Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Binh Quái Vật

Tiểu thuyết gốc · 3383 chữ

Tân Binh Quái Vật.

Hiệp Hai, đội của Thành chung được quyền giao bóng trước, ngay lập tức cả đội dâng cao đội hình.

Thành Chung phất bóng sang biên cho Ngọc Cương, Ngọc Cương đỡ bóng gọn gàng treo bóng vào bên trong cho Bùi Tuấn. Thế trận phòng ngự của Nam Anh chưa kịp định hình, Bùi Tuấn đã lao vào tung một cú sút sệt khuất tầm nhìn của thủ môn, một hậu vệ thò chân ra cản nhưng không kịp, trái lại còn làm thay đổi quỹ đạo của trái bóng khiến cho thủ môn Đức Thọ bị chôn chân tại chỗ.

1-0 cho đội Thành Chung ở ngay phút đầu tiên của hiệp hai. Bàn thắng từ sớm đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch phòng ngự của Nam Anh, làm sao có thể phòng ngự khi đội đang trong thế bị dẫn bàn cơ chứ. Nam Anh cũng không ngờ Thành Chung lại chơi nghiêm túc đến vậy trong một trận đấu tập.

Phải làm thế nào đây, tấn công thì sẽ không đọ lại được dàn cầu thủ chất lượng của Thành chung, Tân Binh đã được thay ra rồi, bây giờ không có điểm yếu mà khoét vào. Phòng thủ, chờ thời, đó là lựa chọn duy nhất mà Nam Anh nghĩ ở trong đầu. Anh vỗ tay nhắc nhở mọi người tập chung, chỉ huy mọi người đứng đúng vị trí yêu cầu.

Bùi Tuấn ghi bàn đầu tiên, lạnh lùng chạy cắt mặt Hoàng Long

“Trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi nhóc.;”

Đúng như lời Tuấn Bùi nói, trận đấu mới chỉ bắt đầu. Dù có được bàn dẫn trước , Thành Chung không muốn giảm bớt áp lực mà còn muốn tăng cường tấn công hơn trước. Thứ nhất để chứng minh tài năng của mình cho ông hùng được biết, thứ hai khẳng định lối chơi tấn công của mình mới là con đường dẫn đến chiến thắng chứ không phải lối chơi “ rùa rụt cổ “ của Nam Anh, thứ Ba, phải dạy cho bọn tân binh bài học vỡ lòng về thái độ thi đấu, cách cư xử với bậc đàn anh.

NHiệm vụ cao cả như vậy, thân làm đội trưởng, Thành chung sao có thể nhẹ tay được cơ chứ. Bên cạnh anh đều là hảo thủ, lập tức đánh trực diện vào hàng tiền vệ của đội Nam Anh, dùng những đường bóng ngắn, tốc độ cao, đập nhả một hai khiến cho đội hình phòng ngự bị rối loạn. Nhưng đó chỉ là đòn tung hỏa mù, Thành Duy lùi về tuyến hai nhận cú trả bóng ngược của đồng đội, anh tung một cú sút, bóng đụng vào một hậu vệ bay vào góc chữ A làm bó tay thủ môn Đức Thọ.

Ba phút, ghi ghi hai bàn thắng, cơn ác mộng mới thực sự bắt đầu. Nam Anh không còn đủ tự tin vào kế hoạch phòng ngự của mình nữa. Bị dẫn trước hai bàn mà vẫn chơi phòng ngự phản công thì bạc nhược quá. Ông Hùng đang đứng ngoài quan sát, Nam anh phải đánh liều để hàng tiền vệ đá đôi công với đội Thành Chung.

Bóng bắt đầu lăn đến giữa sân, giải tỏa áp lực cho thủ môn vài phút ngắn ngủi. Hoàng Long đã có nhiều cơ hội chạm bóng hơn, nhưng đối tác của cậu là Công Minh luôn bị Thành Chung kèm chặt. Tội cho gã bị đội trưởng chăm sóc hơi kỹ, buộc lòng Hoàng Long Phải thực hiện một pha độc diễn. Dẫn bóng bứt tốc sang phần sân đối phương. Hàng hậu vệ bốn người của đội Thành Chung lần đầu phải làm công việc ngăn chặn đường lên bóng của Hoàng Long, hậu vệ cánh lên trước, hai trung vệ người trước người sau bọc lót cho nhau. Hoàng Long có khéo léo đến mấy cũng chỉ vượt qua được hai người, và mất bóng trước rào cản cuối cùng.

Nên nhớ những người có mặt ở đây đều không phải tay mơ, trình độ kém nhất cũng phải ngang trình anh Đức Tiến ở sân cỏ PNG, kỹ thuật cá nhân tốt, khả năng đọc tình huống tàm tạm đủ để bắt bài ý đồ của Hoàng Long.

Thành Chung rất thích thế trận đá đôi công kiểu này, trung vệ chuyền bóng cho anh, anh liền chuyền cho Thanh Duy, mở đợt phản công nhanh. Thanh Duy có tốc độ tốt, khả năng sút xa thuộc hàng khủng trong đội bóng.

Nam Anh biết sở trường của đồng đội mình, lập tức cử hai người lên chặn đánh, ngăn cản đối phương thực hiện dứt điểm từ xa. Thanh Duy nhả bóng lại cho Bùi Tuấn, tiền đạo số một của đội bóng tự tin dẫn bóng xộc thẳng vào trung lộ. Nam Anh rốt cuộc cũng phải trổ tài nghệ ra rồi, anh chạy lên trước đón đầu, hai mắt dán chặt vào chân và hông đối phương. Sự di chuyển của hông sẽ giúp anh đoán trước được hành động của đối thủ, từ đó đưa ra phương án đánh chặn. Một số “quái vật” biết được điều này có thể dùng động tác giả để lừa hậu vệ đội bạn. Nhưng Bùi Tuấn chưa đạt đến trình độ Quái Vật, Nam Anh vẫn có thể kiểm soát được.

Bùi Tuấn nhử hai nhịp, đều bị Nam Anh đón đầu, gã biết không vượt qua được đội phó nên phải chọc khe cho Ngọc Cương. Một hậu vệ tên Phước bị đường chuyền này xỉa lưng, quay người lại đón bóng thì Ngọc Cương đã lao tới trước, giật quả bóng về khiến cho Phước bị bẻ sườn lần hai, khuỵu chân xuống nền sân. Chỉ có thể giương mắt nhìn Ngọc Cương sút bóng cận thành.

Một chút chủ quan khiến lực sút hơi nhẹ, bóng đi từ từ vào lưới sẽ chọc tức đối phương hơn là một quả bóng đi căng và mạnh. Vì sự chủ quan đó mà bàn thắng mười mươi bị Đức Thọ từ chối.

“May quá, mấy ông anh đi lên cao, dưới này thoáng hơn chút rồi. Không có bàn thứ ba đâu anh trai.”

Đức Thọ, tân binh đầu tiên thể hiện được bản lĩnh, cứu cho đội Nam Anh một bàn thua trong một cự ly 5 mét, Nam Anh và Phước thở phào một hơi, cuối cùng tân binh thủ môn này ít ra cũng làm được điều gì đó có ích.

“Tốt lắm em.”

Đức thọ cười xuề xòa.

“Không có gì? Mấy anh cứ đá cao lên, đá thấp như hiệp một chỉ làm vướng tay chân, che tầm nhìn của em. “

Tưởng thế nào hóa ra cái tân binh này cũng ngông cuồng lắm, dám bảo các đàn anh làm vướng tay vướng chân. Nhưng mà nó vừa cứu thua nên tạm tha cho nó, chờ lần sau xử một lượt. Nam Anh tiến tới hỏi Phước.

“Phước, ông có ổn không đấy, vừa rồi xử lý hơi lỗi nha.”

Phước lắc đầu cười khổ.

“Xin lỗi ông, tôi sẽ chú ý hơn.”

Nam Anh đoán Phước bị tâm lý sau khi bị Ngọc Cương và Bùi Tuấn trêu đùa, đã thế còn được một tân binh sửa sai cho mình. Chắc chắn lúc này trong lòng của Phước không được thoải mái.

“Phước, ông ra nghỉ đi, cho Tân Binh vào sân, đằng nào cũng thua hai trái rồi, cho nó vào chạy nhong nhong một chút.”

Phước đồng ý rời sân, Xuân Mai vào thay, mặt mũi nó hớn hở mặc dù vào thay anh Phước đá ở vị trí hậu vệ trái. Nó đập tay với Công Minh rồi chạy về đập tay với Đức Thọ, ba người bạn cùng phòng đã được ra sân cùng nhau.

Công Minh vẫn có chút bất mãn, tưởng Xuân Mai vào sân giúp được gì cho mình hóa ra nó lại chơi hậu vệ. Bọn nó chơi ở phía sau cách nhau một hàng tiền vệ, không trợ giúp được gì cho mình quá nhiều. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Công Minh còn chưa được chơi bóng đúng nghĩa. Chính xác hơn là không có bóng mà chơi. Nghĩ mà tủi thân, Biết vậy lần sau xin đá hậu vệ cho có bạn có bè.

Xuân Mai vào sân, Nam Anh liền chỉ tay ra lệnh nó theo kèm Ngọc Cương. Chỉ cần theo kèm người đó là được. Xuân Mai lập tức di chuyển lại gần vị trí của Ngọc Cương cách anh chỉ vài bước chân.

Trận đấu tiếp diễn, bóng đang thuộc quyền kiểm soát của Nam Anh, anh chơi ở vị trí phòng ngự, khả năng điều phối bóng không tốt bằng đội trưởng Thành Chung. Đường chuyền của anh lên tuyến trên , đồng đội nhận bóng phải trả lại ngay vì hàng tiền vệ bên kia áp sát quá nhanh,.

Bóng được chuyền qua chuyền lại bên phần sân của Nam anh.

Thành Chung không nóng vội, chờ bóng lăn tới giữa sân, đội hình Nam Anh bị kéo dãn lúc đó mới thực hiện tranh chấp, đoạt bóng, phản công nhanh. Nam Anh giỏi phòng ngự, bù lại khoản tấn công thì rất hạn chế, cho đối phương thời gian tìm cách tấn công, Thành Chung coi như đã nể nang đồng đội lắm rồi, nếu không đã kêu gọi đồng đội gây áp lực, ghi thêm mấy bàn thắng rồi.

Những gì Nam Anh có thể làm là chuyền bóng sang hai bên, kéo dãn đội hình đối phương theo chiều ngang, tạo ra khoảng trống cho các trung phong. Bóng chuyền qua trái rồi lại chuyền qua cánh phải.

Bóng tới chân của Xuân Mai, trong khi mọi người đang nghĩ một tân binh như nó sẽ chuyền về cho Nam Anh tiếp tục màn ru ngủ chờ thời, Ngọc Cương cũng nghĩ vậy nên không áp sát Xuân Mai, nhờ đó nó có khoảng trống căn chỉnh thực hiện một cú phất bóng dài lên vị trí của Hoàng Long, tại vì Công Minh đang bị kèm quá chặt, nếu không nó sẽ chuyền cho bạn mình chứ từ nãy đến giờ nhìn Công Minh ra sân mà không được chơi bóng, Xuân Mai rất thấu hiểu cái cảm giác đó. Nó từng bị như vậy khi đối đầu với PNG và BVA trong giải đấu của phường. Chắc chắn Minh đang chịu đả kích tinh thần rất lớn.

Không chuyền cho Minh thì chuyền cho Hoàng Long, theo quan sát của Xuân Mai, người này chơi rất tốt, người duy nhất thực hiện được một pha đột phá sang phần sân đối phương trong hiệp một.

Đây là hiệp hai và cũng là lần thứ hai, Hoàng Long chơi bóng rất tập trung như một cầu thủ chuyên nghiệp lâu năm, dù đội đang thua hai bàn nhưng sắc mặt và ánh mắt không có dấu hiệu của việc buông xuôi.

Quả phất bóng lên của Xuân Mai đi vào khoảng trống, Hoàng Long chạy chỗ đón vị trí chuẩn xác, mở ra một đợt tấn công thứ hai, nhưng vẫn giống lần trước một mình cậu không thể vượt qua được hàng phòng ngự của đội Thành Chung.

Hai Lần muốn tạo đột phá, mọi người bắt đầu chú ý đến Hoàng Long nhiều hơn, người này là mũi nhọn duy nhất trong đội hình của Nam Anh, còn Công Minh thì như người vô hình luôn.

Đội Thành Chung lấy lại được bóng, đội trưởng lập tức chuyền bóng sang cho NGọc Cương, bởi vì theo kèm anh chỉ là một tân binh ở hàng hậu vệ, cơ hội cho Ngọc Cương sửa sai cho cơ hội trước đó.

Ngọc Cương đỡ bóng bước một rất ngọt, dường như không cần nhìn vào bóng, anh lập tức lắc hông xoay người định đùa bỡn thằng em tân binh một lần cho nó biết thế nào là bóng đá cấp tỉnh. NGọc cương lướt đi rất nhanh, cho thằng em hít khói.

Xuân Mai đã có thời gian luyện tập sức bền, đeo bám sát nút, không chặn đầu được nhưng đồng thời không cho đối phương thời gian để sút hay chuyền bóng. Ngọc cương dẫn bóng lên sát đường biên ngang, thấy Xuân Mai bám dai như đỉa anh lập tức xoay lưng về phía nó, hay tay dang ngang thực hiện động tác cài người, che chắn không cho Xuân Mai chạm bóng.

Cái trò này anh Tiến từng đem ra hành hạ Xuân Mai, giờ thấy Ngọc Cương làm trò này, nó chợt thấy buồn cười. nó làm y hệt lần trước đối đầu với anh Tiến, giả bộ nhảy sang trái để Ngọc Cương xoay lưng về phía đó, rồi bất ngờ lắc người qua phải, thò chân khều quả bóng ngược về. Phải làm thật nhanh trước khi đối phương kịp phản ứng.

Ngọc Cương vội xoay lưng sang bên phải, Xuân Mai bị thân hình của anh ta hất ra ngoài đường biên ngang, nhưng lúc này quả bóng đã lọt qua háng Ngọc Cương, mà anh thì đang quay lưng về phía Bóng, còn Xuân Mai đang đối diện với quả bóng. Hai người phản ứng ngang nhau, song Xuân Mai đã có kinh nghiệm đối phó chiêu này, nó lập tức chích mũi giày nhả bóng lên trước để Ngọc Cương bị lỡ đà.

Nói thì chậm nhưng diễn biến trên sân chỉ chưa tới hai giây, một tân binh đoạt được bóng trong chân của Ngọc Cương. Điều này thật không thể tin nổi, không những thế nó còn tận dụng khoảng trống trước mặt dẫn bóng bứt tốc lên tận giữa sân.

Nó xem bóng đá ở nhà với ba của mình, biết rằng, hậu vệ cánh không chỉ tham gia vào việc phòng ngự mà có thể dâng cao mở ra hướng tấn công cho toàn đội.

Một tiền vệ đội Thành Chung lập tức chạy tới ngăn cản, điều này đồng nghĩa với việc Hoàng Long không có người kèm. Xuân Mai lập tức nhả bóng cho Hoàng Long, ngay lập tức cậu ta xoay người dẫn bóng sang phần sân đối phương lần thứ ba. Trước mặt vẫn là hàng hậu vệ bốn người sẵn sàng bọc lót cho nhau.

Nhưng lần này lạ quá, họ tập chung đứng chắn trước mặt Hoàng Long nữa, hai người tách sang biên phải. Hóa ra lần này không chỉ có Hoàng Long xông lên, Xuân Mai sau khi nhả bóng cũng không lùi về phòng ngự mà tiếp tục leo biên. Nhờ vậy Hoàng Long được giảm bớt áp lực, cũng có thêm một phương án tác chiến nếu rơi vào thế bí.

Việc Xuân Mai dâng cao nằm ngoài sức tưởng tượng của cả hai đội, hậu vệ biên dâng cao không phải chuyện gì lạ, cái lạ ở đây là một tân binh, đá ở cấp tỉnh lại dám chơi cái trò đó. Phải biết rằng khi một đội luyện tập với nhau nhuần nhuyễn, hậu vệ dâng cao nằm trong chiến thuật của đội bóng, nếu tự ý di chuyển có thể làm rối đội hình phá hỏng chiến thuật cả đội. Mà tân binh này chắc là xem bóng đá quá 180p rồi nên ngáo.

Chính vì yếu tố bất ngờ này khiến cho đội Thành chung bị ngợp, còn Xuân Mai và Hoàng Long,lần đầu đá chung mà phối hợp ăn ý như thể là đồng đội lâu năm vậy. Hoàng Long nhả bóng lại cho Xuân Mai, sau đó chạy vào vòng cấm đối phương. Hai hậu vệ vẫn theo sát Hoàng Long, hai người còn lại lao vào cướp bóng trong chân Xuân Mai, hàng tiền vệ và Thành Chung cũng đã lùi về tiếp ứng.

Trước sau đều có địch. Xuân Mai phải chuyền bóng sang ngang hi vọng một đồng đội nào đó chạy lên tiếp ứng.

Chẳng ai nghĩ sẽ chọc thủng lưới đội Thành Chung cả, ngoại trừ mấy tân binh chưa biết trời đất là gì. Người băng lên lại là một Tân Binh khác, Công Minh tàng hình nãy giờ cuối cùng nhờ pha náo loạn của Xuân Mai mà thoát khỏi nanh vuốt của Thành Chung, băng lên hỗ trợ mà không ngờ bóng lại đến chân mình.

“Xin Lỗi mấy anh, em nhịn nãy giờ hơi lâu rồi đấy.”

Công Minh như một cơn gió lao tới cầu môn đối phương, không nể nang bố con thằng nào sút một cú căng như kẻ chỉ về phía cầu môn.

Thủ môn của đội Thành Chung nhảy lên bắt bóng, nhưng lực sút quá mạnh khiến anh không thể bắt dính, bóng nảy ra trong khu cấm địa. Hoàng Long lập tức nhảy lên đánh đầu lái quả bóng vào trong cầu môn. Thủ môn chân vừa chạm đất, tuyệt vọng nhìn quả bóng bay vào lướt.

“Cái gì thế, lẽ ra bàn thắng này phải là của tôi chứ.”

Công Minh ôm đầu tiếc nuối. Hoàng Long ghi bàn thắng đầu tiên, mặt mũi tỉnh bơ chạy người về phía sân bên mình, đập tay với đồng đội, ăn mừng một cách nhẹ nhàng, đặc biệt nhắn nhủ với Xuân Mai.

“Tạt bóng như vừa rồi cho tôi nhiều vào.”

Công Minh lập tức đẩy Hoàng Long sang một bên, nói với Xuân Mai.

“Chuyền cho nó làm gì, chuyền cho tôi ấy, bạn bè chung phòng mà đúng không, quả lúc nãy ông chuyền cho tôi vừa tầm quá đi, tiếc là không khi được siêu phẩm pha đó, bằng không mấy ông kia phải câm như hến.”

Xuân Mai cười gượng.

“À, quả đấy tôi chuyền đại thôi, tại bị vây kín rồi, cố giữ thì mất bóng luôn.”

Công Minh Á Khẩu.

“Đậu phộng, vậy mà tôi cứ tưởng… Nhưng mà pha bóng đấy tốt lắm. Khá khen cho tinh thần của ông đấy.”

Ghi được một bàn thắng rút ngắn tỉ số, vậy mà Nam Anh không vui lắm vì Xuân Mai tự ý rời bỏ vị trí mà không bàn với nhau trước. như vậy là không tôn trọng đội trưởng, không tôn trọng đồng đội.

“Em làm tốt đấy, nhưng lần sau đừng làm như vậy khi chưa được anh cho phép.”

Xuân Mai gật gù.

“Dạ vâng, nhưng lúc đó em chỉ nhận thấy một cơ hội rất ngắn ngủi nên phải chớp thời cơ. Nếu dừng lại và xin phép thì bỏ lỡ một cơ hội rồi.”

Nam Anh chép miệng.

“Đúng vậy em đã làm rất tốt, đọc tình huống , xử lý bóng, và tinh thần đều rất ổn. Em nói có thể chơi ở mọi vị trí đúng không?”

Xuân Mai đáp.

“Dạ vâng, trừ thủ môn ra, em có thể chơi ở vị trí nào cũng được.”

Nam Anh gật gù pha xử lý của Xuân Mai vừa rồi quả thực khiến người ta trầm trồ, truy cản Ngọc Cương, đoạt được bóng, phát động tấn công, phối hợp với trung phong ghi bàn thắng. Anh bất ngờ và chắc hẳn đội của Thành Chung cũng bất ngờ không kém, vậy nên mới để lộ sơ hở. Tin chắc rằng bây giờ họ sẽ không chủ quan nữa, đám tân binh chuẩn bị hứng trọn cơn thịnh nộ rồi.

“Em có tài năng như vậy chơi hậu vệ thì thật lãng phí, anh sẽ đổi chỗ cho em lên hàng tiền vệ hỗ trợ cho Hai trung phong.”

Xuân Mai hào hứng nhận lời ngay mà không hề nhận ra Nam Anh đang lắc đầu ngán ngẩm, Từ nãy đến giờ là Thành chung nhả cho bọn họ chơi bóng mà thôi, mấy đứa không biết điều lại chọc giận người ta, giờ chắc chắn mấy đứa khó mà chạm vào bóng. Nam Anh rút người ở hàng tiền vệ về đá hậu vệ gia cố thêm hàng thủ để bớt thua nặng hơn. Còn việc tấn công ghi bàn, nên quên đi là vừa.

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.