Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Miếu Di Thần của Người Chết

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Tân Thành, tiểu khu Hồng Minh, Toà 9 phòng 301.

Một cỗ nam thi trẻ tuổi nằm trên giường, hắn chết trong khi đang ngủ, nửa đêm bị nhồi máu cơ tim, đột tử.

Người phát hiện ra thi thể và báo cảnh sát chính là chủ nhà, người chết là người thuê, chủ nhà phát hiện nạn nhân đến ngày đóng tiền nhà vẫn chưa thấy đâu, điện thoại WeChat không liên lạc được, nên trực tiếp đến, sau đó phát hiện ra người đã chết.

Chủ nhà lập tức báo cảnh sát, nhưng mà người tới lại không phải cảnh sát, mà là một đám ban ngành nào đó, cầm tới đủ loại dụng cụ kiểm tra đo lường.

Trần Kiến Thiết - Trần đội trưởng nhíu mày hút thuốc đứng tại hiện trường, hắn là một lão bận rộn của Dân Điều Cục, lẽ ra bằng tuổi hắn phải ngồi ở bộ chỉ huy, hiếm người lại chịu khó chạy đến hiện trường từng vụ án như hắn.

Vụ án mạng này không có yêu ma quỷ quái nhúng tay vào, cho nên người đi theo cũng chỉ là công chức phổ thông của Dân Điều Cục, không có mang đặc công hay người chơi tới.

Trần đội trưởng xem tư liệu về nạn nhân, người chết tên là Tôn Vân Minh, khi còn sống có tiền sử bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã thường xuyên nằm viện, lần này không qua khỏi, chết.

Nếu như là một người bình thường, cảnh sát tới xử lý là được rồi, vấn đề là thân phận của người này có chút đặc thù, hắn là một trong những người chơi mà Dân Điều Cục đang quan sát để tuyển vào.

Là một người chơi Tục Thế, hơn nữa, đã mở miếu, thỉnh thần.

Dân Điều Cục dù sao cũng là cơ quan chức năng thuộc chính phủ, lưng dựa vào quốc gia, tiếp xúc điều tra qua nhiều người chơi, cho nên biết được nếu người chơi tử vong sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.

Ngưòi chơi bình thường tử vong, đồ đạc lấy được từ Tục Thế, sẽ toàn bộ phân tán ra ngoài, trở về với Tục Thế, giống như dùng bình đựng không khí, sau đó đập vỡ, không khí liền sẽ tiêu tán ra bên ngoài, giữ không được, chẳng còn gì ở lại.

Nhưng đó là người chơi bình thường, còn người chơi đã mở miếu thỉnh thần thì khác.

Không biết có phải vì 《 Trang Tạng Pháp 》 hay không, làm cho miếu có thể ở lại thế giới hiện thực, giống như mấy cái lọ nhỏ đựng trong cái lọ lớn, lọ lớn bị đập vỡ, lọ nhỏ vẫn còn ở đó, thể miếu và Tục Thần, không trở về với Tục Thế, mà là lưu lại tại thế giới này.

Nếu một người chơi đã mở miếu thỉnh thần chết đi, thần và miếu của y không có ai quản lý, liền lang thang tại thế giới này, cũng không khác đám Ngu Muội Trầm Tích - Yêu Ma Quỷ Quái kia là mấy, để lại tai hoạ ngầm không nhỏ.

Tục Thần - Yêu Ma Quỷ Quái không bị quản chế, không bị nhốt lại trong miếu, bọn chúng lại hỉ nộ vô thường, cũng khó mà nói lúc nào sẽ ra ngoài hại người.

Tôn Vân Minh chính là như vậy, mặc dù người là do bị bệnh, chết ngoài ý muốn, nhưng Tục Thần của hắn hiện giờ không biết đang lang thang ở nơi nào.

Dân Điều Cục hiện tại chính là muốn trước khi Tục Thần này gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, tìm được nó.

Điều tra viên của Dân Điều Cục, lấy ra mấy bình đổ đầy tàn hương, là tàn hương lấy từ mấy ngôi chùa hương hoả cường thịnh đến.

Điều tra viên đem tàn hương ném ra xung quanh thi thể của Tôn Vân Minh, sau đó dùng tia tử ngoại chiếu vào không khí, có thể thấy xuất hiện dấu vết lưu lại, đây là cách truy vết Ngưu Quỷ Xà Thần, là một trong những nghiệp vụ điều tra của Dân Điều Cục.

Dấu vết kéo dài, cuối cùng chỉ đến, Đại Học Tân Thành.

Tân Thành Đại Học, Phòng bảo vệ.

Chu Bát Chá đang ghé vào màn hình, nhìn đi nhìn lại đồ của Trương Tao Linh biến mất, cũng không biết là thế nào mất, mỗi khi có người đi ngang qua, che ống kính vài giây, đồ ăn được giao đến kia liền biến mất.

“Đại Ca à, ngươi đừng báo cảnh sát nữa nhé, cầu xin ngươi đừng gây chuyện nữa, lần trước ngươi gọi điện báo cảnh sát làm ta bị lãnh đạo mắng, nói ta ngay cả một tên học sinh cũng không xử lý được, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, làm gì có học sinh nào cứng như ngươi đâu.”

Bảo vệ cầm bao thuốc Chu Bát Chá đưa cho, uỷ khuất đứng bên cạnh hút thuốc.

“Không, ta chỉ nhìn một chút.”

Chu Bát Chá im lặng, nhưng lần này hắn cũng không hề có ý định báo cảnh sát, lần trước là mất xe đạp, lần này là đồ ăn, có tìm về được đi nữa cũng không còn ăn được, hơn nữa, Chu Bát Chá mơ hồ cảm thấy vụ này có gì đó không đúng.

Chu Bát Chá hỏi: “Gần đây có nhiều người mất đồ ship đến không?”

Bảo vệ rít một hơi, gật đầu:

“Không ít, hai ngày nay có mấy học sinh tới tìm, nhưng xem camera lại không thấy ai trộm, nên hôm nay phía trên ra thông báo, không cho gửi hàng, học sinh phải tự mình xuống lấy.”

Bảo Vệ nói như vậy, Chu Bát Chá đi chuyến này, cũng không có mấy thu hoạch, cho đến mấy hôm sau, vào một buổi tối, Hỷ gọi Chu Bát Chá dậy.

Hai con Hỷ thước đang ríu ra ríu rít, đây là an bài của Chu Bát Chá mấy hôm trước, để cho bọn chúng bay trong sân trường điều tra, có biến liền đến báo, đem cái đạo cụ này dùng làm trinh sát.

Cuối cùng cũng có tác dụng, tối nay, có vẻ như phát hiện ra tình huống gì đó, Chu Bát Chá lặng lẽ rời giường, ra khỏi ký túc, đi theo chim hỷ thước bằng giấy đến nhà ăn.

Lúc này đã là hơn 2h đêm, nhà ăn đã khoá cửa, nhưng Chu Bát Chá để ý thấy khoá cửa đã bị cắt, có người vào nhà ăn.

Chu Bát Chá nhìn nhà ăn đen như mực suy nghĩ một chút, thả chuột lông vàng qua khe cửa vào bên trong.

Bóng đêm tĩnh mịch, chuột lông vàng lắng nghe tiếng động xung quanh, trong nhà ăn dường như có tiếng lép nhép, giống như là tiếng ăn vụng, sau đó, một tiếng phật hiệu đinh tai nhức óc vang lên.

“Kim Cang Phục Ma!”

Phật hiệu áp xuống, một tiếng hét thảm kêu lên, sau đó là một tiếng “Thôi Xong”, rồi đến tiếng bỏ trốn và truy đuổi.

Chu Bát Chá lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối nghe thấy như vậy, sau đó nhìn thấy hai thân ảnh từ nhà ăn vọt ra, một trước một sau, hắn chỉ huy hai con hỉ thước chia ra đuổi theo, sau khi thu hồi chuột lông vàng mới chậm rãi ung dung bám theo.

Hai con hỉ thước báo lại, Hỷ dùng ngôn ngữ tay phiên dịch.

Vị “Kim Cang Phục Ma” kia không đuổi kịp, cái đồ vật kia đã chạy mất, thế nhưng cũng không chạy được bao xa, đang bị trọng thương, sắp chết, mà vị trí của hai người họ, Chu Bát Chá đều biết rõ.

Hắn đi trước nhìn cái đồ vật kia, nó đang trọng thương sắp chết, núp trong nhà vệ sinh của dãy phòng học, khi Chu Bát Chá đến nơi, nó đã chết, lưu lại một vài thứ, bị Chu Bát Chá nhặt được.

“Ngươi đã nhận được: Trang Tạng Tịch Cốc Đồng Tử.”

“Tịch Cốc Đồng Tử ( Phàm phẩm Trang Tạng ), sở thuộc: Dưỡng Sinh Miếu của miếu hệ Thiên Sư Pháp Đạo, sau khi khai quang nắm giữ năng lực ‘Tịch Cốc Cấm Thực’.”

“Thực Cốc Giả, ngươi đã giúp một vị đồng bào Thực Cốc Giả đã chết, xử lý di miếu di thần, đây cũng là nguyên nhân những sự kiện dị thường của mấy ngày nay…”

Chu Bát Chá nhìn đoạn văn bản mới hiện ra trong trò chơi, hiểu là chuyện gì đã xảy ra, thì ra người chơi sau khi chết, thể miếu và Tục Thần sẽ mất đi người quản chế, quấy phá khắp nơi.

Đồ ăn ship đến trường gần đây, là do Tục Thần Tịch Cốc Đồng Tử này trộm đi.

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.