Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Mô âm hiểm

Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Tốc độ lên cấp của Diệp Viễn mang đến cho Vạn Uyên cảm giác nguy cơ vô cùng.

Có thể thuấn sát năm tên Nguyên Khí tầng sáu, nói không chừng Diệp Viễn đã có thực lực xung kích Địa cấp rồi!

Cho dù không thể thành công thì sợ rằng cũng sẽ không cách nhau quá xa.

Thực lực như vậy, đã vô cùng gần kề Vạn Uyên rồi.

Lúc trước trên thân pháp đã không bằng Diệp Viễn, bây giờ ngay cả lực chiến đấu cũng theo không kịp đối phương, hắn còn tư cách gì mà hò hét trước mặt Diệp Viễn?

Vô Tận thí luyện lần này, nhất định phải để cho Tô sư huynh giải quyết Diệp Viễn mới được, bằng không hậu hoạn khôn lường! Vạn Uyên quyết định ở trong lòng.

“Các ngươi nói xem, Diệp Viễn có thể xung kích vào Địa cấp được hay không?” Sau một hồi chấn động, có người bỗng nhiên nghĩ được một loại khác khả năng khác.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lặng im.

Bọn họ cũng đều biết thực lực của Diệp Viễn rất mạnh, nhưng Nguyên Khí tầng bốn mà đấu với năm tên Nguyên Khí tầng tám, đây có phải có chút khuếch đại không?

Nguyên Khí tầng bốn vượt cấp chiến thắng Nguyên Khí tầng sáu cũng không phải hiếm thấy, thế nhưng Nguyên Khí tầng tám cao hơn Nguyên Khí tầng bốn bốn tầng cảnh giới, hơn nữa trung gian còn bao hàm một bậc thang nhỏ.

Cái bậc thang nhỏ này cũng không phải có thể vượt qua một cách dễ dàng như vậy!

Nhưng Diệp Viễn khiêu chiến Hoàng cấp thật sự là quá ung dung, dễ dàng giống như ăn bánh, vả lại điều này cũng khiến cho bọn họ buông lỏng một chút.

“Mau nhìn kìa! Diệp Viễn hắn thật sự khiêu chiến Huyền cấp tiến giai rồi!" Tiếng la lớn này đã phá vỡ sự im lặng, một lần nữa ánh mắt của mọi người đều tập trung lên màn sáng.

“Quả thực là quá điên cuồng, lần thứ nhất sát hạch hắn đã trực tiếp khiêu chiến ba cấp độ, liệu rằng đây có phải là sáng tạo lịch sử mới cho học viện Đan Võ hay không?”

“Các ngươi nói xem, Diệp Viễn hắn có thể khiêu chiến thành công không?” Người trước kia làm mọi người trầm ngâm suy tư, một lần nữa lại khiến mọi người rơi vào trầm mặc.

Đối mặt năm tên Nguyên Khí tầng tám, Diệp Viễn không còn ung dung như trước nữa, trong nháy Thuấn Thiểm bạo phát ra tới.

Ngay cả như vậy, một đối năm người vây công, Diệp Viễn vẫn ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Ta XXX, ngươi lại dám chơi trò nham hiểm với ta! Năm người này dĩ nhiên sẽ biết kiếm trận!” Diệp Viễn một bên né tránh, một bên kêu lên

Mộng Mô: “. . .”

Khảo hạch Huyền cấp tiến giai bắt đầy, Mộng Mô giống như bị ma xui quỷ khiến cho thêm chút điểm liệu khiến cho năm tên hắc y võ giả với Nguyên Khí tầng tám sử dụng kiếm trận để công kích Diệp Viễn.

Năm tên hắc y võ giả sau khi sử dụng kiếm trận thì thực lực tăng mạnh, năm người bọn chúng bây giờ cùng nhau công kích, sức mạnh không kém Nguyên Khí tầng chín là mấy.

Bản thân Diệp Viễn chính là trận pháp đại sư, năm người này vừa ra tay hắn liền phát hiện được.

Với trình độ trận pháp của hắn, muốn phá trận đương nhiên không khó. Nhưng thực lực của năm người này đích thực rất mạnh, loại ưu thế áp đảo này Diệp Viễn căn bản là không rảnh cả hai tay, chứ đừng nói chi là phá trận.

Sự chênh lệch to lớn về mặt thực lực không phải nhãn giới có thể bù đắp được, dù cho kiếm trận của năm người này trong mắt Diệp Viễn có trăm ngàn chỗ hở thì hắn cũng không có cách nào phản kích lại.

Trước mắt Diệp Viễn là một màn hoa cả mắt, đâu đâu cũng tràn ngập kiếm ảnh.

May là võ kỹ thân pháp - Thuấn Thiểm trong phạm vi nhỏ này vừa hay có thể sử dụng trong đoàn chiến như thế này, bằng không Diệp Viễn dù có mười cái mạng cũng không giữ nổi.

Cho dù như thế, thỉnh thoảng Diệp Viễn vẫn bị kiếm khí xẹt qua, tạo ra từng miệng vết thương.

Tuy rằng cơ thể ở trong mộng cảnh, nhưng cảm giác đau đớn này cực kỳ chân thực, Mộng Diệp chi thuật của Mộng Mô nhất tộc quả nhiên mạnh mẽ vô cùng.

Chỉ đánh nhau trong chốc lát, quần áo trên người Diệp Viễn đã rách tả tơi.

Mộng Mô nhìn vướng trái vướng phải Diệp Viễn, khóe miệng hiện rõ một nụ cười, có cảm giác khoái cảm khi báo được thù.

Mộng Mô tuy sinh ra trong mộng cảnh nhưng cũng có đầy đủ mọi cảm xúc, sướng vui, đau buồn của con người.

Không biết tại sao, từ lúc vừa mới bắt đầu, biểu hiện bình tĩnh của Diệp Viễn khiến nó rất khó chịu.

Cho tới nay nó đều được coi là thần bí, cao ngạo. Nhưng hôm nay ở trước mặt Diệp Viễn, nó lại có cảm giác bản thân giống như bị người ta bóc trần mọi bí mật, không còn bí mật nào để giấu diếm nữa.

Học viên tham gia sát hạch ở đây, không phải ai cũng một mực cung kính đối với nó sao? Bây giờ nhìn bộ mặt thờ ơ của Diệp Viễn, hắn lại còn tỏ ra kiêu ngạo với hai lần thuấn sát vừa rồi, điều này khiến cho khuôn mặt nó tối tăm không ánh sáng.

Cho nên lúc mới bắt đầu Huyền cấp tiến giai, hắn như bị ma xui quỷ khiến liền đưa cho năm tên hắc y võ giả kia thêm kiếm trận, làm cho thực lực của năm người này tăng lên gấp bội.

“Tiểu tử, đây chính là kết cục coi thường bản tọa của ngươi, muốn thăng lên Huyền cấp thì hãy về nhà mà tu luyện cho kĩ càng đi!” Mộng Mô thầm nói.

Nó đứng ngoài quan sát trận đấu này biết được vòng tròn phòng ngự của Diệp Viễn càng ngày càng nhỏ, bị thương cũng càng ngày càng nhiều, thất bại cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Có điều Mộng Mô trong lòng cũng cảm thấy kinh sợ sự ngoan cường của Diệp Viễn, có thể lấy thực lực Nguyên Khí tầng bốn để chống lại năm tên Nguyên Khí tầng tám, đến bây giờ không thể không nói điều này chính là một kỳ tích.

Những thiên tài Mộng Mô đã gặp nhiều không đếm xuể, nhưng lại chưa gặp thiên tài nào có thể đạt tới trình độ như này.

Có điều. . . . Cũng chỉ dừng lại ở đây.

...

Lâm Thiên Thành chán nản bị truyền tống ra ngoài, một lần nữa hắn lại thất bại, đây đã là lần thất bại thứ năm của hắn khi xung kích Thiên cấp rồi!

Nghĩ đến những gương mặt mang theo sự giễu cợt và ánh mắt nghiền ngẫm ngoài kia, trong lòng Lâm Thiên Thành lại cảm thấy bực bội khó chịu.

Hiện tại Lâm Thiên Thành đã là nửa bước Linh Dịch cảnh, đối phó với năm tên võ giả Linh Dịch cảnh tầng một, thật sự có chút miễn cưỡng.

Không phải tư chất của Lâm Thiên thành không đủ bước không qua bước cuối cùng này, mà là hắn vẫn luôn áp chế cảnh giới ở nửa bước Linh Dịch cảnh.

Ở học viện Đan Võ, thông qua khảo hạch với cảnh giới càng thấp, tuổi tác càng nhỏ, nói rõ tiềm lực càng lớn, đương nhiên nhận được sự coi trọng cũng sẽ khác nhau.

Nếu như hắn đột phá đến Linh Dịch tầng một, chiến thắng năm tên võ giả này tự nhiên không cần nói. Nhưng như vậy cũng chính là ngầm thừa nhận tiềm lực của hắn chấm dứt tại đây.

Cho nên hắn luôn nhịn sự khinh thường của người khác, muốn lấy thực lực nửa bước Linh Dịch cảnh thông qua Địa cấp tiến giai.

Những nhân vật đứng đầu trên võ bảng như Long đường, Tả Bất Quy, Tô Nhất Sơn cũng không ngoại lệ. Khi họ đạt tới cảnh giới Nguyên Khí tầng chín mới thông qua khảo hạch Địa cấp tiến giai.

Điều này cũng nói rõ, thực lực của những thiên tài tuyệt đỉnh này lúc ở Nguyên Khí tầng chín thì đã vượt qua Linh Dịch tầng một rồi!

Nhưng Lâm Thiên Thành hắn, bây giờ đã đạt nửa bước Linh Dịch cảnh, thế mà ngay cả khảo hạch Địa cấp cũng không qua nổi, loại chênh lệch này vừa nhìn đã biết ngay.

Lâm Thiên thành mang theo sự chán nản u buồn bước ra từ Huyễn Linh tháp.

Hắn bắt đầu quan sát mọi người, chỉ cần nhìn thấy ai lộ ra ánh mắt khinh bỉ, hắn sẽ xông tới đánh đối phương một trận tơi bời.

Vừa ra khỏi cửa lớn của Huyễn Linh tháp, Lâm Thiên thành dùng ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, bỗng nhiên có chút ngạc nhiên

Dĩ nhiên không có ai nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn ánh sáng, biểu cảm của một vài người có vẻ hơi căng thẳng.

Đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Thiên Thành cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người hướng về màn ánh sáng, nhưng lại không nhìn ra được điều gì. Trên màn ánh sáng cũng không có khung cảnh chiến đấu trong Huyễn Linh tháp, chỉ có thể đoán qua biểu hiện trên mặt của mọi người

“Các ngươi đang nhìn cái gì vậy hả?” Lâm Thiên Thành tiện tay nắm lấy một người hỏi.

“A, Lâm sư huynh, huynh đã ra đây rồi sao? Chúng ta đang xem Diệp Viễn, hắn đang tiến hành sát hạch Huyền Cấp tiến giai, có điều dường như hắn trụ không nổi nữa.” Học viên kia hình như cũng không có phản ứng quá lớn với việc bị loại của Lâm Thiên Thành.

“Cái gì Huyền cấp tiến giai sao? Tên tiểu tử này cũng không biết tự lượng sức mình nhỉ? Với thực lực của hắn, thông qua sát hạch Hoàng cấp tiến giai đã miễn cưỡng lắm rồi, vậy mà lại đi khiêu chiến Huyền cấp tiến giai?” Mới đầu Lâm Thiên Thành còn ngạc nhiên sau đó hắn lập tức mỉm cười nói.

Học viên kia nhìn Lâm Thiên Thành một lượt, ánh mắt đó khiến Lâm Thiên thành cảm thấy thật không thoải mái, chưa kịp nổi giận, học viên kia lại mở miệng nói: “E rằng Lâm sư huynh vẫn còn chưa biết? Diệp Viễn đã sớm thông qua sát hạch Hoàng cấp rồi! Trong quá trình sát hạch Nhập môn và Hoàng cấp hắn đều trong nháy mặt hạ gục đối thủ. Bây giờ sát hạch Huyền cấp, hắn đã kiên trì chiến đấu được thời gian một nén nhang rồi!”

“Nháy mắt. . . .Hạ gục?”

Lâm Thiên thành hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhưng học viên kia không còn để ý tới hắn nữa, quay đầu nhìn về màn ánh sáng.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch) của Phong Nhất Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 629

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.