Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh rồi (2)

Phiên bản Dịch · 909 chữ

Chương 2: Trọng sinh rồi (2)

Lúc này, một ánh áo hoàng từ trên cao hạ xuống, xuyên vào thân thể cô gái, chớp mắt đã không thấy cô gái đâu nữa.

Cô gái chợt mở mắt, giống như trong mộng tỉnh lại, nhưng ánh mắt lại long lanh, mang theo cảm giác đề phòng và nghiêm túc.

Đau!

Angel chợt ngồi xuống, che ngực, sau đó cau mày.

Đau đớn bất chợt kịch liệt, ước chừng 9 lần, như là đâm thủng nội tạng của nàng!

Trong đầu đồng thời truyền đến một mệnh lệnh: kích hoạt "Võ Khí", kích hoạt "Hồi Phục", kích hoạt "phản xạ".... Mặt khác lại có hai vùng không hiện lên đen xì, sau đó vụt tắt. Tựa hồ như là 2 thiên phú chưa được kích hoạt, tạm thời chưa biết là cái gì.

Theo 3 thiên phú kích hoạt này, thân thể vốn suy yếu không thể chịu đựng nổi, nhất thời tràn ngập năng lực cùng sức sống. Cảm giác vui sướng bắt đầu chạy dọc quanh thân thể, khiến nàng đặc biệt thoải mái.

Angel hoạt động gân cốt một chút, vô cùng khỏe, so với thân thể của nàng ở hiện đại còn linh hoạt nhanh nhẹn hơn. Chính là bởi vì khoảng thời gian dài dinh dưỡng không được cung cấp đầy đủ khiến cơ thể yếu ớt gầy đến đáng thương.

Nguyên chủ Tô Nặc Vũ này bị nhốt tại thạch động này khoảng nửa tháng rồi. Mấy ngày hôm trước còn được đưa cơ đến, tuy rằng là cơm thiu, nhưng tóm lại không đến mức bị đói chết.

Sau đó, không có ai đưa cơm đến nữa. Tô Nặc Vũ mười lăm tuổi đấu tranh vật lộn sau 8 ngày, vừa mới rời khỏi nhân thế(chết đi). Ngay sau đó, linh hồn nàng liền xuyên đến đây.

Từ nay về sau, nàng sẽ là Tô Nặc Vũ!

Trong hang động, một tấm cửa sắt được đúc từ nhiều thanh thép bằng ngón tay cái, đem nàng ngăn cách với thế giới bên ngoài, trên cửa lớn một cái khóa quả thực lạnh lẽo.

Bên ngoài thạch động, một đoạn nhánh cây nhô ra ngả nghiêng. Trên lá cây màu sắc nhạt nhẽo, mới đâm chồi ra không lâu.

Lúc này ngoài động, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, khóe môi Tô Nặc Vũ lạnh lùng nhếch lên, rốt cuộc cũng có người nhớ tới nàng.

Đường đường là phủ quốc công của Thông Hằng Quốc, đồ ăn một người không thiếu, nhưng lại có quỷ chết đói. Mà người chết đói này đường đường là cháu ngoại của Trấn quốc công Trịnh Tông - công chúa Diệu Nhật Quốc Tô Nặc Vũ!

Năm ấy mới 10 tuổi, Tô Nặc Vũ được suy đoán là phế nhân, phụ hoàng Tô Thuần vốn rất yêu thương nàng, đột nhiên tính tình lại thay đổi, xua đuổi nàng ra khỏi hoàng tộc. Mẫu hậu Trịnh Tương Vân muốn bảo vệ con gái, cố ý cùng Tô Nặc Vũ rời khỏi hoàng cung. Tô Thuần giận dữ, phế bỏ danh hiệu hoàng hậu của Trịnh Tương Vân. Vốn là thái tử Tô Bác Uyên bất mãn với hành vi của phụ thân nên cũng rời đi cùng mẫu thân và muội muội. Trịnh Tông rất đau lòng về con gái và cháu ngoại, phái người đón ba mẹ con Trịnh Tương Vân quay lại phủ quốc công. Cuộc sống dường như rất thuận lợi, nhưng một năm sau, khi quốc công Trịnh Tông qua đời, con cả Trịnh Thượng Võ thừa kế tước hiệu quốc công của cha, cuộc sống của ba người bọn họ bắt đầu trở nên gian khổ.

Trịnh Thượng Võ vẫn cho rằng ba mẹ con Trịnh Tương Vân không tốt đẹp gì, Trịnh Tông mới 70 tuổi đã qua đời, ông ta liền đuổi bọn họ đến sống tại chỗ hẻo lánh nhất trong phủ quốc công, ông ta sa vào con đường hạ đẳng, không biết đối nhân xử thế, ức hiếp kẻ thấp hèn, ngạo mạn tự đắc.

Theo lời nói của hắn, không đuổi ba mẹ con họ khỏi phủ quốc công phủ, đã là nhân từ nhất rồi.Thực ra, Trịnh Thượng Võ chỉ là muốn người đời xem, trong phủ không ai dám ra ngoài nói hắn là kẻ ngược đãi muội muội của mình. Trước mặt người ở bên ngoài, hắn thể hiện vô cùng quan tâm đến muội muội bị phế của mình, làm cho người ngoài cảm thất hắn rất giàu lòng nhân từ.

Trịnh Tương Vân muốn ba mẹ con có thể sống yên bình, cũng chỉ có thể nén giận, yên lặng ăn nhờ ở đậu. Nhưng nàng lại không biết, tình cảnh của nàng như thế, cả chuyện phế tài của Tô Nặc Vũ, sẽ phải đi đâu đây?

Tô Nặc Vũ chỉ cần làm sai một chút việc nhỏ vặt, hoặc không có làm chuyện sai, chỉ cần người nhà Trịnh gia tâm tình khó chịu, sẽ đưa nàng đến hang động sau núi này để trừng phạt, mỗi lần đều bị giam giữ đến hấp hối gần chết mới được thả ra. Nặc Vũ sợ Trịnh Tương Vân khổ sợ, cũng không dám nói với bà ấy, Trịnh Tương Vân còn tưởng rằng Tô Nặc Vũ bị người sai khiến đi làm một ít việc nặng mà thôi.

-----------------------

Edit: Vee

Bạn đang đọc Tuyệt sắc y phi: Ngạo kiều lãnh đế, sủng nghịch thiên của Tân Nghệ Nghệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuvivi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.