Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị Ca Cầu Tình

Tiểu thuyết gốc · 1679 chữ

- Cái con nha đầu này...

Lão phu nhân khẽ đánh yêu cháu gái mình, cưng chiều hỏi:

- Hai đứa chơi vui không, nha đầu ngươi không bắt nạt nhị ca của ngươi chứ?

- Nãi nãi, không có đâu...

Thất tiểu thư lay cánh tay Lão phu nhân làm nũng:

- Nãi nãi có điều không biết đấy thôi, từ khi Nhị ca trở về, huynh ấy trở nên vô cùng lợi hại, không những chơi cầu giỏi mà kì nghệ còn cực kì tinh thông nữa, nhiều lúc Ngọc Nương cảm giác hắn không hề ngốc nghếch như mình tưởng tượng.

Vừa nghe đến đây, Điền Dã nhịn không được ho vài tiếng.

Điền Ngọc Nương thanh âm bỗng tràn đầy ủy khuất:

- Đấy, nãi nãi ngươi xem đi, mặt Ngọc Nương bị hắn trát đầy nhọ nồi, thật xấu chết đi được, hỏi sau này Ngọc Nương còn dám gặp ai nữa. Nãi nãi, người nhất định phải làm chủ cho con. Phạt, phạt Nhị ca xấu đi...

Dứt lời, tiểu nha đầu tỏ vẻ ấm ức xà vào lòng lão phu nhân, nhân lúc bà không để ý lén nhìn lên nháy mắt lè lưỡi với Điền Dã.

Điền Dã cảm thấy có chút tức cười, tiểu nha đầu này cũng thật có ý tứ, không ngờ nàng lại hướng đến lão phu nhân mách lẻo hắn.

- Được rồi, được rồi!

Lão phu nhân vỗ về tiểu nha đầu, bà ngần này tuổi còn không hiểu rõ tính cách của tôn nữ mình sao? Ở trong Điền phủ người mà khiến tôn nữ mình chịu thiệt thòi có lẽ còn chưa sinh ra, đây chắc hẳn là tiểu nha đầu đánh cược thua nên đành chịu phạt.

- Nãi nãi.

Điền Dã hướng lão phu nhân hơi khom người hành lễ, sau đó nhìn về phía thân ảnh yểu điệu phía sau bà tươi cười:

- Hoàn Nhi tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng ở đây à? Hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Nữ tử sau lưng lão phu nhân tự nhiên là tỳ nữ Hoàn Nhi, ngày hôm nay nàng mặc một thân hoàng y, đuôi tóc vấn cao, ngũ quan rạng rỡ, trông hệt như một tiểu thư quyền quý chứ không ai nghĩ nàng là hạ nhân. Nghe thấy Điền Dã nhắc tới mình, tỳ nữ Hoàn Nhi khẽ mỉm cười, gật đầu coi như hồi đáp.

Thất tiểu thư nghe hắn nói vậy nhất thời tròn mắt nhìn Hoàn Nhi rồi lại quay sang nhìn hắn, nàng cảm thấy nhị ca mình hôm nay có phần kì lạ, từ lúc nào hắn biết quan tâm đến hạ nhân như vậy.

- Hảo hài tử, cháu vừa mới khỏe lại, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Lão phu nhân tựa hồ chẳng để tâm thái độ của Điền Dã, liền lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Đối với bà, nữ tử nào được cháu trai mình nhìn trúng đó chính là phúc phận của nàng, chỉ cần hắn thích thì cho dù đó có là tài nữ mạc danh kì diệu hay thậm chí quận chúa kim chi ngọc diệp, bà cũng sẽ cố gắng tác thành, huống chi là một nha hoàn, hơn nữa lão phu nhân đối với tiểu tỳ nữ của mình cũng hết sức yêu thích, sớm muộn gì cũng phải gả nàng thì gả cho người khác chi bằng gả cho cháu trai mình, đạo lý này gọi là "phì thủy bất lưu ngoại nhân điền".

Trong khi đó Điền Dã lại tuyệt không nghĩ đến chỉ là một câu chào hỏi xã giao của mình lại khiến người khác hiểu lầm mình đối với tỳ nữ Hoàn Nhi có ý tứ. Hắn cũng không trốn tránh ý tốt của lão phu nhân, để bà lau mồ hôi giúp mình, miệng cười ha hả:

- Nãi nãi à, hài nhi cảm thấy nằm một chỗ trong phòng rất ngột ngạt chi bằng chạy ra ngoài hít thở khí trời, như thế vừa khiến tâm tình thoải mái đồng thời cũng đề cao thân thể, điều này hôm trước đại phu cũng có nói qua.

Thành thật mà nói, độc tính trong cơ thể Điền Dã còn lâu mới bộc phát, hơn nữa trong vòng mười năm nó giống như một chất đại bổ khiến sinh lực của hắn mạnh hơn mức bình thường, chỉ bất quá mỗi lần sờ mạch tượng lại khiến chúng đại phu kinh tâm khiến đảm, không dám tin đây lại là mạch tượng của một người đang sống.

Lão phu nhân im lặng một hồi, trông thấy sắc diện Điền Dã quả nhiên khởi sắc hơn nhiều, trong lòng tự nhiên cao hứng, gật đầu nói:

- Vậy cũng tốt, nhưng cũng nên chú trọng thân thể mình chớ lao lực, có thời gian rảnh ta sẽ bảo Ngọc Nương còn có... Hoàn Nhi đến tâm sự với Long Nhi.

Nói đoạn, lão phu nhân ánh mắt nhìn tỳ nữ Hoàn Nhi đầy thâm ý, chỉ bất quá nàng ta ngoài gật đầu ra không thấy có biểu tình gì khác, tựa như coi đây chỉ là một mệnh lệnh đơn thuần.

- A a... Tốt quá... Tốt quá...

Thất tiểu thư đột nhiên vỗ tay kinh hỉ:

- Vậy là từ nay Ngọc Nương không phải học cái thứ thuê thùa chán ngắt đó nữa, có thể thoải mái chơi cờ với nhị ca. Đa tạ nãi nãi, cảm tạ nhị ca, Ngọc Nương ta rốt cuộc được tự do rồi.

- Ngươi đừng có làm loạn...

Lão phu nhân dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào trán tiểu nha đầu, nghiêm khắc nói:

- Con bé này, nãi nãi chỉ bảo lúc rảnh thì tiện ghé thăm nhị ca ngươi chứ không nói cho phép ngươi cả ngày lêu lổng, ngươi nhìn mình đi, đường đường là tiểu thư danh giá một đại gia tộc nhưng suốt ngày chỉ biết hồ nháo, náo loạn với đám hạ nhân, còn ra thể thống gì nữa! Thử hỏi sau này còn ai dám rước ngươi nữa. Đi, mau về phòng học tập thêu thùa cho nãi nãi!

- Ứ... Con không chịu đâu!

Thất tiểu thư chợt òa khóc chạy đến sau lưng Điền Dã.

- Nãi nãi suốt ngày bắt con làm ba cái thứ vô bổ đó, có phải muốn con buồn chán chết không? Ngọc Nương không muốn, Ngọc Nương muốn theo nhị ca học kinh văn.

- Hồ đồ!

Lão phu nhân nhất thời thở ra một tia lãnh khí.

- Nãi nãi à...

Điền Dã nhịn không được lên tiếng, Thất tiểu thư trốn sau lưng hắn thì thôi đi lại còn bám chặt hông hắn, móng tay đâm vào thịt làm hắn muốn nội thương.

- Hài nhi cảm thấy hay là cứ tạm thời để Thất muội theo con đi, con bé vẫn còn nhỏ không nên bắt ép nó quá, hơn nữa nãi nãi không phải vừa rồi nói muội ấy phải thường xuyên đến thăm hài nhi sao? Vậy chi bằng để thời gian này để Thất muội ở cạnh hài nhi đi.

- Đúng đó, đúng đó!

Thất tiểu thư khuân trang như nở hoa.

- Chuyện này...

Lão phu nhân nhất thời nhướng mày, không nghĩ Điền Dã sẽ đột nhiên đưa ra chủ ý này.

Điền Dã âm thầm thở dài, Thất tiểu thư tính tình hoạt bát hiếu động lại đang tuổi ăn tuổi lớn, bảo nàng ngồi một chỗ học nữ công gia chánh đúng là làm khó nàng. Thành thật mà nói, nguyên bản Điền Dã với Điền phủ tuyệt không có một chút liên hệ gì, bất quá đứng nhìn một tiểu cô nương dần chôn vùi hạnh phúc cá nhân, thanh xuân của mình vì những quan niệm cố hữu thời cổ đại, hắn thật không đành lòng, điều này liên quan đến việc hắn là người hiện đại, suy nghĩ tự nhiên bất đồng. Thấy lão phu nhân có chút do dự, Điền Dã chắc như đinh đóng cột nói:

- Nãi nãi an tâm, hài nhi hứa sẽ dạy bảo Thất muội thật tốt, tuyệt đối không để nãi nãi thất vọng.

- Thôi được rồi!

Rốt cuộc lão phu nhân đành thở dài:

- Nãi nãi tạm thời giao nó cho con, bất quá con phải ghi nhớ kỹ, tuyệt đối đừng nên quá nương chiều nó, nếu không nãi nãi không những phạt nặng nó mà còn phạt cả con.

- Đa tạ nãi nãi thành toàn!

Điền Dã kinh hỉ. Thất tiểu thư thì khỏi cần nói đến, tự nhiên vui sướng đến mức khua chân múa tay, nhảy nhót tựa như một cánh bướm nhỏ vậy.

Lão phu nhân khẽ cười, tuy bề ngoài bà nghiêm khắc nhưng thực tế lại rất yêu quý quan tâm đứa tôn nữ này. Bất chợt nhớ ra một việc, liền quay sang nói với Điền Dã:

- Long nhi, đến nay con về cũng đã được ba ngày rồi, nãi nãi vốn định sang phòng  thăm con nhân tiện thông tri, bất quá lại gặp con ở chỗ này, chuyện chẳng là tối nay trong phủ có cử hành một bữa tiệc tẩy trần nho nhỏ, mời các vị thúc bá của con cùng đến tham dự, con nhớ đến đúng giờ, đừng để bọn họ chờ lâu.

Hào môn gia tộc dăm bữa tổ chức tiệc tùng là chuyện bình thường, huống hồ lại là sự tình của đích tôn, lần này đại nạn không chết, Điền gia đương nhiên muốn tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho hắn, mặt khác cũng để thông báo đến các tộc nhân khác, địa vị của Điền gia nhị thiếu là không thể thay thế, các người đừng cố gắng nuôi mộng tưởng thêm nữa.

Có đại gia tộc nào mà không có tranh đấu, lần này tôn tử của mình bị người ta bắt mang đi, lão phu nhân không loại trừ khả năng nghi ngờ trong tộc có kẻ ngầm cấu kết với ngoại nhân bán đứng gia tộc.

(  到底我回来啦!!!)

.....

Liên hệ: [email protected].

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.