Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi Nhà Mỗi Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1630 chữ

Trận đấu tập kết thúc, các thành viên trong đội bóng túm nhau tụm bar a về. Đa số chọn phương án đi uống bia, sau một thời gian không gặp nhau. Đích Thân đội trưởng Thành Chung ra mặt mời mấy tân binh đi cùng.

“MẤy thằng cu em đá tốt phết nhỉ? Trong sân là đối thủ, ra ngoài là an hem. Mấy đứa đi uống cùng bọn anh cho vui.”

Hoàng Long là người đầu tiên từ chối vì còn đang là học sinh lớp 12, buổi tối về phải học bài chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đi đá bóng, đủ thấy niềm đam mê của của cậu ta lớn đến cỡ nào. Thành chung không miễn cưỡng, ai đi được thì đi thôi.

Đức Thọ, Xuân Mai, Công Minh lên đây chỉ để đá bóng, đa phần thời gian trong ngày đều rảnh rỗi. MẤy anh rủ đi uống bia thì bọn nó cũng không biết từ chối thế nào, Ngoan ngoãn đi theo mấy anh tấp vào một quán bia vỉa hè.

Hơn hai mươi mấy người ập vào cùng lúc, Quán bia kín chỗ, mấy cô em phục vụ chạy tới chạy lui, bày menu cho khách gọi mồi nhắm. Mục đích ra đây chỉ là để giải khát chứ không phải liên hoan gì lớn lắm, gọi ít nem chua, bánh đa, mấy đĩa lạc, anh em ngồi lai rai với nhau.

Đức Thọ, Văn Minh, Xuân Mai ngồi gần nhau đồng loạt nâng cốc theo mấy anh làm quả đồng khởi, ồn ào cả một góc phố. Vừa nóng vừa mệt, làm cốc bia mát lạnh, nấy hít hà nghe thật sảng khoái. Khen bia ngon.

“Không ngờ mấy ông bạn cùng phòng mình đá bóng ghê quá xá, không ngờ luôn đấy nha. Mà tao không ngờ được chính là thằng Đức Thọ, ục ịch như heo mà lại là thủ môn. Khai thật đi có phải mày sợ bị ăn hành nên tình nguyện đi bắt gôn phải không?”

Đức Thọ giơ ngón trỏ đưa qua đưa lại.

“xin lỗi bro, tao là thủ môn thật. Chẳng qua hôm nay đội mình chơi tử thủ phần lớn thời gian, nên mấy cưng không được chiêm ngưỡng tài năng xuất trúng của anh mà thôi.”

Công Minh bĩu môi.

“Thì cũng chỉ loanh quanh trong cái khung gỗ mà thôi, ai mà chú ý tới chứ. Tao thấy thằng Xuân Mai chơi được lắm nè, chạy như cái máy không biết mệt luôn.”

Xuân Mai ho sặc sụa.

“Mệt chứ sao không? đá có nửa hiệp mà như muốn xì khói luôn á. Sắp tới phải tập thêm may ra mới có cơ hội tham gia được đội bóng của tỉnh.”

Công Minh xua tay.

“haiss…. Đừng có khiêm tốn như vậy, ăn nói mạnh dạn lên, quyết đoán lên như vậy mới làm cầu thủ được, sợ va chạm, né tránh thì sao có tự tin chứ. Giả sử cho mày đá phát đền, tao cá mày tạch quá nửa luôn. Tin không, không tin mai thử luôn.”

Xuân Mai tự tin không? bản thân nó thấy có tự tin, chẳng qua là kiểu tự tin ngầm, ngoài miệng khiêm tốn nhẫn nhịn nhưng ở trên sân nó không nể nang ai cả. Xuân Mai ở trên sân và Xuân Mai ở ngoài đời khác biệt nhau nhiều lắm. Ở trên sân nó mới cảm nhận được mình ngang bằng với những cầu thủ khác, không ai phải nhường ai cả. Nhưng ở ngoài sân bóng, nó chỉ là một đứa học hết lớp 9, ngoài việc chơi bóng ra thì những thứ khác mù đặc, khiến nó rất tự ti, lâu dần trở thành khiêm tốn, ngại ngùng.

“Yo! Cho phép mời mấy tân binh một cốc bia nhỉ?”

Đội trưởng Thành Chung mang cốc, đích thân tới chỗ của mấy tân binh.

“màn giới thiệu chiều nay khá lắm, mọi người uống xong cốc này sẽ là anh em của nhau rồi. Nhân tiện xin lỗi thằng cu em Công Minh mặt đen nhá, trước là nói cu em là cóc ghẻ, sau là cậy lớn bắt nạt nhỏ ở trên sân. Cu không giận đấy chứ.”

Công Minh có thể nói có trong hoàn cảnh này sao, được đàn anh chủ động mời bia,còn nói xin lỗi trước. Nó cũng phải tỏ ra mình là người có nghĩa khí a. Công Minh gãi gãi đầu

“Không đánh không quen nhau, em cũng xin lỗi vì thái độ chiều nay. Anh không để bụng chứ ạ?”

Thành Chung cười xòa.

“Bụng của anh để bia chứ để chú em vào đấy làm gì? Uống cạn nhá, tình cảm anh em đong đầy.”

Đức Thọ không ngờ mâu thuẫn được hóa giải nhanh như thấy, đội trưởng không hề thù dai Công Minh hay cố ý cô lập nó với tất cả mọi người, đủ thấy anh ta là một người rộng lượng và có lòng bao dung. KHông biết có thật tâm hay không, nhưng chấp nhận hạ mình làm hòa với đàn em, vì lợi ích chung của đội bóng, người này xứng đáng làm đội trưởng.

An hem ngồi với nhau nửa tiếng rồi chia tay nhau ra về. Đức Thọ, Xuân Mai và Công Minh cũng trở về khu nhà trọ của mình. Lúc này các phòng xung quanh đã sáng đèn, toàn các tuyển thủ xa nhà đến luyện tập cho đại hội thể thao. Buổi tối không có gì làm, nam nữ vác dàn hát karaoke làm mấy bài xôm hết cả xóm. Ba đưa không ngủ được nên cũng ra ngoài ngồi hóng, nhân tiện cắn hướng dương tám chuyện với mấy tuyển thủ thi đấu của bộ môn khác.

Trong khi những thành viên khác về nhà được nghỉ ngơi thì đâu đó vẫn có người bận rộn với công việc.

Hoàng Long còn là học sinh lớp 12, vẫn còn đi học, vì tham gia giải đấu bóng đá cấp tỉnh nên được nhà trường tạo điều kiện, cậu không nhất thiết phải có mặt các buổi học trong tuần. Chỉ cần về nhà tự học và đến lớp làm bài kiểm tra, thời gian chơi bóng thì tự cậu phải sắp xếp.

Lớp 12 có nhiều kiến thức, Hoàng Long thường xuyên nghỉ học làm bố mẹ phiền lòng, nhưng họ không ngăn cấm cậu chơi bóng. Đường đường sở hữu một doanh nghiệp lớn trong tay, chỉ cần con trai tốt nghiệp lớp 12 là được, việc còn lại đã có ông bố trải sẵn thảm đỏ. Hoàng Long chơi bóng giỏi, đầu óc cũng thuộc dạng thông minh, dù thường xuyên không lên lớp điểm số vẫn rất ổn định. Điều này có được là nhờ những buổi học thêm tại nhà vào buổi tối.

Sau bữa cơm, đúng 8 giờ tối Ngọc Anh, bạn học cùng lớp sẽ đến học kèm cho Hoàng Long. Đây là hàng xóm trong khu phố người giàu, cũng là bạn thanh mai trúc mã. Ngọc Anh thấp hơn Long một cái đầu, đi học hay đi ra đường thì ăn mặc rất chỉn chu, gọn gàng nhưng khi ở nhà thì ăn mặc rất đơn giản, thậm trí mặc cả bộ đồ ngủ sang nhà để dạy học. MÀ có lẽ người nhà của Hoàng Long cũng không coi Ngọc Anh là người ngoài, con bé cứ qua qua lại lại suốt, lâu lâu dùng bữa ở bên này.

“Hế lô, cô giáo đến rồi, em Long ngồi vào bàn ngay cho tôi.”

Hoàng Long tắt video youtube, quăng điện thoại xuống gối, lững thững bước tới bàn học, kéo ghế, ngồi vào, bật đèn lên.

“Bà giáo đến rồi đấy à, hôm nay học bài gì thế?”

Ngọc Anh cau mặt.

“Bà giáo gì mà bà giáo? Gọi cô giáo chứ?”

“Ăn mặc nhìn giống bà giáo hơn.”

Ngọc Anh chanh chua đáp.

“Nè nha tôi ăn mặc như vậy là vì ai chứ, tối rồi, sang dạy ông xong về còn đi ngủ,hơi đâu mà ăn diện sang bên này. Hơn nữa tui ăn mặc đơn giản thì cũng muốn tốt cho ông thôi.”

Hoàng Long ngạc nhiên

“Tốt cái gì cho tôi?”

Ngọc Anh hất tóc ưỡn ngực ra vẻ tự tin.

“Thì ông đỡ mất tập trung chứ sao? Ông sẽ không bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của tôi.”

Hoàng Long cười khẩy.

“KHùng quá à, thôi hôm nay học cái gì nhiều, dạy lẹ lẹ nha.”

Ngọc anh để mấy quyển sách lên bàn, hững hờ đáp.

“Toán lý hóa, ông muốn học cái nào trước.”

Đến đêm mà còn phải căng mắt ra làm một đống bài tập, cũng may có Ngọc Anh ngồi cạnh chỉ điểm, cô nàng là một học sinh giỏi toàn diện, nên Hoàng Long cũng nhanh chóng hoàn thành bài tập thật sớm. Dạy cho một người thông minh rất dễ, nói một hiểu mười, vừa dạy vừa bấm điện thoại chơi cũng được, nhưng Ngọc Anh không làm thế.

Chẳng hiểu vì sao dạo gần đây, mỗi khi nhìn Hoàng Long là Ngọc Anh lại thấy trong người khác lạ. Có lẽ không nhìn thằng bạn thường xuyên nên thấy nhớ, cũng có thể do buổi tối sang đây dạy kèm, ngồi dưới ánh đèn học màu vàng nó lãng mạn làm sao ấy. Đôi lúc vô ý nhìn sang , Hoàng Long thấy Ngọc Anh đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ cũng hoảng.

“Bà giáo làm sao thế, sao cứ nhìn tôi hoài vậy.”

Ngọc Anh đáp gọn

“Ngồi yên đấy, làm bài đi.”

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.