Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị cướp mất đời trai

Tiểu thuyết gốc · 2516 chữ

Tuyết Mai mở tủ lạnh lấy ra mấy lon bia chiều nay vừa mua. nhìn mình qua tấm gương, cô quyết định vào phòng ngủ thay đồ, vận một chiếc áo hai dây , quần sọc ngắn thêm một chút nước hoa vào tóc và cổ. Xoay người một. vòng thấy vừa mắt rồi mới mang bia ra ban công.

"Ngồi ở đây ngắm thành phố về đêm là đẹp nhất đó."

"Ừ, đẹp thật ha, chị khéo chọn nhà thật đó."

Tuyết Mai khui bia đưa cho Hoàng Long.

"Úi zời, Em khen chị cả ngày cũng không hết. uống cạn nha, chúc mừng em đạt giải hạng nhất."

Hoàng Long thấy chị đang vui cũng cao hứng mà nhiệt tình uống hết.

"Em cũng chúc mừng chị giành được hạng nhất."

Hai người tu ừng ục, Hoàng Long uống xong trước còn Tuyết Mai chỉ uống một nửa, nửa còn lại giả hộ làm rớt xuống cổ, bia chảy xuống thấm cả chiếc áo mới tay.

"Úi, ướt rồi, đoảng thật chứ."

Tuyết Mai vừa lấy khăn giấy ra lau, quệt quệt ở trước ngực, mục đích rất rõ ràng để Hoàng Long nhìn đúng chỗ ấy. hôm nay đã cố tính vận nội y màu đen thật nổi bật trên nền da trắng.

Hoàng Long nhìn thoáng qua vội vàng đưa mắt ra ngắm thành phố.

"Ăn đi em, xem thịt xiên chị nêm nếm có vừa không?"

Vừa uống xong lon bia, Hoàng Long ăn miếng thịt cảm giác khá dễ nuốt, mềm và ngọt nước.

"Dạ ngon lắm ạ? chị khéo thật nha."

Tuyết Mai cũng cầm một que ăn thử, Cô làm món này nhiều rồi nên thấy bình thường, có chăng do Hoàng Long khen ngon nên cô nghĩ nó ngon hơn thật.

"Lại khen chị nữa rồi, chị thì không hay mắc cỡ đâu. Thế dạo này ở nhà em ra sao? Ba em có bắt em đi học ở đâu chưa?"

Hoàng Long trả lời.

"Em đánh cược với ba của em, nếu em giúp đội bóng của tỉnh lên đá ở giải Quốc gia, ông ấy sẽ cho em quyền tự quyết tương lai của mình. Cá nhân em muốn thành cầu thủ chuyên nghiệp không chỉ ơi Việt Nam mà còn ở cấp độ châu lục."

Tuyết Mai trầm trồ.

"Hoài bão của em thật đáng ngưỡng mộ đó, nhưng chị nói điều này em đừng giận nha. Ba của em là một doanh nhân nhất nhì của tỉnh ta, cơ nghiệp đồ sộ của ông ấy không thể không có người thừa kế. có thể ông ấy sẽ không cho em theo đuổi con đường làm cầu thủ đâu."

"Điều đó còn phụ Thuộc vào nỗ lực của em, ba em không phải là người bao thủ, chỉ cần em thắng trong ván cược này thì ông ấy sẽ phải nhìn em bằng con mắt khác."

Tuyết Mai ngập ngừng.

"Vậy đó là động lực thi đấu của em à? chứng minh bản thân với ba của em."

Hoàng Long gật đầu.

"Đúng vậy, người khác luôn coi những gì em có được đều là nhờ ba của em, em có thừa kế công ty của ba thì sao chứ, người ngoài nhìn vào cũng cho rằng em là con rối của ba. không có ba, em chẳng làm được cái gì hết. Em sẽ đi theo con đường riêng của mình chứng tỏ cho mọi người thấy năng lực thực sự của mình. "

Tuyết Mai lại khui bia mời Hoàng Long, lại cố tình làm rớt bia xuống áo, lại lau giấy thu hút sự chú ý của Hoàng Long, nhìn hai lần, đến lần thứ 3 bia không rớt, Hoàng Long cũng sẽ tia mắt sang.

"Chị tin em sẽ làm được điều mà em muốn."

Hoàng Long thở một hơi nhẹ nhõm, hôm nay là lần đầu bạc bạch động lực chơi bóng với người khác.

"Chị ….không thấy suy nghĩ của em quá trẻ con à?"

Tuyết Mai tỏ vẻ cảm thông.

"Mỗi độ tuổi sẽ có một suy nghĩ khác mà, nếu em kiên trì đủ lâu em sẽ gặt hái được thành quả. Trước đây vài năm chị cũng muốn trở thành cầu thủ bóng chuyền đó."

Hoàng Long ngạc nhiên.

"Vậy bây giờ thì sao?."

Tuyết Mai lắc đầu.

"Chị vẫn thích bóng chuyền, nhưng chỉ dừng ở mức này thôi. nguyên nhân khiến chị thay đổi đó là khi chứng Kiến thầy thể dục dạy bóng chuyền gạ tình với sinh viên, khiên cô ấy có mang lúc còn đi học. Lúc ấy chị nghĩ ở trường còn như vậy ở cấp cao hơn cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự. Chị vốn thích tự do, không muốn làm con rối cho người ta tiêu khiển. về mặt này chị nghĩ hai chúng ta có điểm chung đấy."

"Nếu sau này chị không chơi bóng nữa, chị sẽ làm gì?"

"Có nhiều việc đều làm mà, chị mở shop bán đồ thể thao, cũng có chút thu nhập nè. chắc sắp tới chị sẽ dành nhiều thời gian làm thêm mấy mảng khác. năm nay dành đủ giải thưởng có tập thể lẫn cá nhân. Tâm nguyện cuối cùng với bóng chuyền đã hoàn thành, chị cũng vui vẻ mà nghỉ việc thi đấu."

Hoàng Long có chút hụt hẫng.

"Vậy là năm sau chị không còn thi đấu nữa ạ? tại sao phải thế?"

Tuyết Mai nhìn Hoàng Long bằng ánh mắt đắm đuối.

"Bởi vì năm nay chị gặp em, chị muốn kết thúc việc thi đấu bằng một kỷ niệm đẹp. giành hạng nhất, được hẹn hò ăn tối với người mình thích. dù sau này có thể nào, chị vẫn sẽ nhớ mãi thời gian chúng ta quen nhau. "

"Hoàng Long, chị thích em!"

Hoàng Long thấy trong lòng một chút bồi hồi khó tả xen lẫn chút buồn man mác. giống như mình sắp sửa đánh mất một thứ gì đó khiến cuộc đời mình thay đổi.

"nếu em cũng thích chị, hãy cùng chị uống cạn lon này."

Hoàng Long đã uống hai lon, giờ này gan dạ lắm chẳng sợ gì mà uống hết lon thứ ba.

giữa ánh chiều tà, ánh mắt họ chạm nhau. theo tiếng gọi của con tim hai người xích lại gần nhau, trao nhau những nụ hôn đây men nồng.

Hương nước hoa của người con gái đánh thức cái bản năng của người con trai mới lớn. Tuyết Mai châm lửa thổi bùng ngọn lửa ấy lên. cô vòng tay qua sau gáy Hoàng Long kéo thân hình sát lại gần nhau.

"Đi theo chị."

Giờ này chẳng còn gì như kéo HOàng Long chống lại tiếng gọi của tình yêu, cậu ta bước theo Tuyết Mai vào trong phòng ngủ, cô nàng đóng cửa lại, rồi đẩy Hoàng Long Xuống chiếc giường êm ái.

Cậu chàng lần đầu làm Chuyện ấy để bị chị ngồi lên trên hạ bộ của mình, trong lòng vẫn hồi hộp lắm. khi Tuyết Mai đổ xuống người mình, Hoàng Long vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của chị, tiếp túc mơn trớn, khám phá tiếng ngóc ngách trên cơ thể của nhau.

"chuyện này là bí mật, chị sẽ không để nó làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em."

"Nhưng quan hệ như vậy có an toàn không? lỡ chị…"

Tuyết Mai nở nụ cười tinh ranh.

"Nếu chị có em bé, chị có thể tự lo được. Em không muốn cưới chị cũng không sao? chị can tâm tình nguyện mà."

người ta đau không ngại, Hoàng Long chẳng phải cự nự gì nữa, câu ta bắt đầu chủ động đáp trả lời những nụ hôn nóng bỏng. bắt đầu cuộc mây mưa đầu đời.

Xuân Mai tỉnh dậy thì vừa kịp giờ ăn tối, từ khi đại hội thể thao kết thúc, quán vắng hắn một lượng khách, quá 7 giờ thì rục rịch dọn dẹp đóng cửa.

"Chà ngủ cả buổi chiều sướng quá ra, từ mai bắt đầu vào khuôn khổ nha con."

Xuân Mai nói với cả nhà chị Trâm về việc mình sẽ về Long Thành vào sáng mai. nghe xong bác trai bác gái đều shock nặng.

"Nè sao tự dưng lại bỏ về, chê bai chỗ này không tốt à, hay sợ bị tao nắn gân."

"Dạ không ạ, hai bác và chị Trâm rất tốt, cháu rất cảm ơn mọi người đã coi cháu như người nhà trong suốt thời gian qua. Đại hội đã kết thúc rồi nên cháu xin phép không quấy rầy cả nhà nữa."

Bác trai gõ đầu Xuân Mai.

"Quấy rầy cái mả cha mày, ở đây làm việc không tốt hơn à, cuối tháng tao trả tiền công cho mày được chưa."

"cháu về một thời gian, sau này vẫn trở lại thành phố mà. "

"Ai mà biết được mày nói thật hay xạo, bảo vệ một hai hôm xong mất hút luôn. Con Trâm sẽ buồn lắm đấy."

Bác gái kéo tay ông chồng. chép miệng nói.

"Thôi ông nói vậy cứ như là ép người ta ở đây vậy á. Muốn về hay ở là quyền của người ta. Từ Long Thành lên đây cũng gần thôi mà, bữa nào ra Thành Phố nhớ qua thăm hai bác nha Xuân Mai.l

"Dạ vâng, nhất định rồi ạ."

"Rồi, nếu mai về thì xem đồ đạc còn thiếu thứ gì không, quần áo giày dép tiền bạc… lên xe mà quên thì lại khổ."

"Dạ, cháu chuẩn bị xong hết rồi ạ."

"Xong rồi thì tốt, về phòng nghỉ ngơi đi ha, trong quán cũng hết việc rồi, để con Trâm nớ mần một xíu là xong."

Bảo Trâm chờ bao má đi về phòng mới lọ mọ đi sang phòng ngủ của Xuân Mai, nghe nói ngày mai nó đi rồi, nên cô cảm thấy hơi buồn. tranh thủ qua bên này tán gẫu một chút.

"Lần này về thì chừng nào lên lại?"

Xuân Mai thật thà đáp.

"Em cũng chưa biết chính xác, ngày mai phải chờ ông Hùng ra thông báo chính thức. nghe nói gần 1 tháng nữa mới đến loạt trận giao hữu liên tỉnh. "

"Một tháng nữa, cũng lâu đấy, từ giờ tới đó em tính làm gì chưa, nếu dưới Long Thành không có việc thì lên đây làm ở nhà chị nè, chị bảo ba má trả tiền công cho em. buổi chiều tối tha hồ vào sân mà tập bóng."

Xuân Mai mỉm cười.

"Cảm ơn ý rốt của chị và hai bác, em muốn suy nghĩ một thời gian đã. Em xa nhà lâu ngày, không rõ dưới ấy ra sao nữa."

Bảo Trâm nhìn Xuân Mai thật lâu, từ khi có nó mỗi ngày thấy vui vẻ hẳn ra, giờ không có nó thì hụt hẫng lắm. người ta nói xa mặt cách lòng. một tháng tuy không dài, nhưng sợ rằng lần sau gặp lại nó, sẽ không còn cảm giác như bây giờ.

"Em nghĩ vậy cũng tốt, cứ về Long Thành thôi, nhà của em ở dưới đấy mà. nhưng nói thật xa em, chị sẽ buồn lắm đó Mai à."

Xuân Mai nhìn bộ dạng của chị Trâm, nó đoán là chị nói thật. bản thân nớ cung tưởng tượng mấy ngày tới sẽ buồn lắm, nhưng tương một hai ngày rồi sẽ qua.

"Thế chị có muốn xuống Long Thành chơi mấy ngày không, cũng gần thôi mà, xuống đấy biết nhà rồi, muốn gặp em lúc nào cũng được."

Bảo Trâm tưởng tượng ra quãng đường đi xe, cũng không xa lắm, đi xe cỡ ba mươi, bốn mươi phút là tới.

"Được ha, nhất định chị sẽ qua nhà em chơi. nhưng Xuân Mai à…"

Bảo trâm Đi tới gần, ngồi xuống giường cạnh Xuân Mai. nắm lấy bàn tay còn băng bó của nó.

"Chị biết có thể xuống thăm em, nhưng chị không thể ở cạnh em mãi được. chị còn gia đình, công việc trên này nữa. Chị em mình mới quen nhau, chị sợ lâu ngày không gặp em, tình cảm sẽ nhạt đi. "

Xuân Mai tỏ ra khó xử.

"chị biết đấy, em không muốn sống dựa vào người khác, gia đình chị rất tốt với em, nhưng em cũng có gia đình của mình. ba em thì lười làm, một mình mẹ em nuôi cả nhà, em thấy mình phải lam điều gì đó, phụ việc trong quán của nhà chị, nuôi được em nhưng không giúp được gia đình của em."

Bảo Trâm thầm gật đầu cho là phải, Xuân Mai không phải loại người lợi dụng tình cảm người khác để mưu cầu tư lợi cá nhân. Xa nhau thì không đành, mà ở gần nhau thì không được, chẳng lẽ lại chia tay?

khó khăn lắm mới gặp người vừa ý. Bảo Trâm không muốn vì khoảng cách 30 cây số mà từ bỏ mối tình này. Nếu thực sự có tình cảm với nhau vậy thì không nên nghi ngờ tình cảm sẽ nhạt đi.

"Ừm, chị hiểu rồi, vậy thì em cứ về thăm gia đình đi, nhất định chị sẽ xuống Long Thành thăm em và hai bác. nhưng bây giờ chị hỏi em một lần, em phải trả lời thật cho chị."

"Chị cứ hỏi đi ạ?"

Bảo Trâm nhìn vào mắt Xuân Mai

"Nếu sau này em có trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, mọi người tôn trọng em, không coi thường gia cảnh hay học vấn của em thì em vẫn sẽ là em chứ?l

"Em vẫn sẽ là em nghĩa là sao ạ?l

"tức là vẫn khiêm tốn, hiền lành, tốt với chị giống như bây giờ."

Xuân Mai dần dần hiểu ra, ý của chị ấy là nếu một ngày nó nổi tiếng, liệu nó có biến chất thành một con người khác hay không.

"Em có thể trở thành cầu thủ cũng có thể chỉ làm một người bốc vác ngoài chợ. Em không đoán trước được tương lai nên chẳng thể hứa trước được điều gì. Từ khi gặp chị được chị chăm sóc em cảm giác chúng ta giống như người trong gia đình vậy đó. Em sẽ không làm tổn thương người trong gia đình."

Bảo Trâm cảm thấy an lòng phần nào trước câu trả lời của Xuân Mai.

"Vậy người trong gia đình theo ý em là mối quan hệ chị em, hay vợ chồng?"

"Em nghĩ quan hệ chị em sẽ tốt hơn."

"Không đúng, chị em không hôn nhau đâu Mai à, chúng ta hôn nhau hai lần rồi, không thể làm chị em."

Xuân Mai ấp úng.

"Chị muốn làm vợ chồng sao?"

Bảo Trâm gật đầu.

"Xin lỗi em, Xuân Mai, tại em quá tự ti nên chị mới phải chủ động thế này. Thế nên .... hãy cùng chị thử cảm giác vợ chồng nha."

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.