Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11 truyện ngắn xoay quanh Nhiễm Nam thuở đầu

Tiểu thuyết gốc · 6080 chữ

-- Lời Tác Thật ---

Truyện ngắn nằm trong thế giới của truyện Sổ Ước Luân Hồi 18+ (https://truyenyy.vip/truyen/so-uoc/)

Một số câu truyện ngắn vui vẻ xoay quanh các nhân vật trong Sổ Ước Luân Hồi để các đạo hữu hiểu hơn về con người các nhân vật trong truyện

---[0]---

Chuyện ngắn số 1.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

Một ngày thật là đẹp trời a!

Hôm nay không có buổi học chiều. Học sinh trong lớp không cần phải lo lắng buổi chiều phải trả bài hay kiểm tra này nọ. Không ít các cặp bạn thân trong lớp rủ nhau chiều đi chơi.

Nhiễm Nam vác cái thây múp múp của mình lên, ngồi một bàn ngay phía sau Huỳnh Ni, giả vờ nằm ngủ giờ ra chơi nhưng lỗ tai thì dựng đứng lên nghe ngóng mối tình đầu của mình nói chuyện với cô bạn thân.

“Này. Hồ bơi mới của sân thi đấu thể thao tỉnh xây xong rồi đó. Chiều nay khai trương đấy. Tụi mình đi bơi thử đi”

Thế là dù không được rủ nhưng khứa Nhiễm Nam vẫn mặt dày đi theo. Dĩ nhiên là đi ngầm theo rồi.

“Đẹp quá!” Nhiễm Nam hụp lặn xuống đáy bể bơi. Cu cậu ở ngay sau lưng Huỳnh Ni và Kiều Dạ. Mắt đeo cặp kính bơi, hai tròng đen mở to ra tia ngay vào ngã ba của cái quần bơi mà Ni đang mặt. Thi thoảng mắt lại liếc sang nơi bí hiểm của Kiều Dạ. Nhịn thở mà thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên.

“Này… Có bong bóng kìa. Không phải ai chết đuối ở hồ bơi đó chứ” Kiều Dạ đột nhiên chỉ tay về trước, tay còn lại lắc lắc vai của Huỳnh Ni bên cạnh. Trước mặt hai nàng, bong bong khí của Nhiễm Nam nổi lên lục bục.

“Đứa mất dạy nào? Đứa nào hả?”

Nhiễm Nam trồi đầu lên khỏi mặt nước một cách mạnh bạo, vì gấp gáp mà đầu cậu ta đập hẳn vào hai cái bánh bao mềm xinh của Huỳnh Ni làm cô nàng đỏ cả mặt. Cùng với đứa bạn bên cạnh mở mắt ếch ra nhìn Nhiễm Nam.

Thật quá thất đức.

Vừa rồi Nhiễm Nam nhìn trộm Kiều Dạ và Huỳnh Ni từ dưới nước. Thấy quần bơi của hai nàng kiều diễm này bị lệch một chút, lú ra vài mảnh lông tơ. Khứa ta hai mắt sáng lên, bơi tới gần cả hai với ý định kéo quần bikini của hai nàng ngay ngắn lại. Ai có ngờ. Tay còn chưa chạm được vào người mà mình mến yêu thì đã thấy một cục ị nổi lềnh bềnh của đứa vô ý thức nào đi hồ bơi công cộng mà thải ra trôi tới dính vào bàn tay ku cậu. Vì vậy muốn nôn ẹo, há họng ra làm nổi bong bóng lục bục.

Chỉ thấy một tên mập từ dưới mặt nước trồi lên, tay cầm một cục sh*t, miệng hét lớn, nước hồ bơi chảy òng ọc từ miệng ra.

“Á… Nhiễm Nam” Huỳnh Ni hét lớn, bì bạch đi tránh xa khỏi Nhiễm Nam.

“Á… Biến thái” Kiều Dạ hét um lên. Đạp cho Nhiễm Nam một cước ngã ngửa trong hồ bơi.

….

“Này… Không như bạn nghĩ đâu. Ni… Nghe mình giải thích đi” Nhiễm Nam tuyệt vọng gọi với theo Huỳnh Ni đang giận đùng đùng bỏ đi đằng xa. Bản thân cậu ta thì đang vội rửa tay ở một vòi nước của nhà vệ sinh nam, đầu lú ra muốn giải thích hiểu lầm.

Hết!

---[1]---

Chuyện ngắn số 2.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

Huỳnh Ni rất yêu động vật nhưng cô không dám nuôi thú cưng. Vì vậy nàng rất cưng chìu con chó kiểng mà chị ruột của nàng nuôi. Nghe nói giống này thông minh có tiếng, Ni biết được thì càng yêu thích. Thường vào chiều tối là cô sẽ thay chị dắt nó đi dạo với đi vệ sinh.

Có hôm con chó xổng khỏi cổng nhà đi mất vào buổi sáng. Trưa đi học về, phát hiện ra. Ni rất lo lắng nên đi ra đường tìm nó và xách theo bịch thức ăn hạt cho chó - món khoái khẩu của Tiểu Mun.

Nhiễm Nam có buổi đá banh ở sân banh mini gần đó vào buổi chiều. Dọc đường có mua gà rán để ăn vặt.

Mông đặt trên yên xe đạp. Hai chân đạp cọt kẹt bàn đạp chiếc xe. Chiến mã của Nhiễm Nam oằng mình ra chở Nhiễm Nam bon bon trên muôn dặm đường. Miệng ngậm điếu đùi gà như thuốc lá ba số 5.

“Đúng là ngon chảy mỡ luôn” Nhiễm Nam trên đường đến sân banh, vừa đạp xe hóng gió vừa than thở độ ngon của cái đùi gà lăn bột chiên xù.

Két… Oành…

Tai nạn xe cộ thảm khốc xảy ra. Nhiễm Nam lăn tròn mấy vòng, trầy xa tróc vảy. Con chiến mã bằng sắt của ku cậu nằm chỏng chơ trên đường lộ.

Gâu gâu…

Đứng lại. Chó nhà ai mất dạy vậy. Cướp đường trắng trợn như vậy? Đùi gà rán 55k của tao!

“Thứ chó mất dạy. Chủ nào nuôi mày. Thứ đó suốt đời không mất trinh. Biến thành ế già luôn”

“Nhiễm Nam… Bạn có sao không? Sao té nằm đây”

“Oa má ơi. Thiên thần” Nhiễm Nam nhảy dựng lên.

“Hi hi… Cậu khéo đùa quá.” Huỳnh Ni nắm tay Nhiễm Nam kéo khứa này đứng dậy, phủi phủi bụi giúp hắn làm thằng này sướng rơn lên.

“Ni đang đi dâu. Để Nam chở cho” Nhiễm Nam dựng con xe gãy bánh của mình lên, đầy ga lăng nói.

Huỳnh Ni buồn cười, hé môi xinh ra như hoa “Thôi đi ông tướng… Mình đang đi tìm một con chó kiểng đi lạc. Bạn có thấy nó chạy qua đây không?”

Đệch mịa. Trùng hợp thế á. Hai mắt Nhiễm Nam đảo đảo. Mày chết mày với tao, thứ chó mất dạy.

“Có. Mình có thấy. Mình đang đạp xe thì thấy nó chạy giữa đường, phanh gấp định bắt nó vào lề nên mới té nè. Để mình giúp bạn bắt nó lại nha.” Nhiễm Nam chảy nước miếng ao ước một buổi chiều lãng mạng cùng người mình thầm yêu tìm chó, rồi nhân tiện ghé công viên chơi, rồi giãi bày tâm sự, rồi… Hí hí hí.

“Nó chạy hướng nào, bạn Nam” Huỳnh Ni khó hiểu nhìn hai con mắt tỏa ánh sao của Nhiễm Nam. Vỗ vỗ vai ku cậu, lay tỉnh bớ Nhiễm Nam, tỉnh lại nào.

“Đi theo mình” Nhiễm Nam quăng luôn con xe đạp. Lợi dụng thời cơ nắm tay con gái xinh nhà người ta kéo đi chạy theo mình.

“Ơ” Huỳnh Ni đỏ mặt. Vội chạy theo thằng mập trước mặt mình.

Hai người chạy tới một bãi đất hoang có nhiều cây cối.

“Nãy thấy nó chạy vào đây á. Mình chia ra tìm nha” Nhiễm Nam dừng lại, nghĩa chính khí hùng nói.

“Ừ. Để mình tìm phía bên phải. Nam tìm giúp mình bên trái nha”

“Bên đó toàn cây cỏ may. Để mình tìm cho. Ni tìm bên này đi, bên này dễ đi hơn” Nhiễm Nam nở nụ cười mà khứa này cho rằng là đẹp trai nhất. Hàm răng còn dính bột của gà rán cũng giơ ra. Huỳnh Ni lại không để ý, cô đang lo cho chú chó cưng, vội quay người đi tìm.

Hai mắt Nhiễm Nam cong lên như trăng rằm. Nhìn bóng dáng dịu dàng xinh đẹp của người yêu đi xa. Hai chữ độc ác dần dần hiện lên trên trán.

Hôm nay có cơ hội giúp nàng. Dần dần sẽ có lúc mình đủ can đảm tỏ tình thôi. Hí hí. Còn con chó mất dạy kia. Mày là công cụ lấy lòng của tao.

Nhiễm Nam đi về hướng còn lại của khu đất. Hướng này là hướng mà ku cậu đã thấy con chó kia tha cái đùi gà của mình chạy vào.

Nhẹ nhàng tựa làn mây. Nhiễm Nam bước khỏi một đám cỏ cao tới thắt lưng người lớn. Nhiễm Nam bò dưới đất, đít chổng lên trời, chầm chầm đến gần con chó đằng trước.

“Tao bắt được mày tao bẻ giò. Để Ni đau lòng rồi tao tranh thủ an ủi. Hí hí” Nhiễm Nam thầm cười khúc khích.

Con chó kiểng nhỏ rất thính. Nó quay phắt đầu lại nhìn rồi nhún bốn chân chạy đi.

Đứng lại. Mày chạy đâu cho thoát khỏi bản công tử.

Nhiễm Nam vồ tới.

Hụt.

Vồ tới.

Hụt.

Cốp.

Con chó kiểng phun khúc xương gà vào mặt Nhiễm Nam rồi ngoảnh đít chạy về hướng đường lộ.

“Móa” Nhiễm Nam nóng lên, vác giò lên cổ đuổi theo.

“Đứng lại.”

Nhiễm Nam ném cục đá về phía con chó. Nó né được rồi không thèm chạy nữa, quay đầu nhìn khứa Nam sủa hai tiếng gâu gâu kéo dài.

Huỳnh Ni ở phía bên kia rặng cây của khu đất hoang nghe thấy thì vui mừng, vội chạy trở qua.

“He he he. Chạy nữa đi con chó. Sao không chạy nữa” Nhiễm Nam nắm một khúc gỗ, gõ gõ nó vào lòng bàn tay mình tỏ ý đe dọa sẽ dùng nó đập con chó mất dạy trước mặt.

Miệng con chó nhếch lên. Hai mắt liếc trái liếc phải. Mắt nó phát ánh sao. Nó ngậm lấy một viên đá nhỏ rồi nhảy tới.

Gì đây? Gan gớm nhỉ, chủ động tấn công cơ đấy.

Nhiễm Nam lách người tránh cú nhảy bổ của con chó nhỏ. Định mèo vờn chuột chơi.

Ai ngờ loạt xoạt mấy tiếng đã thấy con chó nhỏ chui vào một lùm cây rậm rạp rồi nằm úp sấp ở đó. Nơi nó vừa nhảy ngang qua, một cái tổ ong vò vẽ nhỏ bị một viên đá bay tới đập gãy ra rơi xuống. Mấy con ong bay tán loạn.

Gần chúng chỉ có mỗi Nhiễm Nam. Không đốt tên này một trận đốt ai đây.

“Địu má” Nhiễm Nam chửi thề, cầm cây gỗ tử chiến với mấy con ong.

Mấy con ong bị đập chết sạch. Mặt Nhiễm Nam cũng sưng vù lên.

Hừ hừ.

Nhiễm Nam mặt hầm hầm đi tới bụi rậm con chó láo cá đang núp.

???

Á… Đạp đinh rồi…

Nhiễm Nam nhìn xuống chân, chỉ thấy con chó nhỏ đó đang ngậm một khúc gỗ nhỏ, chân mình thì đang đạp lên khúc gỗ này.

A a a…

Nhiễm Nam đau khổ gỡ khúc gỗ khỏi lòng bàn chân. Ở đó lũng một lỗ do cây đinh lòi ra, máu chãy ròng ròng. Chính là cây đinh Nhiễm Nam vừa đạp.

Mày là chó thành tinh à? Tốn tiền đi chích ngừa phong đòn gánh rồi, hic hic.

Bỗng thấy con chó tự dưng nhảy xổ vào người Nhiễm Nam. Nhiễm Nam vội dùng tay che mặt mình lại. Nó định cắn mình, tốn thêm tiền ngừa chó dại rồi.

Ẳng ẳng ẳng…

“Nhiễm Nam… Sau bạn đánh chó mình chảy máu như vậy. Nó có tội gì mà bạn ăn hiếp nó vậy hả” Chỉ nghe Huỳnh Ni phẫn nộ chạy tới trách móc.

Cái đeo’ gì?

Nó cắn mình đấy. À khoan, hình như không có cắn. Nhiễm Nam lấy tay ra khỏi mặt rồi nhìn lại. Chỉ thấy con chó con dùng ánh mắt nham hiểm nhìn ku cậu và nằm đó giãy dụa kêu ăng ẳng. Người nó dính máu tùm lum…

Cái này…?

A.. Máu trên người nó là máu do minh chảy ra vì đạp đinh. Con quỷ chó này…

Ăng Ẳng…

“Nhiễm Nam. Sao mặt cậu sưng húp vậy? Bị ong chích à. Mà ong chích thì mắc mớ gì bạn đánh chó cưng của mình. Nghỉ chơi với bạn luôn. Ui chu choa, Tiểu Mun ngoan, để chị xem coi em bị thương ở đâu. Sao người ta nỡ ác như vậy với em chứ”

“Ni, nghe Nam nói, không phải như Ni nghĩ đâu. Máu đó là máu mình đạp đinh đó, không tin Ni kiểm tra người…”

Không cho Nhiễm Nam nói hết câu. Tiểu Mun nhảy phắt lên đầu Nhiễm Nam rồi bỏ chạy, miệng vẫn cứ kêu ẳng ẳng khiến Ni lo sốt vó. Nàng vội đuổi theo trong ánh mắt bất lực của Nhiễm Nam..

Một tay Nhiễm Nam như muốn nếu giữ hình bóng Huỳnh Ni lại. Trong lòng nhỏ lệ.

Đừng đi mà…

Hết!

---[2]---

Chuyện ngắn số 3.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

“Mưa rồi, lớn quá. Làm sao đi về đây?” Huỳnh Ni gạt nước mưa tạt vào tà áo dài trắng của mình, rầu rầu tự than vãn.

Huýt huýt à huýt…

Nhiễm Nam đứng cạnh gần đó chu mỏ lên huýt sáo với mong ước Huỳnh Ni nghía nhìn mình một cái thôi cũng vui. Từ sau vụ con chó khốn nạn đó. Nàng rất ít chịu nói chuyện với mình. Buồn thiệt a.

“Chậc. Tối nay còn có hẹn đi mua quần áo với chị. Giờ mưa lớn vầy chắc không về kịp rồi.”

Huýt huýt huýt…

Huýt huýt huýt…

Huýt huýt huýt…

Huýt huýt huýt…

Cái mỏ của Nhiễm Nam ướt nhẹp. Bảy phần vì nước mưa như mùa bão ngoài mái hiên phòng học tạt vào, ba phần còn lại là nước bọt vì huýt sáo và văng ra.

Haizz… Con chó khốn kiếp đó!

“Ni không mang theo áo mưa hả” Nhiễm Nam dè dặt lại gần Ni, cố gắng bắt chuyện.

“Mình quên.” Huỳnh Ni ngồi trên ghế đá trước cửa phòng học, nhích người tránh xa Nhiễm Nam, trả lời có phần nhỏ giọng. Mặt cũng không ngước lên nhìn Nhiễm Nam.

“Này… Mình không có đánh con chó đó à nha” Nhiễm Nam buồn bực nói.

“Ừ…”

“Ừ? Bạn biết à?”

“Thì nó dính máu, về cũng phải kiểm tra chứ. Dĩ nhiên là không phát hiện nó bị thương rồi”

“Vậy… vậy…” Nhiễm Nam ngạc nhiên. Biết rồi thế sao còn giận mình, né mặt mình chứ?

“Uầy. Hôm đó bạn bị thương vì nó đúng không. Mình muốn tạ lỗi bạn mà không biết làm thế nào nên mấy bữa rày có hơi tránh né bạn. Bạn đừng để bụng Tiểu Mun nha” Huỳnh Ni vốn thông minh, sao không hiểu Nhiễm Nam định nói cái gì chứ?

“Mình không không… không có gì đâu” nhìn đôi mắt to tròn dễ thưng của Ni khi này. Thằng khứa này lắp bắp rung động. Đáng yêu quá. Mình chết mất thôi.

Bạn hun mình một cái là mình sẽ không tính toán so đo với con chó nhỏ đó nữa đâu. Thật đó. hi hi

Mặt Nhiễm Nam tự dưng ửng ửng sắc xuân. Trong bối cảnh mưa lớn, lớp học ra về nhưng chẳng có mấy học sinh ra khỏi phòng học. Gió se lạnh. Huỳnh Ni cũng không chú ý tới biểu hiện của gã trai này. Cô nàng chỉ ngóng nhìn ra cổng trường như đợi cái gì đó.

“Ni chờ ai hả? Con trai hay con gái thế?”

“Đực”

Cái gì? Chờ con trai ư? Là thằng nào?

“Bạn Ni hả? Mập hay ốm?” Cơn ghen bốc lên. Nhiễm Nam tra hỏi.

Huỳnh Ni có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Nhiễm Nam một cái, vẫn là trả lời thật lòng.

“Ừ bạn mình. Nhỏ con”

“Thế có đẹp trai không?”

“Hả? Ha ha ha… Đẹp trai dễ thương lắm. Lai với nước ngoài đó.”

Xí. Nhắc tới thì cười vui như vậy à? Việt kiều thì làm sao? Giỏi lắm chắc.

“A… Tới rồi” Huỳnh Ni vui mừng thốt lên.

HỪ. Cũng đẹp trai thật nha. Nhưng cao ráo như vậy, có nhỏ con đâu?

Nhiễm Nam nhìn theo ra cổng trường. Bĩu môi rồi bắt đầu so sánh với chính mình.

Chỉ thấy ở cổng, một nam sinh cao ráo đẹp mã, tóc vuốt keo thẳng tắp. Không khác gì minh tinh màn ảnh, cả buổi chiều tối u ám vì mưa cũng phải sáng rực lên.

Hứ. Huỳnh Ni là của tao!

“Nhiễm Nam”.

Không ai được sơ múi nàng!

“Nhiễm Nam”.

“Nhiễm Nam.”

Bốp.

Mặt Nhiễm Nam bị sáng một bạt tai, đấu tay đỏ lựng hiện ra.

“Hứ” Huỳnh Ni tức giận nhìn thằng khứa cắm đầu loạng choạng ngoài mưa. Đồ dê sồm.

Nhiễm Nam tỉnh hồn lại, dại quá. Tự nhiên mình kéo Ni ôm vào lòng làm gì nhỉ?

“Ni. Bạn thích thằng đó hả? Bạn trai của bạn à?”

“Nam nói gì đấy? Có cậu mới là bạn gái của nó”

Huỳnh Ni bước ra hiên, núp sau một cây cột gạch. Nàng ngồi xuống trong thật đẹp, tà áo dài cuốn lên để trên đùi, hai tay nàng ôm “thằng” mà Nhiễm Nam đang ghen tuông lên, để “thằng” đó ngồi lên ghế đá. Lấy bịch áo mưa từ miệng “thằng” đó ra.

“Thằng” đó ánh mắt thách thức nhìn Nhiễm Nam đang loay hoay ngoài mưa. Cười khinh miệt. Vô tình hay cố ý liếc nhìn cái chân đạp đinh mấy ngày trước của ku cậu.

Lêu lêu. Gâu gâu… Gấu…

“Đừng mà… Nhột” Huỳnh Ni ngọt ngào cười khanh khách. Nàng bị “thằng” đó chồm lên, liếm mặt nàng rột rột…

Hết!

---[3]---

Chuyện ngắn số 4.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

“Nghe gì chưa?”

“Nghe gì?”

“Con Ni, lớp trưởng lớp 12axx ấy. Nó chiều hôm trước đi với thằng nào ở rừng cao su đó. Hai đứa nó núp sau gốc cây chơi nhau đó. Nghe nói nó bị thằng kia chơi có thai rồi á”

“Ê. Mấy người kia. Đừng có nghe đồn bậy bạ. Ni không có như vậy nha… Người mà mấy người thấy là tui á” Nhiễm Nam nghe mấy đứa kia đồn bậy về Ni thì tức lắm. Khứa ta nhảy ra nhận dùm, bảo vệ thanh danh cho người mình thầm yêu trộm mến.

“A… Không lẽ thằng đồn bậy bị lé nhìn không ra thằng mập mi với con Ni à… Đừng có nói xạo”

“Nhiễm Nam, ông…” Huỳnh Ni cảm động. “Cảm ơn ông nha. Không biết đứa nào ghét mình mà đồn bậy vậy nữa”

“Không có gì. Lần sau đi ngang rừng cao su cứ gọi mình theo. Bảo đảm ai cũng nhận ra và không thể đồn bậy được.” Nhiễm Nam ngẩng đầu nhìn trời, ta đây hảo hán tay chỉ mây, khóe mắt liếc xuống nhìn Ni. Miệng có nước dãi.

“...” Huỳnh Ni đen mặt lại. Lên một đầu gối vào giữa hạ bàn khứa này.

Óe… Chết thằng đệ em.

“Hứ” Huỳnh Ni nguýt một cái, chắp cặp sách sau đít, tà áo dài trắng tung tăng, bước chân thoăn thoắt ra nhà để xe.

Hết!

---[4]---

Chuyện ngắn số 5.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

Câu nào sau đây mô tả đúng các cơ quan cấu thành nên hệ thống sinh nở của phụ nữ.

A.Lông ở mu ngoài, tử c-ung và buồn trứng.

B. Âm đ-ạo, tử c-ung và buồn trứng.

C. Hậu m-ôn.

D. Tất cả các câu trên điều đúng.

E. Tất cả các câu trên điều sai.

F. Tất cả các câu trên tổng hợp lại thành hệ thống sinh nở của nữ giới.

“Cái éo gì? Ai soạn bộ đề kiểm tra 45 phút sinh học này? Sinh đẻ liên quan đếch gì tới câu C?” Nhiễm Nam lầm bầm.

Bửa nay cô đổi vị trí lớp học. Đưa mấy thằng hay nói chuyện trong giờ học lên mấy bàn trên. Ku cậu bị dời tới ngồi sau lưng Ni lớp trưởng của gã. Bàn của Ni và bàn đằng sau gã toàn là nữ sinh ngồi. Bàn của gã thì là ba thằng đực rựa.

Tối qua ham chơi net, không có học bài. Quên khuấy bữa này kiểm tra một tiết a!

“Ê, Đức cống. Câu số 10. Chọn cái nào mới đúng là cấu tạo cơ quan sinh sản của nữ mậy”

“Teo biết đếu đâu. Chắc câu C đó”

“C cái đầu cha mày.” Nhiễm Nam cáu. Cô tia dữ quá, khứa ta không dám lấy sách vở ra quay cóp.

Làm sao đây chời. A. Cơ quan sinh sản của nữ…

Khều khều…

“Gì đấy bạn Nam” Huỳnh Ni bị thằng khứa này nắm dây áo ngực giật nhẹ. Cả người mất tự nhiên liếc ra phía sau nhìn ku cậu.

“Ni, bạn đề số mấy vậy”

“Chi? Định quay cóp mình hả?”

“Phải đề số 3 không? Chỉ mình câu 10 đi. Khó quá. Cơ quan sinh sản của cậu gồm những gì?” Nhiễm Nam rén rén nhìn Ni, khều vai nàng hỏi một câu rất là hồn nhiên ngây thơ.

“...”

“Thưa cô. Bạn Nam giật dây áo ngực của em”

Ấy…

Độc ác quá. Không trả lời thì thôi, sao lại nỡ lòng nào…

Huỳnh Ni đỏ bừng mặt vì giận và ngại, ngồi xuống làm bài tiếp. Nàng lớp trưởng dùng cả hai tay che hết bài làm của mình lại. Không cho Nhiễm Nam nhòm lên quay cóp.

Thứ đó… Hỏi thẳng nữ sinh người ta vậy à. Cô phạt cho ông chết luôn đi.

Kết quả bài làm của Nhiễm Nam đánh toàn câu trả lời C. Công pháp thi trắc nghiệm thần thánh được khứa ta thi triển bởi không có học bài đàng hoàng, biết gì đâu mà đánh.

Sau giờ kiểm tra. Nhiễm Nam bị phạt ở lại lớp quét dọn vệ sinh. Huỳnh Ni cười nanh ác, không chịu về sớm mà ở lại canh chừng Nhiễm Nam không cho hắn trốn phạt.

Hết!

---[5]---

Chuyện ngắn số 6.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

Cô dời vị trí ngồi của Nhiễm Nam lên gần lớp trưởng để hắn bớt nói chuyện trong giờ học. Huỳnh Ni bắt đắc dĩ phải nhận hắn vào tổ của mình.

“Bạn Nam… Phân công cho bạn sưu tập thông tin về nhà thơ Hàn Mạc Tử và thơ của ông ấy để đăng lên báo trường” Huỳnh Ni chống nạnh, mắt hạnh trừng lên nhìn Nhiễm Nam. Nàng ta vẫn chưa có quên cái vụ thằng quỷ này không học bài lại đi hỏi mình cô quan sinh đẻ của mình gồm những gì. Có dịp hoạnh họe cậu ta là phải nắm bắt ngay.

“Bạn Ni… Sao tổ mình không tự làm thơ đang lên nhỉ? Để mình xuất khẩu thành thơ cho bạn nha.”

Cơ hội nịnh gái đây rồi. Nhiễm Nam nghiêm trang đứng thẳng, dõng dạc đọc một bài thơ tức cảnh sinh tình.

“Hôm nay mây nhẹ bay cao

Nam ca bước vào lớp đầy khí phách.

Miệng ngậm một điếu xa hoa,

Hoa nào cũng không đẹp bằng Ni.

Trai tài gái sắc đủ đôi,

Nam thì làm rể, Ni trở thành vợ.”

“Ông đi chết đi. Vợ cái đầu ông. Thơ kiểu gì câu vần câu không vậy” Huỳnh Ni bực mình, ném bịch bánh tráng trộn của bạn học nào đó trong tầm tay vào mặt gã.

Các bạn khác ở chung quanh liền cười nghiêng cười ngã cười xéo cười sẹo.

Hết!

---[6]---

Chuyện ngắn số 7.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

“Đua không mậy?”

“Đua cái gì?”

“Tý nữa tới lượt tao với mày lên thử lắp ráp súng. Đua xem đứa nào nhanh hơn. Ai thua bao thằng thắng một chầu nước ngọt”

“Ô kê. Chơi luôn.” Nhiễm Nam đưa ngón tay thối lên với thằng bạn cùng bàn.

Đang là giờ học quân sự. Hôm nay học làm quen với súng ống. Tới lượt Nhiễm Nam và thằng bạn lên. Hai đứa theo dõi hướng dẫn của thầy thể dục rồi nhanh chóng bắt chướt làm theo.

“Tao nhanh hơn. Tao thắng” thằng bạn cười đắc ý.

“Thắng cù lôi. Mầy thua nè. Mày chưa gắn băng đạn vô. Ha ha” Nhiễm Nam từ túi quần lấy băng đạn của cây súng mà thằng bạn phải lấp ra. Cười nhạo mày, tao cười nhạo mày.

“Đệch. Mày ăn gian, chơi giấu băng đạn của tao đi”

“Hứ. Thua là thua. Nhận thua đi. Tuy nhiên nếu mày giúp tao một chuyện, tao sẽ bao mày uống nước.”

“Giúp gì?”

“Nghe bảo nhà mày gần nhà Ni đúng không? Hỏi thăm dùm tao sao hôm nay bạn ấy nghỉ học. Giờ học buổi chiều bao cáo tao”

Mẹ mày mập, chơi xỏ tao. Đừng có hòng giúp mày đàng hoàng. Hi hi.

“Sao rồi? Mày đã thăm dò được chưa” Nhiễm Nam gặp thằng bạn giờ ra chơi buổi học chiều thì vội hỏi.

“A… Cái này hả” Thằng bạn đảo cặp mắt như đảo cơm chiên. “Nghe nói sáng này nhà nó đón khách. Người ta coi mắt con Ni đó. Nó chuẩn bị nghỉ học đi cưới chồng. Ha ha. Tao biết mày thích nó nhưng mà thôi, không có đứa này còn đứa khác nha. Đừng có buồn”

A.. Sao có thế?

“Nhìn mình như vậy làm gì? Bạn Nam?” Huỳnh Ni khuôn mặt trắng hồng, hai rặng mây đỏ hây hây nổi lên trên gò má suốt một buổi học, từ khi vào cổng trường tới tận bây giờ.

Sắp lấy chồng, khuôn mặt cũng khác thật nha. Má đỏ hây hây hoài luôn. A… Hu hu huu…

“Bà sắp nghĩ học rồi hả? Bà đừng có nghỉ được không? Mới 18 tuổi lấy chồng làm gì? Có lấy thì lấy tui nè. Tui hứa chăm sóc bà tới già luôn” Nhiễm Nam hai mắt đầy chân thành, buồn rười rượi nói.

“...Ông.”

“Đừng nghỉ học nha, nha” Nhiễm Nam cầm hai bàn tay mềm mại của Ni, đau khổ nói.

“Bỏ tay tui ra. Bạn bè nhìn cười tui với ông giờ. Ông đang nói linh tinh cái gì vậy?”

“Hu hu… Đừng bỏ học mà. Lấy chồng sớm làm gì, lời ru thêm buồn” Nhiễm Nam ôm chầm lớp trưởng vào lòng. Giọng nghẹn ngào.

“Ngoan a… Mình đâu có nghỉ học đâu. Hôm qua tới giờ mình bị sốt cao. Sáng nay mới khỏe lại chút nên đi học mà… Ngoan nha. Thả mình ra” Huỳnh Ni vuốt ve lưng Nhiễm Nam. An ủi ku cậu.

Cuối buổi hôm ấy. Nhiễm Nam dần cho thằng bạn cùng bàn một trận, bắt nó uống hết chục lít coca cola, cho nó bị “tiểu đường” bị khách bộ hành chỉ trỏ thì mới ngừng tay.

Hết!

---[7]---

Chuyện ngắn số 8.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

Hôm nay thi học kỳ một môn thể dục. Bài kiểm tra là nhảy xa và nhảy xà và chạy nước rút cự ly ngắn.

Huỳnh Ni nhảy xa 3 mét. Nhiễm Nam được 1 mét năm.

Nhảy xà Huỳnh Ni nhảy qua mức 2 mét. Nhiễm Nam nhảy gãy cây xà ngang.

Chạy nước rút 100 mét Ni được 25 giây. Nhiễm Nam mất 40 giây mới xong được.

“Hà hà” Nhiễm Nam thở phì phò. “Ni. sao bà giỏi thế?”

“Giỏi thì mới làm lớp trưởng chứ” Huỳnh Ni đứng dưới gốc cây cạnh mấy bạn vừa thi chạy nước rút xong, nghe thấy Nhiễm Nam hỏi thì cười như nắng sáng trả lời.

“Hời… Ni uống nước không. Nam đi mua cho”

“Đang mệt, đừng có uống nước ngay. Đợi chút nữa hết giờ đi uống luôn”

“Ờm”

“Này, Nam”

“Sao”

“Về chỗ ông đi chứ. Chỗ này nhóm nữ ngồi mà”

“Ờm” Nhiễm Nam miễn cưỡng lết đít đi chỗ khác ngồi.

Mình phải giảm béo mới được. Đến cả thể dục cũng thua điểm nàng thì làm sao xứng với nàng chứ.

Thế là từ hôm đó Nhiễm Nam bắt đầu đi tập gym…

Hết!

---[8]---

Chuyện ngắn số 9.

Mốc thời gian: sau khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước.

Ước mong cơ thể gọn gàng lại đã tan vỡ. Mặc kệ khứa Nhiễm Nam tập luyện thế nào điều vô ích.

Ban đầu tập gym quả thật có kết quả rất khả quan. Mỡ thừa giảm rõ rệt. Nhưng mộng vỡ tan kể từ khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Từ đó, mặc cho cậu ta tu mệnh lực, điên cuồng tập thể lực, vác núi nâng đá, ngày nào mồ hôi cũng chảy ròng ròng nhưng vẫn không thể ốm lại được mà còn múp trở lại như ban đầu.

Haizz. Thở dài bó tay.

Sau khi bắt đầu tu luyện, sức khỏe cải thiện không còn như người thường. Trí não mở rộng. Đọc lướt là thuộc và hiểu nên Nhiễm Nam với Ni chả thèm đi học thường xuyên nữa.

Cô cậu để cho hai con robot công nghệ cao ngoài hành tinh giả mạo bản thân mình đi học thay. Còn Huỳnh Ni bị Nhiễm Nam tiêm nhiễm, cúp học đi chơi.

Tình cảm cũng nồng thắm hơn.

“Ni… Nhắm mắt đi”

“Làm gì dạ?”

“Kêu mở mắt mới mở nha”

“Ừm”

“Rồi. Một, hai, ba… Mở mắt ra”

Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp.. Bụp..

Wow!

“Pháo hoa đẹp quá”

“Đẹp cũng không bằng bạn. Hi hi..”

“Pháo bông này ước ra hả” Huỳnh Ni hỏi.

“Ừ. Đẹp không?”

“Đẹp…”

Hai người im lặng nhìn nhau dưới ánh sáng của pháo bông về đêm. Xanh, đỏ, tím, vàng chiếu rọi thật lãng mạng.

Nhiễm Nam chu mỏ ra, áp đến gần cô nàng lớp trưởng.

Hai mắt Ni mơ màng, mặt ngẩng lên đón đợi.

“Nam. Nhắm mắt đi, đừng nhìn. Mình ngại” Ni nói.

“Ừ” Nhiễm Nam nhắm mắt lại. Đưa bờ môi dần tới trước tìm kiếm đôi môi thơm mộng của nàng.

Chụt… Chụt… Chụt…

“Biến thái. Đi về đồn. Đám đốt pháo hả? Biết cá nhân bị cấm, chỉ có tổ chức có xin phép mới được đốt không?”

Nhiễm Nam mở to mắt ra. Miệng há lớn đủ nhét quả trứng đà điểu. Chỉ thấy trước mặt là một anh dân phòng một tay cầm dùi cui một tay lau lấy lau để mớ nước bọt trên mặt anh ta.

Ni…

Chơi điếm thúi quá nha. Dụ mình ở lại bị bắt còn nàng thì xách đít trốn mất tiêu.

Hết!

---[9]---

Chuyện ngắn số 10.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

“Ni. Bạn thích chuối tây hay chuối ta?”

“Chuối nào cũng ăn thôi mà. Có gì mà thích với không. Cắn cái là đứt”

Nhiễm Nam cảm thấy hạ thân buốt một cái. Cắn cái đứt á?

“Có cuộc giải cứu chuối tây trên tiktop nè. Đi cho biết không Ni?”

“Ở đâu dợ? Đi đi” từ khi có robot đi học thay. Ni cũng đỗ đốn ra, thường xuyên bỏ đi chơi khắp chốn. Cô nàng bị bạn xấu Nhiễm Nam làm cho sa đọa ham chơi. Nghe thấy có trò vui là đi ngay.

Meow Meow hôm nay về tỉnh Tây tổ chức một buổi giải cứu chuối kiếm tiền cho cha nuôi và đám đàn em lưu manh của cô. Cô nàng không trực tiếp bán mà để đàn em trông coi. Ngồi ở quá nước mía siêu sạch xa xa quan sát sạp chuối. Hút nước mía lạnh rồn rột nhìn người ta đến mua chuối.

Chỉ thấy có một cặp cỡ tuổi học sinh cấp ba nghênh ngang đi tới sạp chuối. Thằng mất dạy bạn trai của nữ sinh kia vừa tới đã hất cằm lên đầu, tay bóc chuối ăn lia lịa.

“Chuối này bán sao anh?” Huỳnh Ni tránh xa xa khỏi người Nhiễm Nam, làm như chẳng quen, hỏi người trông sạp.

“30 ngàn một ký. Mua đi em. Chuối tây to bự, ngon, bổ dưỡng lắm” Tay đàn em Meow Meow xăm trổ đầy mình nở nụ cười nói.

Huỳnh Ni cũng chẳng ngại. Cô cũng là tu giả rồi nên chẳng sợ gì.

“Lấy ba nải này. Cân giúp em”

“Một ký rưỡi. Tổng 60 ngàn, em”

“Hả. Một ký rưỡi sao lại 60?”

“...” người bán chỉ chỉ Nhiễm Nam.

“...” Huỳnh Ni mặt mo đỏ lên.

Cái mặt già của Nhiễm Nam vẫn không để ý gì, tiếp tục lột một trái chuối khác trên sạp ra ăn.

Chỉ chỏ gì mình thế? Mình phải thử chuối này xem có đáng mua không nha. Giải cứu chuối tây cũng không thể mù quá mua phải chuối hư chuối bơm thuốc chứ đúng không?

Sau đó trong một dịp khác. Meow Meow mất trinh với Nhiễm Nam. Nhớ lại cậu ta chính là ku cậu thầu cả sạp chuối ngày đó. Lại nghe cậu ta khoe mẽ về sự thần kỳ của chính cậu ta. Meow Meow tò mò quyết định gia nhập nhóm Nhiễm Nam xem sao.

Cuối cùng nàng thành thành viên thứ ba trong nhóm. Cũng là người điều hòa hậu cung của Nhiễm Nam về sau.

Hết!

---[10]---

Chuyện ngắn số 11.

Mốc thời gian: trước khi Nhiễm Nam nhặt được Sổ Ước. Cùng Huỳnh Ni còn đang đi học cấp 3.

Nhiễm Nam và Huỳnh Ni rong chơi khắp tỉnh Tây. Không ít lần đi chơi net. Thời bấy giờ nổi tiếng có trò nhảy theo nhạc Audition. Trò chơi này thật ra là dựa vào ý tưởng của mấy trò chơi nhảy theo nhạc ở các trung tâm thương mại.

Lúc đó ở tỉnh Tây không có trung tâm thương mại gì. Ni và Nam chưa từng nhảy thử trò chơi như vậy nhưng chơi Audition trên máy vi tính thì cũng thuộc hàng cao thủ.

Vô tình thấy quảng cáo thi nhảy theo nhạc được tổ chức ở Sài Gòn. Sàn đấu là trò chơi nhảy theo nhạc hay thấy ở trung tâm thương mại lớn.

Hai cô cậu thế là đến Sài Gòn đăng ký thi dù chưa tập nhảy lần nào.

y dà. Giống Audition trên máy tính thôi, có gì mà khó.

Đến vòng chúng kết. Huỳnh Ni bước ra đối đầu với một tuyển thủ tên là Nguyệt Dạ.

Ni là tu sĩ, nhảy không giỏi nhưng phản xạ là vô đối nên đi đến được vòng cuối cùng.

Nguyệt Dạ mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng đã xinh như hoa rồi. Cô nhóc nhảy rất giỏi trò này tuy là cũng không trải qua tập luyện gì nhiều. Cô nàng cũng là người tỉnh Tây. Học mấy năm ở Sài Gòn sau này mới chuyển về tỉnh sống.

Hai cô gái xinh xắn nhảy khiến khán giả mê mẩn thần hồn.

Cuối cùng Nguyệt Dạ thua. Cô nhóc rất là tức. Ghim Huỳnh Ni vào trong lòng.

Một hai năm sau. Nhiễm Nam học xong cấp 3, đi xuống Sài Gòn ở. Nhân một dịp tết thì về quê rồi đi thôi miên con gái nhà lành, hiếp, cắm sừng không ít đàn ông tỉnh Tây. Xui rủi Nhiễm Nam mò tới được nhà Dạ. Hãm con nhà người ta mà tẩy ký ức không sạch. Để Dạ nhớ mặt.

Dạ lớn lên, khuôn mặt không giống như xưa nữa. Nhiễm Nam chỉ nhớ là đẹp chứ không nhớ ra từng gặp ở cuộc thi nhảy năm nào.

Cuối cùng Nguyệt Dạ xách cái thân tới bắt chịu trách nhiệm cho đời con gái. Sau này còn giành làm bà cả với Ni.

Chị thắng tôi trên sàn nhảy nhưng giành chồng tui thắng đó nha!

Hết!

Bạn đang đọc Tuyển Tập Truyện Ngắn Sổ Ước Luân Hồi sáng tác bởi phongchieugame

Truyện Tuyển Tập Truyện Ngắn Sổ Ước Luân Hồi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongchieugame
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.