năng là sản phẩm của kỹ nghệ tiên tiến hiện nay, có thể là do tạo hình cũng khá ấn tượng nên được dùng để trang trí cửa ra vào.

Thân thể vừa là nam vừa là nữ, bên trong lại không có nội tạng.

Không biết có phải hắn cả nghĩ quá không, Chu Bát Chá lấy điện thoại mở《 Tục Thế 》ra, tìm đoạn văn bản mô tả vào ngày đầu tiên hắn bắt đầu chơi game.

“Tiếng súng trước bình minh mang theo khói lửa của cố thổ, vùng đất bị lãng quên đó có tên là “Tục Thế”, cũng chính là quê hương của chúng ta”

“Tục Thế Chi Chủ vẫn lạc tại ‘Phân Thực Chi Dạ’ …”

“Nhóm yêu ma quỷ quái cổ đại cướp đoạt di thể của Tục Thế Chi Chủ chia nhau ăn…”

“Chúng ta là Thực Cốc Giả thế hệ sau, vì Tục Thế hỗn loạn mà bị trục xuất, bây giờ, ngươi một lần nữa đặt chân lên mảnh đất cố hương này.”

Chu Bát Chá nhìn qua pho tượng “Di Thể Tổ Tiên” trước mặt, nếu như Tục Thế Chi Chủ thực sự tồn tại, vậy di thể của y sau khi bị ‘chia ăn’ hẳn là dạng này.

Chu Bát Chá quan sát một hồi, Nhiễm Thu Nhiên cũng đã quay lại, thời gian không còn sớm, hai người ra khỏi bảo tàng tìm một nhà hàng ăn cơm.

Trong bảo tàng, sau khi hai người rời đi. Tại nơi Chu Bát Chá vừa đứng lúc trước, Hạ Sinh Căn và một người khoảng 20 tuổi xuất hiện.

Người này tên là Lý Cầu Đạo, từ kinh thành tới.

Hắn là cháu đích tôn của một người bạn lâu năm với Hạ Sinh Căn, thân phận không tầm thường, bản lĩnh cũng rất đặc biệt, hôm nay được Hạ Sinh Căn gọi đến, là để quan sát Chu Bát Chá.

“Sao rồi Cầu Đạo, có nhìn ra điều gì không?”

“Chắc chắn đã khai mở được miếu, nhưng còn chưa thỉnh thần, rất khó nhận xét, không nhìn ra được quá nhiều thứ.”

“Ừm, không sao, biết hắn đã mở miếu cũng đủ rồi, điều đó thể hiện hắn là người có thực lực.”

“Ngài muốn lôi kéo hắn vào Cửu Môn?”

“Cái đó tính sau, xem như là tìm được đối tượng tiềm năng, chúng ta bây giờ chưa thích hợp để khuếch trương thế lực, hôm qua các ngươi lại bị mấy thứ không sạch sẽ đó tấn công, có thương vong gì không?”

“Có vài người bị thương, nhưng không nặng.”

“Lần này không nặng, nhưng lần sau có thể mất mạng, các ngươi vẫn nên tăng cường sức mạnh của bản thân trước.”

Hạ Sinh Căn khoát tay, không nói thêm nữa, nhìn đăm đăm vào pho tượng ‘Di Thể Tổ Tiên’, Lý Cầu Đạo ở bên cạnh hỏi một câu:

“Hạ gia gia, gia gia nhà ta mỗi ngày cũng đều nhìn ‘di thể của tục chủ’ bản phỏng chế như vậy, ngày nào cũng nói muốn về cố hương, nói rằng Tục Thế mới là quê cha đất tổ của nhân loại, nhưng khi ta hỏi, gia gia chưa bao giờ nói cho ta biết mảnh đất đó ở đâu, thay vào đó lại bảo ta chăm chỉ luyện công, hành hạ ta ngày nào cũng phải dính chặt vào cái điện thoại, nhưng lại không biết mình đang làm gì, ngài có thể cho ta biết nguyên do được không?”

“Lão gia tử đó không nói cho ngươi, tự nhiên là có lý do của hắn, ta cũng không muốn can thiệp vào cách làm của hắn, miễn cho hắn lại tới trách ta.”

Hạ Sinh Căn lắc đầu cự tuyệt.

“Aiz, Hạ gia gia, ngài nhắc nhở ta một chút không được sao, ta không nói cho ai là được rồi, bao năm nay ta tra rất nhiều sách sử, kho văn thư của Cửu Môn ta cũng lật tung lên rồi, ngài cũng biết là ta không thích đọc sách, khi đi học chưa từng chăm chỉ xem sách như thế, ta không tìm thấy một triều đại nào trên Trái Đất này có chuyện như vậy xảy ra, chẳng lẽ phải tìm ngoài Trái Đất sao?”

Hạ Sinh Căn không thèm để ý, chắp tay rời đi, nói:

“Vậy ngươi đã tìm bên ngoài Trái Đất chưa?”

Buổi tối, Chu Bát Chá lái xe đưa Nhiễm Thu Nhiên về ký túc, sau đó lại tự mình trở về, tắm rửa qua một chút, cướp dưa hấu của Trương Tao Linh ăn, thoải mái thư giãn.

Chậc, nữ lãnh đạo thật quá phiền, lúc nào cũng bắt hắn tăng ca, làm mất rất nhiều thời gian chơi game của hắn.

Chu Bát Chá cầm điện thoại, khởi động trò chơi.

“Ngươi tỉnh lại tại điện thờ Hỷ Thành.”

“Ngươi đi tới Tiệc Lưu Thuỷ của Hưởng Tiên.”

“Ngươi thấy trước mặt có không ít người đến đây triêu thánh cung phụng, bọn chúng là tín đồ của Hưởng Tiên, mặc dù Hưởng Tiên cũng không lập giáo hay thu tín đồ gì cả, nhưng bọn chúng vẫn tự tới đây triều bái, mong nhận được chúc phúc từ Hưởng Tiên.”

“Hưởng Tiên nắm giữ sức mạnh thần kỳ to lớn, có thể hấp thu sức mạnh từ đồ ăn, nhưng ngoài ăn uống ra nó không có bất cứ hứng thú gì khác.”

“Từ khi nó đến Hỷ Thành, lợi dụng tiệc lưu thuỷ bất tận tại nơi này để ăn mà sống, cho đến tận hôm nay, trở thành kích cỡ như hiện tại, cũng không có làm gì khác ngoài ăn.”

“Hỷ tân nương là người chưởng khống Hỷ Thành, nàng cũng từng tới gặp Hưởng Tiên, nhưng chỉ nhìn một chút rồi rời đi, không ai biết nguyên nhân là gì, cuối cùng lại mặc kệ Hưởng ở đây tha hồ ăn tiệc.”

“Người kể chuyện trong trà lâu đã từng kể về một lời đồn đại, nói rằng trong cơ thể Hưởng Tiên có khả năng đang mang một sức mạnh thần bí trong truyền thuyết, cũng không chắc nó có thực sự tồn tại hay không, đó chính là ‘Hưởng Thực pháp tắc’.”

“Dân trong Hỷ Thành khuyên rằng, đừng lảng vảng gần khu vực của Hưởng Tiên, nếu không, ngươi bất tri bất giác sẽ bị ăn mất thứ gì đó trên người, cứ nhìn cái đám cuồng tín Hưởng Tiên kia thì biết, bọn chúng có đứa bị ăn sạch tứ chi, có đứa bị ăn sạch nội tạng, nhưng trước đó, khả năng cao là đã bị ăn mất não rồi, bằng không người bình thường làm sao sẽ đi thờ phụng cái thứ kia?”

“Thân thể của ngươi mất đi chống đỡ, ngã xuống.”

Hả? Chu Bát Chá sững sờ.

“Ngươi phát hiện hai chân của mình không biết đã bị ăn mất từ khi nào, không biết là nên khóc hay nên cười đây, đáng ra ngươi không nên lượn lờ gần khu vực của Hưởng Tiên lâu như vậy, ngươi bị mất máu quá nhiều.”

“Ngươi đã tử vong.”

Má nó, vậy mà lại tự nhiên lăn đùng ra chết.

Chu Bát Chá cảm khái trong lòng, chỗ này đợi cũng không thể đợi lâu, mới đứng ở khu vực gần Hưởng Tiên một lát liền trở thành thức ăn trên mâm.

Bất quá, căn cứ vào những tình báo vừa rồi đi dạo có được, Chu Bát Chá chắc chắn rằng, con Hưởng Tiên này, có vẻ như là không hề có trí khôn, hoàn toàn là một cỗ máy chỉ biết ăn, nếu là như thế, vũ khí có sát thương lớn nhất của hắn, hẳn là có thể sử dụng được.

Chu Bát Chá lấy ra vật trước đây hắn nhặt được ở đáy của Thuỷ Quỷ Hà, độc vật cấp truyền thuyết, cuống rốn của Âm Long.

Cái gân gà này, cơ hội có thể sử dụng thực sự quá ít, nhưng bây giờ, đối mặt với Hưởng Tiên, chính là cơ hội tốt nhất để phát huy khả năng của nó.

Đây cũng là lý do vì sao, khi Chu Bát Chá mới tới Hỷ Thành, vừa nhìn thấy giới thiệu về Hưởng Tiên, đã chạy ngay đến đó.

Được rồi, độc đã có, bây giờ hạ độc thế nào đây?

Vừa rồi Chu Bát Chá đến đó quan sát, cũng không thấy có lựa chọn hạ độc, hay là đi tìm một chút đồ ăn làm cống phẩm thử xem?

Ngày hôm sau, trừng phạt kể lực đã kết thúc, Chu Bát Chá mang tâm lý thử nghiệm một chút, đi đến quầy thịt lợn của Tạng Đồ Tể, hắn thấy nơi đây bán thịt, nghĩ thầm không biết có thể sử dụng tàn hương mua thịt hay không, sau đó hạ độc vào thịt rồi cho Hưởng Tiên ăn.

“Tạng Đồ Tể nhiệt tình tiếp đãi ngươi, bảo ngươi vào nhà ngồi đợi một lát, lập tức sẽ có thịt, sau đó hắn đi mài dao.”

“Sau khi ngươi ngồi xuống một lát, cảm thấy trên đầu chợt lạnh.”

“Ngươi đã tử vong.”

Chu Bát Chá tự nhủ, ta mua chính ta? Thì ra nguyên lai ngươi không bán thịt, mà là chế biến, ta là tự mang nguyên liệu tới đúng không?

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.