Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh hằng tuế nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2192 chữ

Văn Khang không thở nổi loại áp bức này hắn từng nếm qua một lần và nhận ra đây chính là uy áp thuộc về cường giả ranh giới thoát phàm, loại này uy áp thật sự quá đáng sợ.

"Thú vị chỉ là nhị cảnh lại nắm giữ một tia ý đạo" giọng nói đi lại gần quan sát, ánh nhìn của nàng như xuyên như thấu gần như hắn không thể che giấu gì với nàng, thực lực e rằng còn mạnh hơn cả bà nội hắn không ít.

Văn Khang muốn ngước lên nhìn nhưng bất lực cảm giác như thể chỉ cần nhìn nàng là sẽ chết vậy, người thân kìm không được rung rẫy vì sợ hãi, giọng nói lần nữa vang lên.

"Đây là kỷ nguyên nào rồi, thuộc thời đại nào bối cảnh ra sao" tuy trong trẻo êm tai nhưng lại mang đến cho người nghe sự sợ hãi tột cùng, Văn Khang cố gắng lấy lại bình tĩnh nói:

"Đây gọi lời kỷ nguyên mới, thuộc thời hiện đại, bối cảnh chính là thế giới 20 năm trước đã khôi phục lại linh khí thưa tiền bối" nghe những thông tin này xong, nàng nhắm mắt lại bấm tay.

"Vậy mà đã hơn triệu năm trôi qua" nàng thở dài một hơi, rồi phất tay thu hồi uy áp, Văn Khang thở gấp gáp như thể vừa chết đi sống lại vậy, hắn ngước nhìn lên vị kia chỗ đang đứng.

Một vị tiên nữ xinh đẹp giáng trần, hai mắt như sao trời màu xanh nước tươi của bầu trời đêm đầy thu hút, mái tóc vàng óng ánh để thải dài, môi căn mộng thật quyến rũ và mị hoặc, da trắng tinh mịn màng, má hồng phấn hào.

Điểm đặc biệt nhất là đôi tai dài nhọn hoắt khác hẳn nhân loại, cơ thể thì quá đầy đặn quá mức cần thiết, cơ thể gần như để khoả thân khi chỉ là những mảng lụa trắng quấn quanh chỗ có chỗ không, thật sự quá mức kìm không được hai mắt nhìn, khí chất lại không kém Văn Ngọc bao nhiêu một vị tiên tử bước ra từ trong tranh mà.

"Theo ta" giọng nói của nàng lần nữa phát ra, Văn Khang nhanh chóng bước theo nàng, rất nhanh trong tầm mắt của hắn đã xuất một vật thể khác giữa nơi đồng không mông quạnh này.

Phía dưới xác tôn quái vật kia, xuất hiện một căn nhà được làm bằng đất, tàn binh khí, cùng với tàn pháp bảo xung quanh, phía trên hình như còn có những mảng quần áo rách nhưng thật ra là những tàn y phục cấp cao.

Mới đó hắn đã đến cửa nhà, Văn Khang đứng nhìn, đây rõ ràng là một bãi hỗn tạp được nàng thu gom lại tạo thành một căn nhà mà, xấu không thể tả bằng lời hoa mỹ được.

"Vào đi" nàng bên trong nói vọng ra,Văn Khang cũng bước vào bên trong, làm hắn bất ngờ là bên trong vô cùng rộng, dưới chân hắn thay vì là đất khô thì là một bãi cỏ.

Như thể tiến vào không gian khác vậy, xung quanh là một bãi cỏ, có cây cối, bông hoa, giữa nơi này là một cái hồ nước xanh trong biếc, bầu trời xanh cùng mây trắng, ánh mặt trời ban mai tỏ ánh sáng nhẹ.

Mà nàng đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ, càng nhìn Văn Khang càng cảm giác được sự xinh đẹp của nàng, mà ánh nhìn của hắn sao thoát khỏi mắt nàng.

"Này ngươi ngồi xuống đi, kể ta nghe thế giới này bây giờ ra sao" mắt nàng nhắm chặt, gương mặt xinh đẹp xuất hiện một tia ưu sầu thấy rõ, Văn Khang tức nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống kể cho nàng.

"Bẩm tiền bối, hơn 20 năm về trước, thế giới của tiểu bối chỉ là một thế giới bình thường, linh khí có thể nói là khô cạn, nhưng bù lại công nghệ bọn ta lúc đó phát triển..."

"Công nghệ là gì thế" nàng bỗng chốc bậy dậy tò mò hỏi, nhưng lúc này tâm trí Văn Khang tập trung vào chính là hai hoả dưa hấu phập phồng lắc lư, đánh vào nhau, hắn cố gắng giữ lấy bình tĩnh giải thích cho nàng:

"Bẩm tiền bối, tiểu tử đây cũng không biết giải thích sao, nhưng có thể cho người vài ví dụ" nói rồi Văn Khang lấy ra một cái điện thoại đã được cải tạo sử dụng bằng linh khí đưa cho nàng.

"Đây là một tấm gương đen mà, nhưng hình phản chiếu không tệ, đây là công nghệ sao" nàng tò mò quan sát cái điện thoại mà tưởng rằng đây là một cái gương màu đen, Văn Khang nhịn cười, vị tiền bối này ở trong đây cả triệu năm, trở thành người nhà quê cũng là điều tức nhiên.

"Bẩm tiền bối để ta chỉ ngài cách sử dụng" nói xong Văn Khang mở điện thoại lên làm nàng bất ngờ rồi tiếp tục quan sát, Văn Khang mở máy ảnh chụp hình nàng lại rồi đưa nàng xem, nàng kích đồng cầm lấy nó nhìn

"Đây là hình ảnh của ta sao, không ngờ cái gương này có chức năng như vậy, còn đẹp hơn cả hoạ sư vẽ, ta thật xinh đẹp" nàng cảm thán nói ra, Văn Khang tiếp tục trình bày, lấy ra một cái điện thoại khác, quay lại cảnh tượng này.

"Tiền bối nhìn cái này xem" Văn Khang đưa nàng xem đoạn video hắn mới quay lại cảnh tượng nàng cảm thán vẻ đẹp của mình càng làm nàng bất ngờ hơn, miệng chấn kinh hốt lên,:

"Thứ này có thể chức năng lưu ảnh của lưu ảnh ngọc sao".

"Còn nữa tiền bối cầm đi, khi nó rung thì bấm cái nút có màu xanh là được" nói xong Văn Khang chạy ra xa nàng, hắn chạy đến bên kia hồ, rồi bấm gọi điện cho cái điện thoại nàng đang cầm.

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng nhanh chóng làm theo lời Văn Khang nói, khi thấy cái gương đen này run lên, nàng bấm vào cái bên nút màu xanh, một hình chiếu 3D chân thật của Văn Khang xuất hiện.

"Đây còn có thể liên lạc như truyền âm phù sao" mặt nàng càng chấn kinh hơn nữa, Văn Khang lúc này đã đạt đến giới hạn nhịn cười của bản thân, hắn ở bên kia bờ hồ, cười đến đau cả bụng, mà không biết bên này nàng đã tối sầm mặt mày.

Tuy không biết tại sao Văn Khang cười nhưng nàng biết đây là nụ cười trêu chọc nàng, rõ ràng là như vậy, chính xác là như vậy, nàng hai má phình ra, ánh mắt đầy sự tức giận, nàng bún tay một cái Văn Khang đã xuất hiện trước nàng.

"Cười cái nữa ta giết ngươi" nàng tức giận nói, Văn Khang kinh ngạc vì mình bị dịch chuyển, nhưng khi nghe nàng nói như vậy Văn Khang cũng cố gắng nhịn.

Văn Khang cố gắng hồi thần lại để có thể nhịn cười, hắn nhịn đến đỏ cả mặt, nàng tức giận đến tột cố gắng ném lực đánh vào mặt của Văn Khang mấy chục cái.

"Tiền bối ta biết sai rồi đừng đánh nữa mà" Văn Khang bị đánh chỉ có thể đứng yên cùng với cầu xin sự thương xót của nàng, nàng sau hồi cũng buông tha cho Văn Khang khi đánh hắn thành đầu heo.

"Chỉ ta công nghệ này tiếp đi" Văn Khang chỉ hết công dụng của cái điện thoại này cho nàng biết, thấy nàng chơi đùa thì Văn Khang không nhịn được cười mỉm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua vậy mà đã gần hết 1 ngày, ngồi bên cạnh nàng quan sát nàng lâu như vậy, dù chỉ gặp 1 ngày, nhưng trái tim hắn đã có chút rung động rồi, nhìn nàng vẫn đang nghịch điện thoại hắn tiếp tục kể:

"Công nghệ bọn ta lúc đó phát triển cuộc sống bình yên, nhưng chỉ là phàm nhân tuổi thọ chỉ có 70, nhưng năm 2025 linh khí trái đất khôi phục trở lại thú hoá yêu, nhân loại cũng thức tỉnh trở thành tu sĩ một thời đại mới bắt đầu, chuyện là như vậy đó, theo bọn ta nghiên cứu 2000 năm về trước, linh khí không biết tại sao suy thoái đi, cũng biết được trước đó 2000 năm tồn tại những kỷ nguyên hùng mạnh về tu chân, có lẽ ngài sống trang những kỷ nguyên đó".

"Thì ra là vậy, thật sự rất lâu đã trôi qua hơn cả triệu năm rồi, hình thành vô số kỹ nguyên cũng là điều đương nhiên" nàng thở dài phiền muộn, Văn Khang đứng lên nhìn nàng cung kính chấp tay rồi rồi nói:

"Ta tiến vào đây vốn tưởng là bí cảnh truyền thừa, thật không ngờ không có gì bên trong, được rồi không làm phiền tiền bối nữa, bí cảnh này không có gì cho ta khám phá, vậy nên tạm biệt ngài, cái đồ công nghệ này tặng cho tiền bối xem như quà gặp mặt cũng như quà tạm biệt vậy, vĩnh biệt hẹn ngày gặp lại" Văn Khang nói xong thì chuẩn bị rời đi.

Dù sao nơi đây cũng chả có gì để hắn tiếc nuối cả, chỉ là một tàn tích mà thôi, tuy bên ngoài có nhiều tàn phẩm nhưng toàn bộ đều là vật phẩm quá cao ranh giới thoát phàm hắn vô pháp cầm được.

Không lấy được cũng khá tiếc nhưng đó đã làm điều bất khả kháng rồi, truyền thừa không có, pháp bảo thì không lấy được, ở trong này thì cũng chỉ có thể ngắm nhìn mỹ nhân này.

Hắn cũng cảm thấy hơi tiếc nuối với nàng, dù sao cũng chưa biết tên, gặp nhau cũng chỉ 1 ngày, sau này e rằng trong tim hắn đã có hình bóng này, sau này có thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nữa, thật sự trong lòng có chút tiếc nuối với mối nhân quả này.

Nhưng Văn Khang biết nàng là người toạ trấn nơi này, càng là một vị ranh giới thoát phàm, từ đầu vốn đã không có duyên, gặp được nhau đã là may mắn lắm rồi, không thể đòi hỏi thêm.

Thấy hắn rời đi như vậy mặt màng xuất hiện một tia hoang mang sợ hãi, người nàng run rẩy lên, liền chạy lại chỗ Văn Khang, môi ngọc hé mở ra, lưỡi tạo thành lời nếu giữ, bên trong còn xuất hiện một chít nghẹn ngào:

"Ngươi đừng đi được không, ở lại đây bầu bạn với ta đi, chỉ cần ở trong nên này, người có thể cùng ta trường sinh bất lão" nàng lúc này nếu giữ lấy bàn tay thô ráp của hắn, Văn Khang có thể cảm nhận sự mềm mại của bàn tay của nàng.

"Ta thật sự không thể ở nơi này, bên ngoài vẫn còn nhiều thứ để ta làm tiếp, lời đề nghị này của tiền bối quả thật rất hấp dẫn nhưng vẫn là xin lỗi ngài" Văn Khang vẫn như vậy, trường sinh tuy rất có mị lực hấp dẫn hắn.

Nhưng đối với hắn trường sinh mà bị gò bó trong nơi như thế này, không thể đi đâu, không thể hưởng thụ, thì trường sinh làm gì, bản chất của con người muốn trường sinh vĩnh kiếp chính là để hưởng thụ cuộc sống.

Không thể hưởng thụ cuộc sống ngoài kia mà bị gò bó trong một nơi thì chả khác nào bị bỏ tù mãi mãi cả, không sung không sướng thì trường sinh chính là một lời nguyền cô độc đến vĩnh hằng.

"Đừng đi mà xin ngươi mà...hic...ta xin ngươi đó" thấy hắn muốn rời đi như vậy, nàng cầm chặt tay hắn hơn không buông ra, những giọt nước mắt rơi xuống má cường giả.

Thấy nàng như vậy Văn Khang cũng dễ hiểu, nếu sống trong nên này cả triệu năm mà gặp được 1 người có thể cùng mình nói chuyện chưa được 1 ngày mà hắn rời đi, thì hắn cũng sẽ làm như vậy, để nếu giữ cũng là điều đương nhiên.

"Tiền bối ta có thể bồi bạn với người 3 tháng, 3 tháng sau ta phải trở ra bí cảnh" Văn Khang thở dài nói ra, hắn vẫn là bại trước nàng, lòng hắn thầm nghĩ trước sau gì cũng đi vậy chẳng bằng ra đi không còn gì hối tiếc vậy.

Mà lúc này hai mắt nàng đã ngừng xuất hiện những giọt óng ánh ban mai, đối với loại cô đơn hơn cả triệu năm như nàng mà nói, 3 tháng này chính là vĩnh hằng tuế nguyệt....

Bạn đang đọc Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng? sáng tác bởi Thien_Ma_Dai_De_Chan_Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thien_Ma_Dai_De_Chan_Quan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.