Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1938 chữ

Đến ngày thứ tư, không nhịn nổi muốn nhìn hắn một chút, xem mấy hôm nay không gặp nhau biểu hiện của hắn là như thế nào

“Nàng chịu gặp ta rồi sao?”

Giọng nói như đùa như không, không háo hức vui vẻ cũng không da diết mong chờ, trái hoàn toàn so với tâm trạng của nàng. Muốn gặp mà không dám gặp, bức rức, khó chịu, làm nàng ăn không ngon, ngủ không yên. Tâm tình Ngọc Nhi chùn xuống, bĩu môi đáp

“Ta…mắc gì phải gặp huynh”

Triệu Hiếu Khiêm ngẩn ra nhìn nàng một cái, xem điệu bộ hờn giỗi đáng yêu trong lòng như có dòng nước mát len lỏi. Mấy ngày không thấy mặt nàng, hắn tưởng như đã rất lâu không gặp. Hắn mang theo một hy vọng chờ đợi… chỉ là hắn không giỏi thể hiện, lại khiến nàng hờn dỗi

“Mấy hôm nay không ra ngoài chắc nàng bí bách lắm, ta mang nàng đi dạo nhé”

Triệu Hiếu Khiêm đổi đề tài. Người ta đã làm hành động thân mật kia với mình lại không có chút biểu tình. Hẳn là đã quá quen với việc này. Ngọc Nhi có phần phiền muộn, cũng muốn đi dạo giải tỏa tâm lí nhưng nhất định không chịu xuống nước

“Khôgn cần. Ta tự đi được”

Không để Triệu Hiếu Khiêm đỡ, Ngọc Nhi nhảy phốt xuống, bộ dáng tiểu thư cháy đâu mất sạch. Dù sao nàng nói nàng đến từ thế giới khác, ở đó không có những quy cũ, phép tắc nữ nhi, Triệu Hiếu Khiêm cũng không cần gò bó nàng làm gì. Trái lại nàng tự do là chính mình mới khiến hắn bị thu hút

“Nàng xác định tự mình đi được”

Ngọc Nhi chỉ cố ý làm mình làm mảy, hắn hiểu rõ nàng có bao nhiêu nhát gan, Đi một mình giữa đêm tối thật là chuyện phi thường. Ngọc Nhi vẫn lầm lũi mò mẫn trong đêm, lọ mọ bước từng bước. Triệu Hiếu Khiêm lắc đầu, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào vì sự dỗi hờn đáng yêu này. Hắn bước ba bước đã đuổi tới, quỳ gối trước mặt nàng

“Leo lên ta cõng nàng đi cho tiện”

“Không cần”

“Ngoan nào, đừng nháo nữa”

“Không muốn”

“Nếu nàng cứ bướng bỉnh như vậy, đừng trách ta mạo phạm”

“Huynh…huynh muốn làm gì?”

“Làm cái việc…khiến nàng ngừng thở”

Ngọc Nhi nhảy lùi ra sau một bước, hai man tai không tự giác nong nóng, ký ức tư vị mất hôn kia ùa vào lồng ngực khiến nàng cảm nhận khó thở thật sự. Triệu Hiếu Khiểm ngoảnh đầu lại, giọng ra chiều nhượng bộ “Nghe lời đi nào!”

Thấy hắn thành thành khẩn khẩn, Ngọc Nhi miễn cưỡng nhượng bộ. Cả hai cứ thế im lặng hòa lẫn trong màn đêm u tối

“Hôm nay dẫn nàng đi xem cái này”

“Cái gì vậy?”

Ngọc Nhi lại bị sự hiếu kỳ làm cho quên mất mình đang tỏ ra hờn dỗi. Triệu Hiếu Khiêm khẽ lắc đầu, mang theo ý cười tỏ vẻ thần thần bí bí. Hắn dẫn nàng đến một bãi cỏ rồi dừng lại

“Nàng nhìn xem”

“Đâu, ta có thấy gì đâu” Ngọc Nhi đảo mắt khắp một lượt cũng không thấy gì khác lạ

“Nàng nhìn kỹ xuống dưới đất thử xem”

Ngọc Nhi ngoan ngoãn nghe lời, khom lưng cúi xuống rồi trố mắt reo lên “Đom đóm, những con đom đóm đang ẩn trong lùm cỏ nè”

Triệu Hiếu Khiêm không cần dùng nhiều cách vẫn có thể khiến nàng vui vẻ, Sao nàng lại ngây thơ, đơn thuần đến thế.

Ngọc Nhi đưa tay chạm vào, con đom đóm vỗ cánh lập lòe bay lên. Nàng chộp lấy giấu trong đôi tay, đưa đến trước mặt Triệu Hiếu Khiêm

“Huynh nhìn xem nè” Đôi tay nàng vừa mở ra, chú đom đóm vung cánh bay lên. Cả hai nhìn nó dần dần bay lên trời cao

“Nàng thích không?” Triệu Hiếu Khiêm âu yếm nhìn nàng

“Thích, ta thích lắm! Ở thế giới này ta mới được dịp chiêm ngưỡng những cảnh tượng này” Ngọc Nhi vừa đáp vừa khom người tiếp tục bắt đom đóm

“Nàng theo ta”

Triệu Hiếu Khiếm nắm lấy tay Ngọc Nhi chạy băng qua đồng cỏ. Đám đom đóm vì sự xáo động mà bay lên, tạo thành chân trời ánh sáng lập lòe

“Wow, đẹp quá, thật là tuyệt”

Ngọc Nhi thích thú vừa chạy vừa cười vang, đến khi thở không nổi mới chịu dừng lại, thở hổn hển, nằm lăn dài trên bãi cỏ. Triệu Hiếu Khiêm cũng nằm theo bên cạnh. Trước mặt hai người, hàng ngàn con đom đóm bay lượn, quang cảnh vừa mờ ảo, vừa huyền hoặc. Ngọc Nhi đưa tay chạm vào một con đom đóm cùng lúc Triệu Hiếu Khiêm cũng đưa tay lên. Hai ngón tay vô tình chạm vào nhau. Ngón tay ấm nóng của y chạm vào ngón tay lành lạnh của nàng khiếm tim ai đó khẽ rung động. Hắn bắt lấy tay nàng, kéo xuống đặt trên ngực mình, nghiêng thân, một tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp thẹn thùng như nụ hoa e ấp trong sớm mai

“Triệu Hiếu Khiêm…” Ngọc Nhi bối rối né tránh ánh mắt thâm tình của hắn

“Gọi ta A Khiêm”

“A Khiêm…” Ngọc Nhi ấp úng, ngượng ngùng dưới thân hắn, thốt ra cái tên thân mật khiến máu y sôi lên. Hắn cúi đầu, rũ mắt, ánh mắt chứa nhiệt điện, sâu kín nhìn nàng. Ngọc Nhi muốn lẫn tránh lại như mong chờ. Môi hắn vừa vặn chạm vào, nhẹ nhàng bao lấy đôi môi khép chặt của nàng. Nàng cắn chặt răng môi, dù đã trải qua lần thứ hai nhưng bản năng nữ nhi không cho phép nàng mở miệng. Y rất kiên trì, từng chút từng chút điểm nhẹ bờ môi mộng tươi rồi liếm lác, rồi mút lấy khiến hai cánh môi sưng lên. Đến khi nàng mất tự chủ, môi tự động hé mở, y nhanh chóng đưa lưỡi xâm chiếm, rất nhanh đã khuấy đảo đầu óc khiến nàng không còn khiển soát được hành vi của mình. Nhưng nàng vẫn rất bị động và cứng đờ, lưỡi cố gắng trốn tránh y

“Ngọc Nhi, đưa lưỡi ra nào” Giọng hắn khàn đi

“Ưm” Ngọc Nhi không biết làm thế nào, cơ thể căng cứng. Bị nụ hồn khuấy đảo khiến đầu óc quay cuồng

Triệu Hiếu Khiêm bắt lấy cái lưỡi thơm mềm, quyện vào, liếm mút tựa như đang hút lấy mật ngọt. Hắn buông tay, đè lên cơ thể mềm mại của nàng. Hơi thở hai người phập phồng cuồng nhiệt. Mọi một tất trên da thịt nàng, hắn đã chạm qua cả nghìn lần. Dù đã xa cách năm năm nhưng như chưa hề thay đổi. Làn da tuyết trắng, đôi gò đào vừa cao vừa nặng trịch như hai quả bưởi do một tay hắn xoa nắn mà thành. Những ký ức ùa về, sự động chạm thân quen khiến hắn ngựa quen đường cũ. Triệu Hiếu Khiêm không thể khắc chế nổi, vội vàng nắm một bên mâm mê.

Lần trước mới chỉ là một nụ hôn nàng đã hồn bay phách lạc, nay hắn lại sờ soạng khắp người nàng không một chút kiêng dè. Ngọc Nhi quẩn bách không biết chui vào đâu. Triệu Hiếu Khiêm ngược lại xem như đó là chuyện bình thường. Cơ thể này vốn là của Mẫn Ngọc. Hai người trước kia quan hệ như vợ chồng, chỉ cần đụng vào hắn không khắc chế mà trầm luân

Những ngày sau đó, không biết bằng cách nào Triệu Hiếu Khiêm lôi kéo Ngọc Nhi, đem nàng trầm mê trong bể dục. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, chỉ cần vài ba lời ngon ngọt, chỉ cần sự ân cần, dịu dàng là nàng lại để hắn dụ hoặc, để hắn trêu đùa, để hắn đụng chạm. Mà nàng lại không chán ghét, nàng lại có chút mê muội

Lúc trước hắn cưỡng bức, nàng một mực cự tuyệt, nhưng giờ hắn lại dùng sự ân cần, ánh mắt say đắm, nụ cười trìu mền để câu dụ, khiến tâm tư nàng xao động, không tự chủ mà dâng lên cho hắn thưởng thức ngon ngọt

“A Khiêm, đừng mút nữa, ta đau”

“Ngọc Nhi ngoan, ngực nàng to thế này, ta mút thật thích”

Ngọc Nhi xấu hổ, chỉ có thể lấy tay che miệng, áp chế bớt âm thanh rên rỉ

“Ta muốn nghe âm thanh của nàng”

Triệu Hiếu Khiêm lại hôn lên vành tai ửng đỏ của nàng, đưa lưỡi liếm lát khiến nàng bật ra âm thanh dâm mĩ. Hắn hài lòng nhìn nàng đắm chìm trong nhục dục do hắn mang lại. Thân thể của nàng có bao nhiêu mẫn cảm, có bao nhiêu điểm kích thích hắn đều biết rõ.

“A Khiêm, a…a”

Hắn ép nàng trên thân cây. Hai tay bóp chặt hai bầu ngực to lớn của nàng, miệng hết liếm tai lại hôn môi, chân hắn cọ xát nơi tư mật của nàng. Lúc nàng tròn mười lăm tuổi, một tay hắn còn bao được ngực nàng, hiện giờ đã lớn hơn rất nhiều. Nhưng cảm giác mềm mại, độ đàn hồi vẫn như cũ, khiến hắn yêu thích vô cùng.

“A Khiêm, ban ngày ban mặt, chàng đừng có như vậy” Ngọc Nhi nức nở

Ý cười hiện lên khắp mặt Triệu Hiếu Khiêm, y lại tà ác không buông tha “Vậy mà nơi này lại ướt như vậy, thật không nỡ buông”

Tay y luồng vào nơi tư mật của nàng, khẽ chà xát. Ngọc Nhi bắt lấy cánh tay hư hỏng đang làm loạn, hòng ngăn khoái cảm đang chực trào ra

“A Khiêm, a…chàng….đừng…mà..”

“Ngọc Nhi, thả lỏng, ta muốn làm nàng thư sướng”

Ánh mắt thâm tình, dịu dàng ngắm khuôn mặt say tình của nàng. Triệu Hiệu Khiêm vuốt ve bộ lông mao mềm mượt đang che đậy cảnh đẹp mê hồn phía trong. Ngón tay y rất điêu luyện, điểm nhẹ trên hạt châu, khẽ vân vê. Một ngón khác tách hai cánh môi, khuấy đảo hai bên vách huyệt

“A Khiêm, ư… a” Ngọc Nhi lần đầu trải qua khoái cảm xa lạ từ hạ thân truyền đến. Hai chân nàng mất khống chế, khép chặt khiến tay y không thể di chuyển

“Ngọc Nhi, mau mở chân ra nào, ta muốn sờ nàng” Triệu Hiếu Khiêm mút vành tai, buông lời câu dụ

Thần trí Ngọc Nhi mơ mơ màng màng, cũng không biết là bản thân tự mở hay y tách ra, lại thấy ngón tay thon dài đâm sâu một cái, rồi rút ra kéo theo ái dịch nồng đượm

“Ngọc Nhi, nước của nàng chạy lợi hại. Nàng sướng lắm đúng không?”

Ngọc Nhi không dám mở mắt nhìn, càng nghe những lời kích thích, càng hưng phấn vô cùng. Triệu Hiếu Khiêm tận lực đút hai ngón đẩy đưa ra vào, một ngón ép lên hạt châu, môi lưỡi mút liếm bầu ngực trướng đau. Quá nhiều kích thích đến cùng một lúc, rất nhanh Ngọc Nhi đã đạt cao trào.

“Ư…a…. A Khiêm” Ngọc Nhi ôm chặt Triệu Hiếu Khiêm, cả người mềm nhũn không chút sức lực

A Khiêm hài lòng nhìn lòng bàn tay đầy dâm thủy của nàng

Bạn đang đọc Tướng quân và nữ nô sáng tác bởi meoluoihamchoi110
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoluoihamchoi110
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.