Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Li Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1347 chữ

~~~~

Chậm rãi bước trên những thềm đá, mắt dõi về nơi hướng không trung xa xăm. Chu Hạ một lần nữa chìm vào trầm tư.

Mặc dù sư phụ hắn đã an bài chuyện này, nhưng há có thể đơn giản như vậy được ?

Phàm liên quan đến sinh tồn của một môn phái, nguy hiểm lần này thật khó mà lường trước được. Hơn nữa chuyện này e rằng phải rất lâu, nhanh thì ba bốn tháng, chậm thì vài năm, may ra mới có cơ hội phản hồi lại về sư môn.

Bất quá chuyện đó bỗng chìm hẳn trong đầu Chu Hạ . Hắn đang nghĩ cách để nói chuyện này với Lạc Hi. Nàng mà nghe tin lần này hắn xuất sơn lâu như vậy thì e rằng nhảy dựng lên mất. Không may có một trận giận dỗi trẻ con thì hắn lại phải đau đầu một phen.

Đi thêm một đoạn nữa, đã đến ngọn Phong Sơn sau núi. Đã sang canh tư, cảm giác mệt mỏi cũng đã bám lấy Chu Hạ. Một ngày đủ dài đã diễn ra, hắn muốn được đánh một giấc bây giờ.

Trước cửa, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi bệt dưới đất lưng tựa vào tường, trên tay cầm một quyển sách cũ kĩ, đang lẩm nhẩm vài câu hát, hai mắt đỏ hoe .

" Mưa bụi lất phất cung đình, sắc xuân kiều diễm

Chẳng thể xóa nhòa ý xưa giăng khắp

Lưu Bối Cừ bốn mùa biệt ly , vẫn khắc ghi câu tứ tuyệt

Truy Điệu tình yêu của ai trong loạn lạc " (*)

"Có sủng ái đó cũng chỉ là một thời, cảnh ban chết đó thê lương nhưng lại mỹ lệ" Chu Hạ cảm thán, số phận của vị ái phi kia cũng lắm trắc trở a.

Đó dĩ nhiên là Lạc Hi, thấy Chu Hạ trở về, nàng chạy đến ôm chầm vào cổ Chu Hạ, cô thực sự không quen với việc phải rời hắn quá lâu, như thể mất đi một phần thân thể của mình, chỉ cảm thấy hoảng sợ và tuyệt vọng..

" Đây là lúc đáng lẽ muội không phải ở đây mới phải, đã canh tư rồi đấy, biết chứ? " Chu Hạ nghiêm giọng, hắn không nỡ nhìn Lạc Hi vì hắn phải chờ đợi lâu như vậy.

Lạc Hi rưng rưng, như muốn òa khóc : " Nhưng muội sợ hãi ban đêm này... Những kí ức vài năm trước gần đây càng rõ ràng hơn. Không có huynh ở bên, muội không biết làm sao để có thể chịu đựng nó ..."

Từ sau khi được Chu Hạ mang về. Những việc lúc trước phải gánh chịu vẫn là những thứ tồi tệ đối với Lạc Hi, nàng vẫn luôn ở bên cạnh bên Chu Hạ chẳng rời, có lẽ cũng vì thế mà hắn chưa bao giờ rời đi quá xa nàng, hắn cũng biết rằng nàng chỉ cần hắn ở bên cạnh là đủ.

Chu Hạ lại phải trả qua một hồi đắn đo, việc có thể nói cho nàng biết rằng hắn phải đi là việc không phải đơn giản chỉ xong trong hôm nay.

Kéo tay áo lau nước mắt cho nàng, Chu Hạ nhìn lại nhìn Lạc Hi, một cô bé ngày nào hắn dẫn về nay đã thành một thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt trong như lục bảo, mang theo một chút u buồn sâu thẳm.

" Không phải chưởng môn cho gọi ca ca sao? Trước giờ người chưa bao giờ đích thân triệu tập huynh cả. " Ở trong vòng tay của Chu Hạ, Lạc Hi cười khúc khích nói.

Nhìn thấy nụ cười của nàng, tim hắn bất giác chùng xuống. Dõi về nơi xa xăm, thở dài một hơi, Chu Hạ nói với nàng : "Tiêu Dao phái xảy ra một trận biến động không nhỏ, ta cùng các sư huynh đệ đồng môn khác phải đi một chuyến đến Tiêu Dao"

"Vậy sao, vậy muội chờ huynh trở về" Lạc Hi mỉm cười trả lời

" Lần này thật sự quá nguy hiểm, ta không thể mang muội theo, e rằng chính bản thân huynh cũng sẽ gặp phải nhiều bất trắc." Chu Hạ bâng khuâng đáp.

" Muội biết huynh có những nỗi khổ riêng. Chưa bao giờ muội muốn trở thành một gánh nặng cho huynh cả , chỉ cần huynh tự bảo trọng được cho mình." Lạc Hi kiên quyết nói , nàng không muốn trở thành một sự lo lắng để ảnh hưởng đến Chu Hạ.

Đêm trên Tuyết Sơn phái, vạn vật điều chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi mạnh, như muốn cuốn đi tất cả và chia cắt con người.

Chu Hạ trầm ngâm, đến cuối cùng thì hắn lại nhận được sự lo lắng từ những gì hắn nghĩ cho Lạc Hi. Hắn cười, là nụ cười phóng thích tất cả những cảm xúc bên trong hắn.

Nhìn Lạc Hi, Chu Hạ lại một lần nữa cảm thấy bình yên, hắn nói : " Lần này ta muốn muội đến sống cùng chưởng môn, đó cũng là điều người dặn ta. Có vậy huynh mới thực sự yên tâm để đi một chuyến đến Tiêu Dao."

" Vốn không quen ở cùng người khác, nhưng muội biết huynh không thể ở bên muội mãi, lần này huynh sẽ không phải bận tâm về muội nữa" Lạc Hi nhìn Chu Hạ trước mắt mà thì thào, trên khuôn mặt nàng không biết bao giờ lại ướt đẫm những giọt nước mắt.

Nàng không muốn lại làm cho Chu Hạ phải nghĩ cho nàng, nhưng việc Chu Hạ rời đi là chuyện nàng đã vốn nghĩ tới, y là đại đệ tử của Tuyết Sơn phái, nàng không thể bó buộc y mãi ở bên cạnh nàng. Nàng đã vốn chấp nhận từ sâu thẳm trong lòng mình .

Nhưng nàng lại khóc, ở bên y quá lâu, nàng đã quen thuộc với hình ảnh một nam tử với ánh mắt cô độc luôn quan tâm nàng. Là khi y chẳng quan tâm đến việc sư môn mà buộc tóc cho nàng, là khi chỉ cần ở bên y, tất cả những đau đớn mà nàng từng chịu cũng sẽ hóa thành sự ấm áp dịu dàng.

Nàng lại ôm chầm lấy Chu Hạ, như muốn níu kéo lấy tàn hơi từ y, dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng có thể khiến nàng cảm thấy yên lòng .

Phút chia li vạn câu cũng không nói nên lời, chợt nhận ra phải từ bỏ hơi ấm đó, họ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ luyến tiếc khi li biệt.

~~~~

Đỉnh giờ ngọ trên Tuyết Sơn phái, tại Đại Hàn điện, Hàn Tô hai người cùng Chu Hạ đều đứng trước đại điện. Sắp đến giờ xuất phát, trông sắc mặt ba người đều nghiêm túc mười phần.

Một lão giả vận bạch bào bước đến, là Lịch Dương, đại trưởng lão của Tuyết Sơn phái.

Nhìn ba người đã có mặt, y mới hài lòng gật đầu, sau đó cất giọng nói : " Nhiệm vụ lần này do các ngươi đảm nhận, đằng trước có gì xảy ra ta không thể nói trước được. Nhưng vạn nhất các ngươi phải tuyệt đối làm theo lệnh của chưởng môn đã dặn, sai phạm thì các ngươi cũng đã biết. Nhẹ thì Sám hối trên ngọn phong sơn mười năm , nặng thì phế bỏ tu vi, trục xuất xuống núi"

Chợt nhớ gì, Lịch Dương lại nói tiếp : "Bất quá các ngươi cũng vì sư môn nhận lệnh, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này trở về. Các ngươi từ nay trở về sau sẽ có thể tự do xuất sơn ngao du, không cần chịu sự ràng buộc quá lớn từ bổn phái ."

Ba người dạ rang, quay người thi lễ với Lịch Dương rồi đều khởi hành xuống núi.

(*) Ái Phi

Bạn đang đọc Tuyết Sơn sáng tác bởi atuyett07
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi atuyett07
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.