Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn Hò Đôi

Tiểu thuyết gốc · 3448 chữ

Tại Phòng làm việc của ông Hùng, Bùi Tuấn đã đến gặp trực tiếp người quản lý đội bóng để phàn nàn về chuyện mình không được ra sân.

khi được trao cơ hội, các thành viên trong đội cũng không chịu hợp tác khiến anh có một trận đấu mờ nhạt trong vòng bảng. Nếu thực sự không còn dùng tới thì sau giải lần này, anh sẽ rút khởi đội bóng.

Ông Hùng nghe xong chỉ đành thở dài tỏ ra cảm thông với Bùi Tuấn. trung phòng hai năm liền, thi đấu tốt bỗng dưngphải nhường suất cho Hoàng Long đá chính. giờ còn hai trận nữa nếu không cho bùi Tuấn cơ hội chỉ e cậu ta sẽ chán nản mà rời đội.

"Cậu bình tĩnh chút đi, hưởng ánh hào quang hai năm rồi, cũng nên để bọn trẻ trải nghiệm cảm giác đó với chứ. Cậu không vừa lòng với Hoàng Long, tôi hiểu, nhưng cậu ta sẽ không ờ đây lâu. Vị trí trung phong sẽ lại quay trở về với cậu

"

Bùi Tuấn nghi hoặc.

"Thầy nói, Hoàng Long sẽ không thi đấu ở đội này nữa? "

Ông Hùng thở dài.

"90 % Hoàng Long sẽ rời đội sau khi loạt trận giao hữu. "

"Thầy lừa em phải không? dù không ưa nhưng phải thừa nhận Hoàng Long lam một cầu thủ giỏi. một người vừa tốt, lại còn trẻ vì sao lại rời đội. chẳng lẽ cậu ta lên đá hạng hai, hạng nhất?"

Ông Hùng lắc đầu.

"Tương lai của cậu ta làm Sao tôi biết được. nhưng tương lai đội bóng thì khá chắc đấy. chúng ta sẽ chơi òw giải Hạng 3. giải bóng đá chuyên nghiệp. Sẽ có vài cái tên phải ra đi, thậm chí là đội trưởng Thành Chung, đội phó Nam Anh. Tôi sẽ tái cấu trúc lại đội bóng một lần nữa. "

"Sao thầy chắc chắn chúng ta sẽ được chơi ở giải hạng 3? Chẳng phải còn một loạt trận giao hữu, thành tích đạt được mới quyết định đội bóng có đủ tư cách tham dự giải."

Ông Hùng gật gù.

"Quả đúng như vậy, Hiện tại tôi không muốn nói gì nhiều,. Cậu chỉ cần biết chuyện đội bóng Lên đá ở giải hạng 3 đã nằm trong túi rồi. cậu có muốn gắn bó hay không là tuỳ ởq cậu thôi."

Bình Thường, Ông Hùng không phải loại người ăn to lớn trừ các buổi phát ngôn trước công chúng. khi nói chuyện riêng như thế này, ông ấy rất nghiêm túc. vậy nên Bùi Tuấn tin rằng ông Hùng nói là thật.

"Thầy cũng biết em rất muốn chơi ở sân bóng lớn, nếu thực sự được đá ờ giải quốc gia, em sẽ nghe theo sự chỉ đạo của thầy."

Ông Hùng vỗ vai Bùi Tuấn.

"Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Mấy trận đấu thủ tục này cứ để tụi nhỏ bay nhảy đi. cậu đã nâng cúp 2 lần rồi còn gì. đã đến lúc phải nghĩ lớn hơn, đừng có khư khư cái giải cấp tỉnh bé tẹo này."

Bùi Tuấn cười khổ.

"Dạ vâng, vậy em cứ ngồi dự bị cho Hoàng Long, phải không thầy?"

Ông Hùng khẽ lườm Bùi Tuấn.

"tôi tự có sắp xếp, sau loạt trận giao hữu đội bóng sẽ mất một lượng lớn cầu thủ đấy. Cậu để ý xem những người nào trong đội có thể gắn bó lâu dài với đội bóng. lên danh sách rồi báo lại cho tôi. Nhớ là làm trong âm thầm đừng vội nói cho người khác biết.

"Dạ vâng em sẽ để ý giúp thầy, xong việc em sẽ báo lại ngay."

đội bóng đá được nghỉ xa hơi một ngày đẹp chuẩn bị cho trận bán kết. trong ngày hôm nay ngoài sân vận động sẽ diễn ra phần thi của các bộ môn điền kinh, nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ. ném bóng. Các tuyển thủ ở trong huyện đoàn có ưu thế về sức bền và thể lực, nên giành được thứ hạng cao hơn so với tuyển thủ trong thành phố.

Hôm nay đồng thời diễn ra vòng đấu thứ 5 của bộ môn bóng chuyền. cũng là vòng đấu cuối cùng để tìm ra đội hạng nhất. đội bóng chuyền nữ của Thành Phố thắng ba, thua 1 tạm thời xếp vị trí thứ 2. bằng điểm với đội bóng chuyền Long Hải nhưng xếp sau về hiệu số

không như bóng đá nam, trình độ các vận động viên bóng chuyền không chênh lệch nhiều. quan trọng là khả năng phối hợp, chọn vị trí, cũng như sự tập trung khi thi đấu.

Hôm nay Xuân Mai đến xem chị Bảo Trâm thi đấu. ngày nào chị ấy cũng qua xem đội bóng đá, còn nó thì chỉ xem được ngày đầu đội chị ra quân. mấy ngày sau vì trùng thời gian thi đấu, bận quan sát các đội bóng khác nên không tới được.

Ngoài Xuân Mai thì Hoàng Long cũng tới, mang tiếng là người tình bé nhỏ của chị Tuyết Mai mà chưa một lần tới cổ vũ. hôm qua thấy chị buồn, không an ủi được câu nào ngược lại còn khiến chị ta khó xử vì hành động của bạn bè cùng lớp.

"Ui trời, bà Xem ai tới kìa?"

Tuyết Mai ngơ ngác, đảo mắt một vòng về phía khán đài. thấy bên cạnh Xuân Mai là Hoàng Long, cô nàng hớn hở, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên, chạy tới chỗ Hoàng Long.

"Chà, hôm nay rảnh rỗi đến xem chị thi đấu cơ à?"

Hoàng Long ngượng ngùng không trả lời chỉ siết bàn tay thành nắm đấm buff tinh thần cho chị.

"Okey, fighting! có em tới xem chị sẽ cố gắng giành hạng nhất."

Tuyết Mai kịp nói hai câu, đồng đội đã gọi cô quay vào trong sân thi đấu.

Chứng kiến hành động sến sẩm của Hoàng Long. Xuân Mai như lạc vào thế giới khác. Tiền đạo số 1, sát thủ vòng cấm cũng có những giây phút bẽn lẽn.

"Chuyện hôm qua là thật à, tôi tưởng ông chỉ mê bóng đá với học hành thôi chứ?"

Hoàng Long dửng dưng đáp.

"cũng giống ông với chị kia thôi."

"Không giống, chúng tôi là chị em, không phải người yêu."

Hoàng Long vỗ vỗ vai.

"Thôi nào, không cần phải giấu. chị em mà hôn nhau là sao?"

Xuân Mai nhắc lại chuyện cũ.

"Vậy hôm qua cũng có một cô gái nào đó hôn ông chỗ đông người, hai người là một cặp à?"

Hoàng Long xua tay.

"Không không, người ta cố tình làm vậy tôi có biết gì đâu. hơn nữa con bạn của tôi tính tình khùng điên, nó làm vậy để chọc tức chị Tuyết Mai đấy."

"Hầy, sao tôi thấy người đó thực sự thích ông mà, chọc tức người khác thì thiếu gì cách sao cứ phải hôn chỗ đông người chứ. tôi chưa thấy ai can đảm như vậy hết á."

Hoàng Long trong lòng có hơi chột dạ.

"Ông không hiểu thế nào là bạn thanh mai trúc mã đâu. Chơi với nó từ hồi tiểu học. tính của nó tôi lạ gì."

Câu chuyện trai gái tạm dừng, nhường chỗ cho trận đấu bóng. Nếu thắng trận này đội bóng chuyền Thành Phố có 50% khả năng giành hạng nhất. một nửa còn lại phải chờ màn thể hiện của đội Long Hải chiều nay.

Có tình nhân bé nhỏ đến theo dõi. Tuyết Mai chơi rất tập chung, không vì Hoàng Long mà ảnh hưởng xấu đến quá trình thi đấu. Khi người ta tập trung làm điều gì đó cũng là lúc người ta đẹp nhất.

hình ảnh Tuyết Mai bật cao, ưỡn ngực đập bóng như xoáy vào trong ký ức của Hoàng Long, khiến cậu ta đờ đẫn, giống như gặp đúng người của đời mình.

mỗi khi chị ghi điểm là cậu ta cảm thấy trong lòng như mở hội, hai bàn tay nắm chặt vào nhau kiềm chế sự phấn khích tột độ.

Xuân Mai thì không đến nỗi mê mẩn, cậu ta lao động ở đáy của xã hội, hiểu rõ bản chất con người mới là đáng quý. vẻ bề ngoài đôi khi chỉ để đánh lừa người ta mà thôi. Nói vậy không có nghĩa Xuân Mai có ác cảm với Tuyết Mai.

Tuyết Mai giống Hoàng Long đều thể hiện cá tính mạnh trong lúc thi đấu, tập trung tuyệt đối với công việc mà mình đang làm. Chỉ khi nghỉ giải lao mới đánh mắt về phía Hoàng Long, mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười chất chứa bao nhiêu tình cảm ở trong mà chỉ hai người mới hiểu. Nó giống như một nguồn năng lượng vô tận đang tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng.

Tinh thần lên cao, Tuyết Mai thi đấu thăng hoa giúp cho đội nhà giành chiến thắng cuối cùng. Dù chưa biết có giành được hạng nhất hay không, trận đấu hôm nay thực sự có ý nghĩa đặc biệt với cô. Hoàng Long đến theo dõi chứng tỏ cậu ta đã phản ứng lại tình cảm của cô chứ không còn là tình cảm xuất phát đơn phương từ một phía nữa.

Vừa ra khỏi sân thi đấu, Tuyết Mai liền đi tới chỗ Hoàng Long, không ngần ngại mà nhảy chồm lên ôm lấy nhân tình bé nhỏ (mặc dù cậu ta cao hơn chị một chút). Một người mét tám, một người mét bảy ôm nhau giữa nhà thi đấu thu hút không ít ánh nhìn. Trai xinh gái đẹp quả thực rất xứng đôi. Mấy thanh niên biết Tuyết Mai đang cặp kè với con của một đại gia, đành từ bỏ ý định theo đuổi cô nàng.

“Thắng rồi nè, thấy chị cừ không?”

Ở tư thế này buộc Hoàng Long phải đưa tay vòng qua eo ôm lấy tấm lưng của bà chị, từ từ hạ xuống nếu không cả hai sẽ ngã ngửa ra sau.

“Em không nghĩ chị chơi giỏi đến vậy luôn?”

“Có gì đâu, bình thường chị giỏi sẵn rồi mà. Hôm nay cũng nhờ có em đến cổ vũ, chị giống như được tiếp thêm sức mạnh vậy đó, càng chơi càng hay. Cảm ơn em nha.”

Bảo TRâm vừa làm một số thủ tục xong nên ra khán đài hơi trễ, nhìn thấy cô bạn đang tình tứ chỗ đông người, chị hắng giọng một tiếng.

“E, hèm… hai người tém tém lại một chút không được sao, đây là nhà thi đấu, bao cặp mắt đang nhìn kìa.”

Tuyết Mai đập tay với Bảo Trâm, rồi chống nạnh nhìn xung quanh.

“Sợ gì chứ? người ta thích nhìn thì cứ nhìn, tôi quản được sao, tôi không giống bà, hay ngại ngùng vậy đâu.”

Vừa nói vừa tia mắt sang chỗ Xuân Mai, xem chừng vẫn chưa tin cô bạn mình với thằng nhỏ đáng ghét kia là chị em. BẢo TRâm cũng chẳng buồn thanh minh nữa mà lái sang chuyện khác.

“Bà không ngại, nhưng biết đâu Hoàng Long ngại thì sao? dù gì cậu ta cũng là con của một đại gia, lại còn ở lứa tuổi học sinh. BÀ không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho người ta chứ.”

Tuyết Mai hồn nhiên quay lại nhìn Hoàng Long, nhỏ nhẹ hỏi.

“Em, không ngại đấy chứ?”

Hoàng Long vốn đã là sự tâm điểm của sự chú ý, ở trường học cũng không ít bạn nữ theo đuổi, nhưng cậu ta chỉ mải mê đá bóng. Gia đình cũng không muốn cậu ta phát sinh tình cảm trai gái quá sớm nên bắt về nhà sớm và đặc biệt giao quyền quản lý cho Ngọc Anh trông nom, chăm sóc. Thành thử không có cơ hội tiếp xúc với mấy bạn nữ khác. Mãi đến khi bị bà chị hơn tuổi này chủ động tỏ tình, không rõ có phải là người yêu duy nhất hay không nhưng Tuyết Mai chắc chắn là tình đầu. NGại ngùng là điều đương nhiên.

“Haiss, không ngờ em cao to đẹp trai vậy mà cũng biết ngại cơ đấy, Vậy mình đi ra ngoài nói chuyện riêng ha.”

Tuyết Mai không quên đánh tiếng với bạn thân.

“Nè Trâm, đi hẹn hò đôi không?”

“Hẹn hò đôi á?” Bảo Trâm nghe tới hẹn hò tự nhiên lại đưa mắt nhìn sang Xuân Mai. Hành động này khiến Tuyết Mai dễ dàng nhận ra, cô bạn của mình vẫn chưa thực sự can tâm tình nguyện buông tha thằng nhỏ kia.

Tuyết Mai lập tức sấn tới chỗ Xuân Mai chấn chỉnh lại ngay.

“Nè em, có biết bạn của chị ế chỏng chơ bao năm không có ai rước không hả? Mãi mới tìm được người vừa mắt mà sao em nỡ phũ phàng với bạn của chị thế?”

Xuân Mai nhìn Hoàng Long rồi lại nhìn chị Bảo Trâm bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng nó nhìn đi đâu Tuyết MAi liền đi tới trước chặn tầm nhìn của nó.

“Nè bà đừng bắt nạt em của tui nha? Chị em tôi đi cùng hai người là được chứ gì?”

Tuyết MAi gật đầu.

“Hai người đương nhiên phải đi chung rồi, nhưng hôm nay tôi phải nói chuyện rõ ràng với “ em trai kết nghĩa” của bà đã.”

“Ra ngoài kia rồi nói cũng được mà, sao cứ phải ở đây chứ.”

Tuyết MAi lườm Xuân Mai có vẻ không thân thiện lắm, mời đi uống nước mà không khí căng thẳng ghê, Xuân Mai cũng không hiểu mình đã đắc tội gì với bà chị này? Bình thường với người khác thì hiền dịu dễ mến, vừa cười nói chuyện ngọt ngào với Hoàng Long xong lại có thể nhìn Xuân Mai như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bốn người tập vào một quán nước quen thuộc ở gần nhà thi đấu. chọn bàn ở trong góc nhìn ra phía cửa sổ. Vừa gọi ra bốn ly nước, Tuyết Mai lập tức ngồi xen giữa BẢo Trâm, trực tiếp tra khảo Xuân Mai.

“Nói thật đi, hai người không muốn công khai mối quan hệ phải không?”

BẢo Trâm than thở.

“Trời ạ, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? chúng tôi coi nhau như chị em mà.”

“Thôi bà đừng giả bộ nữ, nhìn ánh mắt của bà là tôi biết bà không đành lòng rồi, giờ tôi hỏi em của bà, bà đứng có xen vào nha.”

Tuyết Mai gạt BẢo TRâm sang ngồi cùng Hoàng Long, để hai người ngồi với tư cách khán giả chứng kiến màn tra khảo của Tuyết Mai Cô quyết moi hết ruột gan của Xuân Mai ra ngoài phơi bày giữa bàn cho mọi người đều biết.

“Nè em! thấy bạn của chị, BẢo Trâm thế nào?”

Xuân Mai đưa mắt nhìn Hoàng Long và Bảo Trâm ngồi đối diện, hai người kia ngồi nghe rất chăm chú, dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời. Hoàng /long cũng muốn xác nhận xem liệu Xuân Mai có hoàn toàn tập trung vào bóng đá mà gạt bỏ chuyện nam nữ hay cũng giống mình, đang hẹn hò với một chị ở đội bóng chuyền. Còn Bảo TRâm rất muốn xem xuân Mai sẽ nói gì về mình.”

Xuân Mai thành thật trả lời.

“Chị Trâm rất tốt, nấu ăn rất ngon.”

“Chỉ vậy thôi hả? không thấy chị ấy rất quan tâm đến em sao?”

Xuân Mai gật gật đầu.

“ Dạ có chứ? chị ấy hình như rất quan tâm em.”

Tuyết Mai nhấn mạnh.

“Không phải hình như mà là chắc chắn, bởi vì chị ấy muốn nuôi em lớn rồi cưới chị ấy làm vợ, em sẽ là chồng của chị ấy. Hiểu chưa cái thằng ngốc này.”

BẢo Trâm nóng mặt lên tiếng nhắc nhở.

“nè bà đừng nói như vậy chứ? đừng làm em nó khó xử!”

Tuyết MAi nói thẳng.

“Để nó khó xử còn hơn bà khó xử? chuyện tình cảm phải rõ ràng chứ. Tôi đang giúp bà đấy, cứ ngồi yên đó cho tôi.”

Xuân Mai là người ít học, được người ta nói thẳng thừng ra như vậy nhất thời không biết nói gì. Chị TRâm cũng từng nói về chuyện này nhưng lúc đó hơi mập mờ không rõ là chị nói thật hay đùa vì dù sao chị cũng lớn tuổi hơn biết đâu lại bày trò trêu đàn em. Giờ nghĩ lại thì thấy chị quan tâm tới nó hơi nhiều. Hai người mới gặp bao lâu chứ, chưa được 1 tháng mà chị giúp nó chuẩn bị đồ ăn, làm đô giải khát, đi cổ vũ khi nó chơi bóng nữa.

Chị nói coi nhau như chị em nên nó cũng làm thinh, giờ xâu chuỗi tất cả lại với nhau xem ra chuyện này không có đơn giản như vậy.

“Giờ trả lời một câu thật lòng đi, bạn của chị tốt như vậy, em có thích chị ấy không? Nếu nói không là chị giận em thật đấy.”

Xuân Mai ngập ngừng.

“Em.. rất quý chị ấy?”

Tuyết Mai gằn giọng.

“Quý thôi à? thế tối đấy hôn nhau, em có cảm giác thế nào?”

“Không… không cảm thấy gì?

“Haiss, không ngờ em đểu vậy đó, sao có thể nói dối không chớp mắt vậy được.”

Đối phương đã nói, như thế, Tuyết Mai quan sát kỹ biểu hiện trong con mắt của đối phương. Cô nhìn người rất khéo, người nào tiếp cận với ý đồ tán tỉnh gạ gẫm là cô nhận ra ngay. Sở dĩ tin tưởng giới thiệu bạn thân với đám tân binh bóng đá cũng vì nghĩ rằng trong đó có một tên nhóc hiền lành dễ bảo. Vậy mà hôm nay cô nhìn gần như vậy mà không thấu được con người của Xuân Mai.

Hoàng Long có chút thất vọng, vậy là chỉ có mình gã vướng vào chuyện tình cảm. Xuân Mai không bị Tuyết Mai hớp hồn, cũng không bị lòng tốt của Bảo Trâm làm cho rung động. Cậu ta chỉ thực sự quan tâm đến bóng đá thôi ư?

Hoàng Long Thất vọng một thì Bảo Trâm thất vọng mười, ngoài mặt coi nhau là chị em nhưng bên trong cô nàng vẫn có chút không nỡ. Tuy hôn nhau không có cảm xúc mãnh liệt như Tuyết Mai kể, nhưng tối đó vẫn có cảm giác thích thú khó tả. Nếu sau này không có người nào mang lại thứ cảm xúc bùng nổ đó thì gạ Xuân Mai rước mình cũng được. Giời Xuân Mai nói vậy thì đúng là “chị em kết nghĩa” thật rồi.

Tuyết Mai dừng cuộc tra khảo, dù có nói thêm cũng chỉ là ép buộc Xuân Mai nhận lời mà thôi, mà kiểu giả tạo này có thể làm hại cô bạn thân của mình. Dù sao hôm nay cũng đã xác định rõ ràng mối quan hệ, xóa tan hy vọng “nuôi chồng” từ bé của Bảo Trâm khiến cô bạn buồn. Nhưng còn hơn là để bạn thân theo đuổi một thứ hão huyền ở chỗ thằng nhóc này.

Xuân Mai nhìn mọi người một lượt, không khí đã trầm xuống rõ rệt, gương mặt mọi người đều thay đổi theo chiều hướng đi xuống sau câu trả lời của nó.

“Xin phép mọi người, tôi đi về trước đây.”

Xuân Mai rời đi, Bảo Trâm cũng không ngồi lại nữa, nhường lại không gian riêng tư cho đôi nhân tình. Chỉ còn hai người ngồi lại, Tuyết MAi dịch chuyển tới gần Hoàng Long rồi nhẹ giọng hỏi.

“Nè Long, có phải chị làm sai rồi không?”

Hoàng Long nhún vai không đáp. Tuyết MAi lại nói thêm.

“Chị cũng chỉ muốn giúp bạn của mình thôi, không ngờ cái đưa bạn của em nó… nó làm chị chán quá đi mất. Kỳ này bạn của chị chắc phải buồn cả tuần mất. tự nhiên thấy mình có lỗi quá.”

“Chị cũng chỉ có ý tốt thôi mà, mọi người cũng đã lớn rồi em nghĩ chuyện này sẽ qua nhanh thôi. Giải đấu sắp kết thúc rồi, sau đó chị sẽ làm gì?”

Tuyết Mai cười gượng, nhìn Hoàng Long với anh mắt đắm đuối.

“Tiếp tục yêu Long có được không?”

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.