Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp Một Bế Tắc,

Tiểu thuyết gốc · 2467 chữ

Đây không phải lần đầu Thành Phố bị dẫn bàn, Thành chung vỗ tay xốc lại tinh thần cho xác đồng đội, nói đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, thực ra anh đã lường trước được kịch bản này, nhưng đồng đội quá ham bóng. Anh cũng thông cảm vì đã lâu họ không được ra sân, trách móc không phải là cách hay khi mà hiệp một mới chỉ trôi qua được 1/3 thời gian. Muốn lấy lại thế trận phải cùng nhau đoàn kết lại.

Bị thủng lưới sớm, sợ nhất là hấp tấp nóng vội ghi bàn, Thành chung yêu cầu đồng đội chơi chậm lại, kiểm soát bóng nhiều hơn. Mọi người đều nhận ra yếu tố cá nhân vừa làm hại đến tập thể, hàng phòng ngự đã về đúng vị trí, hai tiền vệ chơi sát với Thành Chung chờ đợi tín hiệu tấn công.

Đội Thành Phố chơi chậm, đội Long Đình lại càng thích, họ đang dẫn trước không việc gì phải vội, người nóng ruột hơn là đối thủ bên kia sân chứ không phải mình. Hôm qua đã theo dõi trận đấu của đội Thành Phố và Long Giang, so với đội hình đang ở trên sân dễ thấy họ chưa tung ra đội hình mạnh nhất mà giấu nó chờ hiệp hai mới tung vào. Thắng một hiệp không phải thắng cả trận đấu, nếu bây giờ Long Đình Bung hết sức ghi một hai bàn thắng nữa. Vậy thì hiệp hai lấy đâu ra sức chống lại hàng công mạnh như vũ bão kia.

Người quản lý của đội Long Đinh là một người trung niên ngoài ba mươi, đeo mắt kính trông rất tri thức, nhìn diễn biến trên sân, phân tích sơ qua một chút liền biết được ý đồ của đội thành Phố. Không phải thắng vì thực lực mà thắng vì lắm mưu nhiều mẹo thì đúng hơn.

Quản Lý đưa ngón giữa nâng cặp kính lên một chút, nở một nụ cười khẩy.

“Không phải đội bóng nào xuát phát từ huyện đều yếu, các người sẽ phải hối hận vì ý đồ chiến thuật của mình.”

Đội Long Đình nhận hiệu lệnh của người quản lý chủ động chơi phòng thủ, giành được bóng cũng phá lên để đội Thành Phố muốn đá thế nào thì đá, cứ vào khu vực nguy hiểm thì phải phá bóng ra ngoài ngay.

Đụng ngay chiến thuật chơi tử thủ vô cùng ức chế, Ngọc Cương, Bùi Tuấn bị kẹt giữa hai ba cầu thủ Long Đình coi như bị phế hoàn toàn, mũi nhọn tấn công duy nhất là Thanh Duy, chờ anh ta nã đại bác, đội Trưởng Thành Chung cũng đóng góp vài pha dứt điểm tầm xa, nhưng hàng thủ của đối phương cao to, ai ai cũng mét tám, tay thủ môn có sải tay dài giúp cho khung thành vẫn luôn đứng vững.

Những đợt tấn công ào ạt như vũ bão, nhưng không qua được bức tường phòng ngự hai lớp của đội Long Đình. Muốn nhả bóng cho đối phương để đối phương dâng lên tấn công tạo ra khoảng trống khai thác phía sau lưng họ, nhưng đội Long Đình “ chê “ miếng bánh mà Thành Chung và đồng đội giăng ra, họ cầm bóng cũng không thèm dâng lên tấn công, thời gian càng kéo dài, sẽ gây nên sự ức chế tâm lý cho đội đối phương, nhất là những người như Bùi Tuấn và vài kẻ đang muốn thể hiện bản thân. Ông Hùng cho họ cơ hội thi đấu trận chung kết để ghi điểm trong mắt công chúng, vậy mà màn trình diễn của họ quá đỗi thất vọng.

Bùi Tuấn không can tâm, vội hội ý nhanh với hai tiền vệ chơi sau mình, nhất định phải liều một phen nếu không muốn bị thay ra trong hiệp hai. Hai tiền vệ kia đồng loạt gật đầu đồng ý.

Khi thời gian chỉ còn vài phút nữa là bước vào giờ nghỉ giữa hiệp, Bùi Tuấn lùi về giữa sân nhận bóng, tự mình xông pha vào trung lộ, hai tiền vệ cũng tự ý rời bỏ vị trí mà dâng lên hỗ trợ tấn công. Cả ba phối hợp khá nhịp nhàng, kéo bóng vào tận trong khu cấm địa, một pha bóng lộn xộn diễn ra trước cầu môn, thủ môn của đội Long Đình không bắt dính bóng, Bùi Tuấn rướn người, cơ hội ghi bàn gỡ hòa đã tới. Đột nhiên có ai đó túm lấy áo của anh kéo ngược về sau.

Bóng lăn ra khỏi đường biên ngang, Bùi Tuấn ngã ngửa trong vòng cấm. anh đứng lên tỏ thái độ rằng mình đã bị cầu thủ đội Long Đình chơi xấu, anh yêu cầu một quả phạt đền cho nỗ lực của mình. Trọng tài không đồng ý quả phạt đền mà chỉ cho đội Thành Phố hưởng quả phạt góc, vì Bùi Tuần không hề bị thương, có quá nhiều cầu thủ tụ tập với nhau nên không thể xác định được ai kéo ai,hoặc Bùi Tuấn tự ngã để kiếm phạt đền.

Bùi Tuấn khăng khăng nói mình đã bị phạm lỗi.

Trọng tài lạnh lùng nói.

“Quả phạt góc hoặc tôi sẽ đuổi cậu khỏi sân vì có thái độ cư xử không phù hợp khi thi đấu.”

Bùi Tuấn hậm hực lắc đầu bỏ đi, anh muốn gây ấn tượng bằng một bàn thắng chứ không phải một tình huống gây tranh cãi như vừa rồi. Hưởng quả phạt góc còn hơn bị đuổi khỏi sân, đôi đang thua mà chỉ chơi với 10 người thì ông Hùng có thể cầm dao đến giết mình mất.

Thanh Duy thực hiện quả phạt góc, các đồng đội của anh dâng cao để tham gia pha bóng này, rút kinh nghiệm lần trước, hàng phòng ngự không dám dâng quá cao, sẵn sàng cho trường hợp bị đối phương phản công. Đó là một quyết định đúng đắn cho thấy cả đội đã biết rút kinh nghiệm sau bàn thua đầu tiên.

Đội Long Đinh lại giành chiến thắng trong pha không chiến trong quả phạt góc, ngay sau đó một đường chuyền vượt tuyến phát động đợt tấn công của đội Long Đình. Tiền đạo bứt tốc đi đón bóng, Thành Chung phản xạ nhanh hơn lập tức bám theo, hàng hậu vệ cử một người dâng cao tranh chấp với tiền đạo đối phương, không bắt buộc phải giành lại được bóng mà chỉ cần làm giảm tốc độ lên bóng của đội Long Đình.

Tiền đạo kia giữ bóng trong chân chạy ra biên để hút người hậu vệ theo mình, các đồng đội của anh lao lên thật đông, không chỉ một hai người mà gần như toàn bộ đội hình đồng loạt dâng cao chỉ chừa lại hai trung vệ. Đến những phút cuối cùng của hiệp 1, đội Long Đinh mới sử dụng bài tủ của mình. Tiền đạo đang giữ bóng chạy qua biên bất ngờ thực hiện đường chuyền dài sang biên đối diện, các cầu thủ đội Thành Phố bị dắt mũi chạy từ bên này sang bên kia.

Đầu bên kia giữ bóng chờ đồng đội xâm nhập vòng cấm đối phương, rất nhiều cầu thù của đội Long Đình dâng cao, họ chuyên tập chuyện bài tạt cánh đánh đầu, với nhiều cái đầu như vậy hoàn toàn áp đảo đội Thành Phố, một bàn thắng bằng đầu là thành quả xứng đáng giành cho cả đội.

Phản công sắc bén, phòng ngự chắc chắn, đội Long Đình tạm thời dẫn trước đội Thành Phố với 2-0 . Quản Lý của đội Long Đinh lắc đầu ưỡn ngực nhìn trời cao nở nụ cười tự mãn. Pa bóng vừa rồi chính là đòn kết liễu đối thủ, bao nhiêu sức ép của đối phương đem trả lại đối phương. Sang hiệp hai cứ việc chơi tử thủ đến hết trận thì hạng nhất năm nay không thể nào tuột khỏi túi của đội Long Đình.

Đối với khán giả theo dõi các trận đấu trước đó đều không tin vào mắt mình đội Thành Phố lại tỏ ra bạc nhược, đá với Long Đình mà như con đá với bố. người ta phản công ban lần, ghi được hai bàn. Liệu rằng có gì đó gian trá ở bảng B hay sao? Các các đội ở bảng B quá yếu? Cũng có người đồn rằng, đội thành phố mua giải nhưng đội Long Đình nói “ Không” và cái kết.

“VÀng thật không sợ lửa, Đội Long Đình năm nay cháy quá dữ.”

“Vẫn còn một hiệp nữa mà? Đội Thành Phố giấu bài chưa tung đội hình mạnh nhất đâu, thấy siêu tiền đạo đang ngồi kia không? chắc chắn là ông quản lý đội bóng bảo bọn nó ngồi ngoài quan sát hiệp đấu, đánh giá đối thủ rồi mới tung vào sân. Tin tôi đi rồi họ sẽ lại bóp nghẹt đối thủ ngay thôi.”

“Thua hai trái rồi mà vẫn tự tin vậy à? Đội Long Đình chỉ việc phòng thủ như hiệp 1, đội Thành Phố có lôi mấy khẩu đại bác bắn phá liên tục cũng không nối đâu. Siêu tiền đạo cũng phải tịt ngòi.”

Tại phần sân của đội Thành Phố, ông Hùng muốn chửi thẳng vào mặt của Bùi Tuấn vì cái đề xuất của cậu ta đã làm hỏng kế hoạch hoàn mỹ của mình. Không ghi được bàn nào cũng bỏ đi đằng này lại để thua hai trái, bị người ta dắt mũi, đã thế còn gây hấn tranh cãi với trọng tài đòi phạt đền. Một đội bóng mạnh như đội Thành Phố mà phải thắng nhờ quả penalty sao? Thật mất mặt.

Lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt ông Hùng vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, như thể mọi chuyện đều trong kế hoạch của ông.

“Thành Chung, đội Long Đinh rất mạnh phải không?”

Thành Chung không có lời nào bào chữa cho sự yếu kém của toàn đội.

“Họ chơi tốt, nhưng cũng do đội của mình , vài cá nhân hơi mất tập trung khi thi đấu. ngay từ đầu em đã không đồng ý cho thầy thay đội hình rồi. Họ dẫn trước hai bàn, sang hiệp hai họ tử thủ đến hết trận thì khó cho chúng ta lắm.”

Ông Hùng giơ tay ngăn Thành Chung phát biểu thêm.

“Kho gì chứ, chúng ta mong muốn sẽ chơi ở hạng quốc gia, một đội Long Đình từ Trong Huyện có thể làm khó mọi người sao? Sang hiệp hai sử dụng lại sơ đồ và đội hình ở trận gặp Long Giang, những ai bị thay ra ở hiệp một lát nữa vào sân hết đi. “

Nam anh giơ tay phát biểu.

“Thưa thầy đội Long Đình chỉ đăng ký 15 người thi đấu cho bóng đá nam, họ có thể thay tối đa bốn người, chúng ta cũng chỉ thay đổi được 4 người. chứ không vào được hết đâu ạ?”

Ông Hùng thầm kêu không ổn, dạo này lo đón tiếp cán bộ cấp cao, chuyện công sở, rồi nhà tài trợ đội bóng. Thú thực từ khi bắt tay với Quốc và Liên, tâm trí của ông hùng đã nằm ở giải quốc gia rồi, nào nghĩ tới cái giải cấp tỉnh này, càng không nghĩ một đội bóng ở huyện lại làm khó được mình. Nên mới chủ quan lơ là không kiểm tra số lượng cầu thủ đối phương.

Sau vụ này phải tuyển một em thư ký chân dài giúp quản lý đội bóng mới được!

Ông Hùng nhận ra sai lầm thì hơi trễ, bây giờ ông có thể thay dàn phòng ngự cho Nam Anh và dàn cộng sự vào để gia công hàng thủ, hoặc là thay đổi ở trên hàng công và hàng tiền vệ. Vì đội đang ở thế thua, buộc lòng phải tấn công nếu muốn lật kèo, ông Hùng ưu tiên thay đổi nhân sự trên hàng công.

“Hoàng Long thay Bùi Tuấn, Công Minh đá cánh phải thay Thanh Duy. Nam Anh vào thay Hữu Phước…Xuân Mai… đá hậu vệ phải đi. Hàng tiền vệ giữ nguyên.”

Hoàng Long thay Bùi Tuấn đơn giản vì cậu ta giỏi hơn về kỹ thuật và thể hình.

Thành Duy nhường chỗ cho Công Minh, bởi đường chuyền dài, nhưng quả treo bóng không hiệu quả khi đối đầu với đội hình cao to, Công minh có tốc độ và khả năng đột biến tốt hơn. Nam Anh chỉ đạo hàng Thủ thì yên tâm rồi, còn Xuân Mai tại sao lại đá hậu vệ phải. vì sợ những pha bứt tốc của tiền đạo đối phương ư? Ông Hùng muốn một người lên công về thủ nhịp nhàng nên chọn “máy chạy “ Xuân Mai.

Nam Anh và thành Chung đồng loại phản đối.

“Thưa thầy, đội đang thua cần bổ sung cho Hàng công em nghĩ nên để Xuân Mai đá cao hơn. Bên dưới chơi ba trung vệ là được rồi. Đức Thọ cũng không muốn trước mặt có quá nhiều người.”

Thành Chung bổ sung.

“Vâng, Nam anh nói phải đấy ạ, Xuân Mai có thiên hướng tấn công, để nó chơi ở tuyến trên càn quét không cho đối phương lên bóng, hàng thủ tự nhiên sẽ an toàn. Em sẽ chủ động lùi sâu hỗ trợ Nam Anh.”

Ông Hùng trầm mặc một lúc.

“Hiếm khi hai người có chung đề xuất, vậy để Xuân Mai đá ở trên đi, chuyển sơ đồ sang 3-4-3. Chúng ta phải chơi bóng ngắn, đẩy nhanh nhịp độ lên, đối phương sẽ không có thời gian căn chỉnh để chuyền vượt tuyến. tất cả rõ rồi chứ?

“Đã rõ thưa thầy.”

Ông Hùng chép miệng.

“Tôi Không muốn cả đội phải rơi vào tình huống như thế này đâu, nhưng hôm nay có nhiều vị khách quý đến theo dõi, khán giả cũng đến chật kín sân. Một thế trận một chiều thì quá nhàm chán vậy thì hãy ra ngoài kia và làm một cuộc lội ngược dòng đi, không chỉ vì đội bóng mà còn vì tất cả những người có mặt ở đây.”

Câu nói thể hiện rõ sự lọc lõi của ông Hùng, làm trong ngành này, gặp bao nhiêu người quan trọng nhất là không mất lòng ai, vừa khích lệ các cầu thủ vừa lấp liếm được những sai phạm của mình trong khâu chuẩn bị bằng những lý do vô cùng hợp lý.

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.