Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thô tuyết gia

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Nguồn: 4vn

(tuyết gia là xì gà.)

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo chưa đến mười ba tuổi nhưng ban sáng dáng vẻ hắn đứng trên võ đài lại vô cùng cao lớn. Và cái khí phách kiêu ngạo ngút trời kia dù cũng là giả bộ nhưng thật sự khiến người người rung động. Cộng với sáu cái hồn hoàn màu đỏ như máu kia đã khắc sâu vào trí nhớ của Vương Đông khó mà xóa nhòa được.

- Sao mà lúc ta đến cạnh ngươi, số hồn hoàn trên người ta cũng thành sáu?

Vương Đông hỏi.

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Kỹ năng Mô Phỏng kia lấy ta làm trung tâm, trong phạm vi ba thước có thể thoải mái muốn biến hóa cái gì cũng được. Đây là lý do tại sao ta bảo ngươi đến gần ta mới phóng thích ra vũ hồn. Sáu hồn hoàn đã là cấp độ cao nhất đánh vào tâm lý của đối thủ. Hai người chúng ta cùng mô phỏng ra cấp bậc Hồn Đế, nhất định đủ để hù dọa bọn họ. Bất quá ta không ngờ bọn họ lại yếu đuối đến thế, sau khi bị Tinh Thần Quấy Nhiễu của ta tấn công liền ngây dại cả người. Hơn nữa, ngươi dùng Hoàng Kim Chi Mang thiêu đốt Hạo Đông Lực giỏi lắm, hiệu quả rất tốt, uy lực Hoàng Kim Lộ mặc dù không tăng nhưng phạm vi công kích lại lớn hơn một chút. Hồn cốt cánh tay trái kia dường như rất phù hợp với vũ hồn dung hợp kỹ của chúng ta.

Vương Đông nhún vai nói:

- Nhưng tác dụng gia tăng biên độ này nháy mắt đã rút hết Hạo Đông Lực của chúng ta. Nếu có sai lầm gì thì nguy to. Trận chiến này mặc dù đã lắm nhưng đã bại lộ một kỹ năng mạnh nhất của chúng ta rồi. Không phải mất nhiều hơn được sao?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:

- Không thể nói vậy. Trận đấu này rất quan trọng với chúng ta, không những là trận đấu đầu tiên mà còn lại là trận đấu loại. Chúng ta đại diện cho học viện, tuổi tác của chúng ta lại dễ nhận biết. Nếu chiến đấu theo kiểu bình thường chẳng phải ép tất cả chúng ta đều bị bại lộ thực lực sao? Bây giờ không giống bình thường. Hai đứa mình đều rõ ràng chưa đến mười lăm tuổi nhưng tu vi lại đến bậc Hồn Đế, như vậy còn không đủ làm mọi người hoảng sợ sao? Bọn họ kinh hoảng sẽ lại càng sợ chúng ta hơn, sau đó nếu khi thi đấu gặp chúng ta nhất định sẽ vô cùng căng thẳng. Như thế chúng ta mới có cơ hội chiến thắng và kéo dài thời gian đợi các học trưởng hồi phục. Đồng thời, mặc dù chúng ta bị bại lộ thực lực nhưng những người còn lại thì không, đấy là vấn đề quan trọng nhất. Hơn nữa, Hoàng Kim Lộ của chúng ta cần ba ngày mới có thể tiếp tục sử dụng. Ngày đầu chúng ta dùng, vậy thì đến hôm thi đấu vòng tròn lại có thể dùng tiếp. Vậy chẳng nhất cử lưỡng tiện hay sao?

- Sau trận đấu này, ta mới thực sự hiểu rõ danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc đệ nhất đại lục là lớn đến mức nào. Nếu không nhờ nó, làm sao trận vừa rồi chúng ta thắng dễ dàng như vậy.

Vương Đông do dự nói:

- Nhưng chúng ta sớm muộn gì cũng bại lộ thôi. Mà các trận đấu càng về sau càng không dễ dàng. Hơn nữa, sáu cái hồn hoàn mười vạn năm của ngươi cũng ảo quá. Thật ra ta thấy nếu lúc đó ngươi chỉ biến một cái hồn hoàn thứ sáu là mười vạn năm thì hợp lý hơn. Lúc đó những người khác bị màu sắc hồn hoàn của ngươi dọa cho đờ đẫn nhưng hôm nay về nghĩ lại bọn họ sẽ thấy có điểm sơ hở. Chưa đến mười lăm tuổi đạt tới bậc Hồn Đế tuy khá chấn động nhưng còn tin tưởng được, còn sáu hồn hoàn mười vạn năm thì hoàn toàn là không thể rồi.

- Ách... ngươi nói cũng đúng.

Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:

- Lúc ấy nóng lòng quá. Ta chỉ nghĩ cố gắng làm cho mọi người thấy học viện Sử Lai Khắc mạnh mẽ mà thôi. Cho nên biến ra sáu hồn hoàn mười vạn năm. Giờ ngẫm lại thấy mình thật ngốc. Nhưng thôi, đã đến nước này cũng không còn cách cứu vãn. Mặc kệ bọn họ nghĩ gì cũng được.

Vương Đông đưa tay ôm đầu ngã người xuống giường nhìn trần nhà nói:

- Thật ra chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều, cứ làm hết sức là được. Dù sao với thực lực của chúng ta muốn được chức quán quân là không thể. Thắng một trận hay một trận vậy thôi.

Hoắc Vũ Hạo cũng nằm xuống bên cạnh hắn làm động tác tương tự:

- Cũng không hẳn, đợi ba người Tiểu Đào học tỷ hồi phục thì chúng ta vẫn còn cơ hội giành được chức quán quân.

Khuỷu tay Vương Đông chạm phải khuỷu tay Hoắc Vũ Hạo liền buông xuống:

- Đi, biến xa xa khỏi ta một chút. Chuyện này làm sao ta biết được. Có lẽ vẫn còn cơ hội? Dù sao Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành đều là cường giả bậc Hồn Đế. Hừ, Tiểu Đào học tỷ, thân thiết quá ha. Không ngờ ngươi lại là người luyến mẫu (thích phụ nữ lớn tuổi giống như mẹ mình).

Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:

- Ngươi mới thế. Không hiểu sao ngươi lại không thích cô ấy nữa?

Vương Đông xoay người đối mặt với Hoắc Vũ Hạo, lấy tay búng vào đầu hắn một cái:

- Đừng quên ngày xưa chúng ta suýt chút chết trên tay cô ấy. Ngươi là tên tiểu tử thấy sắc quên nghĩa.

Hoắc Vũ Hạo bị đánh đau quá ôm lấy trán mình bất mãn nói:

- Gì, ta mới mười hai tuổi,(12 hay 13?) sắc cái gì chứ? Trong đầu ngươi toàn cái thứ gì thế? Suy nghĩ bậy bạ, tư tưởng không lành mạnh. Ở tuổi này chúng ta chỉ nên lo học, còn phải học thật giỏi, mỗi ngày đều phải nhìn về phía trước. Không được nghĩ đến chuyện khác, biết chưa?

Vương Đông hừ một tiếng nói:

- Vậy mới được. Ta về phòng đã.

Nói xong hắn liền bước xuống giường. Nhưng Hoắc Vũ Hạo nhanh tay tóm lấy tay hắn nói:

- Đừng về, ở lại đi.

Vương Đông nhanh rút lại tay rồi ôm mền che trước ngực, nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ cảnh giác:

- Ngươi muốn làm gì?

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn hắn:

- Đồ điên, tu luyện.

Bởi vì bọn họ đã thắng trận đấu vòng loại nên hai ngày sau vẫn có thể thoải mái nghỉ ngơi, nhưng viện quân mà bọn họ ngày đêm trông ngóng vẫn không thấy tung tích.

Hai ngày này người bận rộn nhất là Vương Ngôn, hắn cứ ra ra vào vào rất có dáng vẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi.(giống con mèo tự rượt đuôi mình thì có).

Mãi đến chiều tối ngày thứ ba, hắn mọi gọi mọi người đến phòng họp.

- Tiểu Đào, thương thế của ba ngươi thế nào rồi?

Vương Ngôn vừa ngồi xuống liền nhìn ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần hỏi.

Mã Tiểu Đào nói:

- Mấy ngày nay nghỉ ngơi dưỡng thương đã đỡ hơn nhiều rồi, thương thế khôi phục không ít. Trong vòng nửa tháng khôi phục là chuyện bình thường, còn nếu miễn cưỡng ra tay trong vòng mười ngày cũng được. Nhưng chỉ sợ thương thế sẽ càng nặng thêm.

Hồn sư bị nội thương là cực kỳ nghiêm trọng, nội tạng bị va chạm sẽ lệch vị trí sau đó dẫn đến một loạt các hậu quả khác nhau(hds khác?mình đồng da sắt?). May mà hôm đó ba người bọn họ không có trúng độc. Nếu không thời gian nghỉ ngơi không phải chỉ là nửa tháng. Như mấy người đã được đưa về học viện chữa trị, không dưỡng thương ba tháng thì tuyệt đối không thể khôi phục. Đến hôm nay rồi, ba người Mã Tiểu Đào vẫn lòng đầy căm phẫn khi nhớ lại thời điểm ở Minh Đấu Sơn Mạch. Năng lực của tên hồn sư kia quá tà ác. Thi thể vẫn có thể tạo thành một kỹ năng công kích cực mạnh đúng là chuyện trước nay chưa từng nghe thấy. Nếu không bọn họ làm sao chịu thiệt thòi lớn đến vậy.

Đái Thược Hành nói:

- Tình trạng của ta cũng không khác gì mấy.

Lăng Lạc Thần gật đầu:

- Khôi phục bình thường.

Vương Ngôn nói:

- Vậy thì tốt rồi.

Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn về phía bảy người Bối Bối.

- Sau trận đấu đầu tiên, khí thế của học viện Sử Lai Khắc chúng ta càng làm vinh quang của Sử Lai Khắc thêm rực rỡ. Hai ngày nay ta vừa đến quan sát các học viện khác chiến đấu, vừa nghe ngóng xem các học viện khác nghĩ gì về chúng ta. Cuối cùng thu được kết quả tốt lắm. Hiện giờ, trong mắt những học viện khác, học viện Sử Lai Khắc chúng ta vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ, bọn họ không đoán được thực lực của học viện chúng ta đạt đến cấp độ nào. Và dĩ nhiên, Vũ Hạo là đối tượng bọn họ nhắc đến nhiều nhất. Ngày đó mặt dù Vũ Hạo không cố ý nhưng trong mắt bọn họ, Vũ Hạo là thủ lĩnh của đội dự thi lần này.

Bối Bối mỉm cười nói:

- Thực tế cũng đúng vậy mà.

Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt nói:

- Đại sư huynh đừng có đùa đệ, đệ có thực lực ấy sao?

Bối Bối nghiêm mặt nói:

- Đây là thi đấu, tuy thực lực là quan trọng nhất nhưng không phải cái gì cũng đánh giá bằng thực lực. Trận đấu đầu tiên không phải đệ làm tốt lắm sao? Đệ có thể hỏi xem những người ở đây ai có thể làm tốt hơn đệ chứ? Huynh nghĩ, ba vị học trưởng cũng chưa chắc có thể một kích chiến thắng như thế.

Mã Tiểu Đào cười nói:

- Bối Bối nói đúng lắm, biểu hiện hôm đó của đệ rất là tuyệt vời. Tuy rằng tu vi của đệ không ra gì nhưng chúng ta không thể không thừa nhận khả năng giả thần giả quỷ là đệ nhất.

Chỉ cần đối mặt với Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo lại không kềm được mà xấu hổ. Vương Đông ngồi bên cạnh cũng không chịu thua:

- Mã học tỷ, Vũ Hạo có giả thần giả quỷ cũng vì chiến thắng của học viện thôi.

Mã Tiểu Đào nghe thế chỉ cười cười không nói gì nữa, có điều ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có chút tối lại.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Đường Môn (Dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hthha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật rongcama96
Lượt thích 4
Lượt đọc 432

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.