Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao ngươi lại lái xe của Sếp?

Phiên bản Dịch · 2186 chữ

Ngày hôm sau, cuối tuần, khi mấy thằng con zai vẫn còn đang ngủ thẳng cẳng, Chu Bát Chá đã dậy từ rất sớm, hôm nay là ngày hắn và Bạch Hỷ Nhi hẹn với nhau, đi lớp học ngôn ngữ ký hiệu.

Xuống lầu, lấy xe.

Chu Bát Chá hôm qua đã gửi tin nhắn cho Nhiễm Thu Nhiên, nói hôm nay muốn ra ngoài làm chút chuyện cần mượn xe của nàng, Nhiễm Thu Nhiên không nghĩ nhiều, cũng chẳng hỏi Chu Bát Chá đi đâu làm gì, sau đó, Chu Bát Chá liền lấy xe của Nhiễm Thu Nhiên, đi đón Bạch Hỷ Nhi.

Chu Bát Chá lái xe đến cửa phòng khám thú y, từ xa đã nhìn thấy cô nàng câm kia đang đứng đợi ở ven đường.

T-shirt trắng giản dị, quần bò có dây đeo lỗi thời, giày vải không nhãn hiệu, ba lô học sinh 2 quai quê mùa, ăn mặc giống như là cô nhóc 7, 8 tuổi chưa từng va chạm xã hội, quá giản dị đến mức lạc điệu với dân thành phố, thời đại bây giờ thật là hiếm thấy có người hồn nhiên mộc mạc như vậy.

Nếu để Chu Bát Chá so sánh trong mấy cô nàng hắn quen, Bạch Hỷ Nhi và Nhiễm Thu Nhiên là hai thái cực khác hẳn nhau, một người giống như vang đỏ, còn một người lại giống như nước trắng.

Ngươi muốn hỏi Lâm Dục Tĩnh thì sao à? Chắc là giống… Dầu muối tương dấm?

Chu Bát Chá đỗ lại trước mặt cô nàng, cô nương còn ngây ngốc đờ ra, cúi đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Bát Chá, hỏi hắn đến đâu rồi, có cần mình gọi Taxi không.

Chu Bát Chá hạ kính xuống, kêu to, này, lên xe đi, Bạch Hỷ Nhi giật mình, bây giờ mới phản ứng lại, rụt rè cẩn thận mở cửa quy quy củ củ bước vào xe, ngồi xuống bên cạnh Chu Bát Chá, đeo dây an toàn.

“Hôm nay máy trợ thính hoạt động ổn chứ?”

Chu Bát Chá chỉ chỉ vào tai hỏi nàng, Bạch Hỷ Nhi gật gật đầu, lần trước sau khi bị trục trặc đã mang đi sửa, bây giờ đeo máy trợ thính, Chu Bát Chá nói chuyện nàng có thể nghe thấy.

Đương nhiên là nàng không thể nói được, trên đường đi tương đối yên tĩnh, Chu Bát Chá lái xe, Bạch Hỷ Nhi cúi đầu ngồi bên cạnh có chút khẩn trương, bất an nắm chặt tay, giống như một con mèo nhỏ mới mua về, chưa quen với hoàn cảnh mới.

Mặc dù Bạch Hỷ Nhi năm nay đã 19 tuổi, nhưng gia đình nàng tương đối bảo thủ, cộng thêm tính cách hướng nội, lại là người khuyết tật nên cũng không dễ dàng giao lưu với người khác, lần cuối cùng có con trai lái xe chở nàng, cũng là lúc cùng cha nàng lái máy kéo chở phân bón.

Thẳng cho tới khi xuống xe, Bạch Hỷ Nhi mới thở phào, tự nhủ rằng xem ra Chu Bát Chá không phải là người xấu, không có bị lừa mang đi bán, lúc này mới lặng lẽ xoá đi số cảnh sát đã bấm sẵn trên điện thoại.

Hai người mặc dù có tán gẫu trên mạng vài lần, nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp mặt 2-3 lần, Chu Bát Chá thì vừa gặp đã như quen lại hay ăn nói không đứng đắn, nên tiểu cô nương vẫn rất cẩn thận.

Cung thiếu niên trên đường Xuân Phong, tầng 3, lớp ngôn ngữ ký hiệu.

Chu Bát Chá theo sau Bạch Hỷ Nhi lên lầu, đến nơi nàng quen thuộc, tuần nào nàng cũng đến lớp học này, nên đã rất quen với lão sư và bạn học.

Vào đến nơi, Bạch Hỷ Nhi tìm giáo viên sắp xếp lớp, nói rõ tình huống, Chu Bát Chá là bạn của nàng, cũng muốn học ngôn ngữ ký hiệu, có thể để cho hắn dự thính một tiết, nhảy cóc được không.

Giáo viên xếp lớp rất quý Bạch Hỷ Nhi, một cô nương xinh đẹp thân thiện lại còn rất cần cù và nhiệt tình như vậy, nếu không phải là bị câm điếc tàn tật, nàng cũng muốn giới thiệu cho con trai nhà mình.

Khi nàng tán gẫu với mấy tỷ muội cũng luôn nói rằng thật là đáng tiếc, một khuê nữ tốt như vậy, xinh đẹp thành thật như vậy, lại bị tàn tật.

Bây giờ, nhìn thấy Bạch Hỷ Nhi mang theo một tên lạ mặt, giáo viên xếp lớp cũng không biết nên cảm thấy thế nào, tiếc nuối cũng có, nhưng cũng cao hứng vì Bạch Hỷ Nhi tìm được đối tượng, tiểu tử này tuy không được như con trai nhà mình, nhưng nhìn qua cũng không tệ lắm.

Cái gì? Bạch Hỷ Nhi nói rằng chỉ là bạn ấy à?

Lời này ai mà tin được, tầm tuổi này, một nam sinh lành lặn tới học ngôn ngữ ký hiệu với một nữ sinh câm điếc, về sau khi đi hai người khi về một đôi như hình với bóng, ngươi còn có thể nói đây là bằng hữu bình thường sao, chỉ có thể công nhận mà thôi.

Giáo viên xếp lớp cũng là chiếu đã trải, chồng nàng bây giờ trước kia cũng ‘chỉ là bạn bè bình thường’ với nàng, cái văn này ở đâu chả có, bây giờ cũng đã có con rồi, nàng chẳng lẽ còn không hiểu cái này? Nàng trước đây cũng là bị lừa vào tròng như vậy.

Giáo viên xếp lớp nói hai người cứ lên lớp trước đi, nhớ chú ý nội quy lớp học, nàng sẽ lo nốt cho, sau đó Chu Bát Chá liền theo Bạch Hỷ Nhi vào dự thính lớp ngôn ngữ ký hiệu.

Lão sư dạy ngôn ngữ tay là giáo viên nam, tên gọi là Từ Văn Bân, khoảng chừng 30 tuổi, đeo kính gọng vàng, ăn mặc cũng không tồi, nhìn rất lịch sự, hào hoa phong nhã, nghe người ta nói là tiến sĩ hệ phiên dịch đang giảng dạy ở đại học, cuối tuần đến cung thiếu niên dạy ngôn ngữ ký hiệu, làm công ích.

Từ Văn Bân… Chu Bát Chá luôn cảm thấy cái tên này hình như nghe ở đâu rồi, nhưng chắc chắn không phải là người quen, nếu không hắn sẽ nhớ kỹ, hẳn là gần đây có nghe người nào đó nhắc đến.

Chu Bát Chá nghĩ một lúc, không nhớ ra được, thôi bỏ đi, cũng không phải có ý đồ muốn làm quen, thành thật ngồi nghe.

Học sinh lớp ngôn ngữ ký hiệu không nhiều, trong cung thiếu niên có rất đông người đến học thêm này, có vẻ vắng hơn hẳn các lớp khác.

Những lớp khác, hàng ngày từ sáng đến tối, chật kín người, so với không khí học tập trong trường học còn căng thẳng hơn, hàng năm, mỗi khi chuẩn bị đến kỳ thi đại học, toàn bộ cung thiếu niên đều bị các cha mẹ tươi sống ép vào trở thành một cái nồi áp suất, áp lực học tập rất căng.

Chu Bát Chá khi đi lên lầu nhìn qua tự nhủ mình thật may mắn, sinh ra sớm vài năm, lên đại học sớm, sau đó liền chụp bức ảnh, gửi cho Bất Công Thân Muội nhà mình năm nay đang học lớp 12.

Chu Bát Chá: Ngươi xem thái độ học tập của người ta thế này, còn ngươi thì sao, hôm nay bài tập làm chưa, học được bao nhiêu từ mới rồi, bài thi mô phỏng làm mấy lần rồi…

Bất Công Thân Muội: Ngươi bị điên à! Sao phải căng thẳng thế!

Chu Bát Chá: Đang chơi điện thoại đúng không? đợi ta gửi hình cho mẹ, để người thu điện thoại của ngươi.

Bất Công Thân Muội: Chu Bát Chá ngươi đợi đấy, còn không đến một tháng nữa, kỳ nghỉ Tết ta đến đó, đánh chết ngươi.

Chu Bát Chá tự nhủ, ngươi đến đây xem ta có dã cho nát như tương không, huynh muội Chu gia lúc nào cũng ầm ỹ như vậy.

Quay lại với lớp ngôn ngữ tay bên này, nếu so sánh với các lớp khác, học sinh ít hơn rất nhiều, hơn nữa tuổi tác cũng rất rải rác, người già và tình nguyện viên là chiếm đa số.

Ngôn ngữ ký hiệu bây giờ rất ít người dùng, điện thoại và internet xuất hiện, người bị câm cũng có thể đánh chữ để giao tiếp, đơn giản hơn rất nhiều nếu so với ngôn ngữ ký hiệu.

Đừng nói là người bị câm, ngươi bình thường ngại giao tiếp một chút như trạch nam trạch nữ, đều hận không thể chat thay cho giao tiếp hàng ngày.

Dưới xu thế như vậy, theo học ngôn ngữ ký hiệu, cũng chỉ còn những người lớn tuổi không gõ được chữ, những người làm tình nguyện hoặc làm trong ngành nghề phục vụ người tàn tật. Cho nên, cơ bản trong lớp ngôn ngữ ký hiệu, cũng đều là 2 loại người này.

Bạch Hỷ Nhi mặc dù bình thường giao tiếp cũng dùng điện thoại đánh chữ, nhưng nàng cũng làm tình nguyện tại trại trẻ mồ côi tàn tật, những lão nhân kia đều dùng ngôn ngữ ký hiệu, nên nàng mới đi học.

Chu Bát Chá bây giờ cũng mới biết, Bạch Hỷ Nhi mặc dù bản thân cũng là người tàn tật, nhưng lại vẫn đi làm tình nguyện giúp đỡ cho những người giống như mình, có thể là bởi vì bản thân bị như vậy, nên nàng càng rõ ràng hơn cái cộng đồng này cần sự giúp đỡ đến thế nào.

Chậc, Chu Bát Chá nhìn tiểu cô nương đang nghiêm túc ghi chép bên cạnh, nhịn không được giúp nàng vuốt sợi tóc che mặt đến sau mang tai.

Bạch Hỷ Nhi đang ghi chép, không chú ý đến Chu Bát Chá lại đột ngột làm như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, phồng má nhìn Chu Bát Chá, trên tay ra dấu, chỉ chỉ chỏ chỏ hỏi: Ngươi làm gì thế?!

Chu Bát Chá da mặt dày, dùng cái ký hiệu vừa học xong: Ta không hiểu.

Hừ! Hừ! Hừ!

Da mặt của Bạch Hỷ Nhi làm sao so được với Chu Bát Chá, chỉ đành mặc kệ hắn, tiếp tục nghe giảng, hơn nữa trên tay lặng lẽ cầm kẹp, kẹp lại tóc, miễn cho Chu Bát Chá lợi dụng sơ hở.

Chu Bát Chá thấy thế liền vui vẻ, vẫn là nghiêm phòng tử thủ.

Giữa trưa, lớp học kết thúc, Chu Bát Chá nói muốn mời Bạch Hỷ Nhi ăn cơm, nàng không chịu, cuối cùng quyết định campuchia, tìm một nhà hàng không đắt lắm, nhưng mới mở nên nhìn khá đẹp, hai người ăn cơm xong, Chu Bát Chá lại lái xe đưa nàng trở về.

Nhưng mà lúc Chu Bát Chá từ bãi đỗ xe lái xe rời đi, không chú ý tới, bên cạnh có một cặp vợ chồng đi ngang qua, nhìn thấy xe của hắn.

Hai vợ chồng này, người nam chính là cái lão sư dạy ngôn ngữ tay kia - Từ Văn Bân, nữ là bà chủ của Hải Thanh Nhạc Khí - Lý Yến.

Không sai, Chu Bát Chá đã từng nghe qua cái tên Từ Văn Bân này, chính là vào lúc Nhiễm Thu Nhiên gặp Lý Yến, nàng nói chuyện phiếm đã từng nhắc đến tên chồng mình, chỉ là Chu Bát Chá không nhớ ra.

Chu Bát Chá khởi động xe của Nhiễm Thu Nhiên, chở Bạch Hỷ Nhi rời đi, Lý Yến đến cung thiếu niên đón chồng đi ăn cơm, vừa vặn nhìn thấy biển số xe, Ah? Đó không phải là xe của Nhiễm Thu Nhiên sao?

Vừa rồi hình như nhìn thấy trong xe có hai người 1 nam 1 nữ, Lý Yến cười hiền hoà, hai bạn trẻ lại ra ngoài chơi, tiến triển không tệ, nàng nhắn tin WeChat trêu Nhiễm Thu Nhiên.

Lý Yến: Cái nhà hàng mới mở ở đường Xuân Phong, ăn ngon không.

Nhiễm Thu Nhiên: Chưa ăn ở đó bao giờ, lần sau hai tỷ muội ta đi ăn?

Lý Yến nhìn thấy Nhiễm Thu Nhiên trả lời thì thấy buồn cười, còn tưởng là Nhiễm Thu Nhiên bị mình bắt gặp đi chơi với bạn trai nên thẹn thùng, không chịu nhận, ta nhìn thấy xe rõ ràng, còn chối.

Lý Yến: Nha đầu lại còn chối, được rồi, hôm nào hai chúng ta tới đó ăn, lúc đó mới thẩm vấn muội.

Nhiễm Thu Nhiên: Cái đó… Cũng được.

Nhiễm Thu Nhiên không hiểu lắm, chối cái gì? Bất quá hiện tại nàng còn đang bề bộn nhiều việc, đáp ứng luôn, cũng không hỏi nhiều.

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.