Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn oán hận áo đỏ (5)

Phiên bản Dịch · 2984 chữ

Linh hồn oán hận áo đỏ (5)

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Tạ Trì có chút hoài nghi về tuổi của con tiểu quỷ này

Hắn giả vờ như nghe không hiểu, đem mấy quả trứng nhặt lên đưa qua cho nó, cười nói: “ Không sao, nóng đấy, xoa xoa mới ăn được, trứng của anh ngon lắm đấy.”

Hành động của con tiểu quỷ khựng lại, không giơ tay đỡ.

Nghiêm Kính thì thào một tiếng giỏi vãi, núp đằng sau cố nhịn cười.

Tiểu quỷ không thèm đáp lời, đưa hai người đẩy cánh cửa phòng bi-a mở ra.

Nghiêm Kính ở bên cạnh người Tạ Trì nói nhỏ: “ Nó không có đầu, nhìn không thấy bóng, làm sao mà chơi được? không phải anh chắc thắng rồi sao?”

Tạ Trì trầm lặng không nói, hắn cảm giác chuyện nó không đơn giản như thế.

Quả nhiên, con ma nhi cười đùa nói: “ Ca Ca, chúng ta chơi kiểu người mù chơi snooker nhé, anh cũng muốn thử xem phong cách chơi bi-a của em như thế nào mà?”

Thứ giọng nói ấy tới từ bốn phương tám hướng, chói tai dễ sợ.

Mắt của Tạ Trì vốn dĩ đã thích ứng với bóng đêm, có thể hơi hơi nhìn rõ một chút, ma nhi vừa nói dứt câu đó, hắn hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Ứng dụng cập nhật rồi, lần này là giọng nói chu đáo của nhân viên.

Luật chơi bi-a snooker cho người mù : có ba cơ hội, ma nhi mang bi đặt ở vị trí tùy thích ở trên bàn, diễn viên Tạ Trì tạm thời không nhìn thấy gì, thông qua các góc độ, lực đánh, và tính toán đường đi trái bóng, đưa quả bi vào lỗ mà ma nhi yêu cầu, đánh được hai quả vào lỗ tức là thắng cuộc, chú ý, tối đa chỉ được chạm vào thành bàn hai lần.

“ Vãi nồi không nhìn thấy gì!” Nghiêm Kính nghe thấy luật chơi này liền chửi thành tiếng, “ Chơi cái éo gì, thế này thì không bằng bỏ chạy thẳng luôn cho rồi!”

Thuận theo tiếng phẫn nộ của Nghiêm Kính, đôi tay nhỏ trắng nhợt của ma nhi bỗng nhiên mọc ra móng tay vừa dài vừa nhọn, dường như là chỉ cần bọn họ lựa chọn bỏ cuộc là nó liền lập tức bổ nhào tới sát hại họ.

Trông dáng vẻ con tiểu quỷ này nộ khí không phải dạng vừa, hiển nhiên không định tha cho bọn họ, chỉ là đang chơi đùa với bọn họ.

Chết thảm như thế, nộ khí ít ỏi mới lạ.

Thế này thì chết chắc rồi, hai người họ đều là người mới, không có đạo cụ phòng thân cũng không có điểm tích lũy để mua bùa chú ở của hàng trong ứng dụng.

Người mù chơi snooker, mình mở căng mắt còn không chắc đánh được vào lỗ.

Đừng nói tới đánh được vào lỗ được không, tôi đây có thể dùng gậy đánh trúng bi chính cũng là cả một vấn đề.

Có thể dùng tay dò tìm vị trí của bi và vị trí của của khoang lỗ, dựa vào giác quan thứ sáu để phán đoán.

“ Suy nghĩ xong chưa?” giọng của ma nhi lạnh lẽo thẳng thừng xuống.

Bầu không khí thoáng chốc hai bên giương cung bạt kiếm.

“ Tạ Ca…” Nghiêm Kính mồ hôi lạnh chảy tòng tòng, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Tạ Trì lại dần dần gợn lên được nụ cười nghiền ngẫm, đưa cho Nghiêm Kính một cái nhìn trấn an.

“ Ca Ca” Tạ Trì nói trong lòng.

Vài giây sau, Tạ Tinh Lan âm thầm cưởi mỉm: “ đưa đây, để anh chơi với nó.”

Nghiêm Kính mở to mắt, hoàn toàn không tin được Tạ Trì lại chấp thuận rồi.

Ma nhi thích thú vui vẻ cười lên, tiếng cười làm người ta sởn cả gai ốc.

Nó đứng lên ghế, dường như có chút khinh địch, lại không thể tin được là có người trong tình trạng hai mắt không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào cảm trí mà đưa được bi vào lỗ, cho nên bi đầu tiên của nó để ở vị trí trung tâm của bàn, chọn một cái lỗ dễ dàng đánh vào nhất.

Đột nhiên thất minh, lại không tạo cho Tạ Tinh Lan một áp lực nào ở trong tâm, hắn thờ ở cầm lấy một cán gậy, bắt đầu lần mò vị trí quả bi và vị trí của lỗ bi, sau khi đã xác định xong, người hắn phục thấp xuống, động tác rất thành thạo và uyển chuyển, không chút do dự hắn chọc vào quả bi.

“ Bang” một tiếng, bi mục tiêu bị đánh trúng như ý nguyện, bi mục tiêu ở trên bàn cứ thế mà lăn qua lăn lại, chậm rãi nhưng lại khiến người khác tim như muốn nhảy ra ngoài.

Trong tâm Nghiêm Kính nhắc tới con mắt cuống họng.

Sau khi chạm thành bàn một lần, bi mục tiêu lại lăn chậm hơn, dường như có thể dừng lại giữa đường bất cứ lúc nào, thất bại trong gang tấc.

Nghiêm Kính nhín không thấy hướng đi của bi mục tiêu, bên ngoài phim kinh dị khán giản đón xem lại đang nín thở chăm mắt nhìn trái bi, dõi theo trái bi hướng tới cái lỗ chỉ định gần hơn thêm chút rồi, cuối cùng cũng lộc cộc cộc lăn vào lỗ, không chút sai sót.

Ôi vãi, hắn đánh được vào lỗ rồi.

Ôi trời ơi mình mù mất rồi.

Nghiêm Kính hoàn toàn ngẩn người, cảm giác hưng phấn đến nỗi muốn nhảy lên.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, nộ khí của ma nhi lại tăng thêm một tầng nữa, hình như sự thành công của Tạ Tinh Lan đã thẳng thừng chọc giận nó.

“ Đừng có ăn mừng quá vội.” Ma nhi nói.

Tạ Tinh Lan hếch hếch lông mi, trong mắt lộ ra chút lờ đờ, như kiểu không chú tâm vào việc.

Hiệp thứ hai, ma nhi tiếp thu được bài học trước, lựa chọn một vị trí khuất để đặt bi, lại tiếp tục xác định ba lần vị trí lỗ bi bị che khuất, bắn vào lỗ cần phải có góc độ rất tinh ranh, mới yên tâm.

Tạ Tinh Lan nhún nhún vai, giống với ván trước, một gậy không chút thấp thỏm gì.

Trong lúc không chút hồi hộp lo lắng đánh bi vào lỗ, mai nhi đứng ở trên bàn bia-a đối diện, đột nhiên thò ra móng tay dài dài, nhẹ nhàng gạt bi sang một chút.

Quả bi theo ý muốn hướng lăn cách rất xa lỗ bi chỉ định, ma nhi khúc khích cười bật lên.

Vãi đái nó chơi bẩn!!!

Nói chữ tín với quỷ, khờ khạo quá

Không sao, thua thì thua, không phải là ba thắng hai sao, ván này thua còn có cơ hội ván sau nữa.

Tạ Tinh Lan thính giác hơn người, nghe thấy động tĩnh khẽ khàng mà ma nhi dùng móng tay quẹt qua mặt bàn , nhẹ nhành chu môi, khi bi sắp chạm thành bàn lần ba là bị xử thua, đột nhiên nhấc chân lên , “ bang bang” một tiếng đạp vào bàn bi-a.

Chỗ bàn bi a bị đạp vào đột nhiên cao hẳn lên, bi mục tiêu liền thuận thể đầu ngắn trượt xuống, vừa hay theo quỹ đạo cũ, rơi vào lỗ mà ma nhi chỉ định.

Hai ván thắng, trò chơi kết thúc tốt đẹp.

Vãi nồi đây chắc chắn không phải là thật

Hắn cũng không phạm qui mà hơ hơ, trong luật chơi chỉ nói bi không được chạm thành bàn ba lần , không nói là không được đá bàn.

Mẹ ơi, vẫn có thể chơi như thế này thì tôi quỳ, đây là cái chuẩn độ gì thế

Cừ thật, hahahahahaha tôi lần đầu tiên thấy người chơi lại ma

Đây, có phải là thắng rồi không?

Tâm trạng lo lắng rối bời, tôi có dự cảm tên người mới này còn leo cao hơn nữa, quả không phí tiền đến xem.

……

Lúc Tạ Trì lấy lại cơ thể mình thì đúng lúc tin nhắn ứng dụng kêu lên.

Tình tiết cá nhân đã cập nhật, chúc mừng bạn trong trò chơi với ma đã giành được phần thắng, thắng lấy được sự an toàn của bạn và diễn viên Nghiêm Kính trong tối nay, vì diễn xuất tuyệt vời nên nhận được một lần cơ hội đặt câu hỏi cho ma nhi trả lời, chỉ giới hạn một câu hỏi, chú ý, hỏi câu hỏi mà ma nhi không biết thì sẽ mất cơ hội.

Trong tiếng nói của ma nhi đầy sự bất cam, các móng tay kinh người trên đôi tay bé nhỏ từng tí từng tí một thụt lại, hiển nhiên là đêm nay không thể hạ thủ với hai người trước mặt, lại còn phải tuân thủ luật chơi mà trả lời.

Câu hỏi của Tạ Trì.

Tạ Trì không dễ dàng gì mới thu liệm lại được nụ cười trên khóe môi rồi hỏi: “ Em bao nhiêu tuổi”

Nghiêm kính hoàn toàn không thể ngờ được Tạ Trì lại đi hỏi một câu hỏi bình thường không có gì đặc biệt như thế.

Ma nhi : “ chết đã mười tám năm nay rồi, mười tám tuổi.”

Nghiêm Kính đột nhiên trợn to mắt, chỉ thấy thở không nổi, con ma nhi trước mắt cậu cao không tới đầu gối, mà tâm lý tuổi tác lại thành niên rồi, thảo nào giống như ngây kiểu ngây thơ nói láo với bọn họ, trong lúc chơi còn chơi đểu, đây là cố ý giả vờ còn gì nếu không có Tạ Trì thì cậu ấy thật sự bị mê hoặc rồi.

Cách tính tuổi của ma và của người không giống nhau, thân thể của chúng sẽ mặc định ở năm nó chết, nhưng mà trí tuệ thì mặc nhiên theo thời gian tăng dần lên, cậu ấy suýt chút thì quên đi cái điểm này.

Ma nhi nói xong câu đó thì biến mất, nguy hiểm đã hoàn toàn tan biến,

Ứng dụng trong điện thoại Tạ Trì gửi tới một tin nhắn nhắc nhở---

Chúc mừng bạn, trong canh bạc với ma nhi lúc nãy, độ khám phá tình tiết chủ tuyến +10, độ khám phá chi tuyến +15

Tạ Trì ngẫn ra, chủ tuyến là linh hồn oán hận áo đỏ, độ khám phá chủ tuyến tăng lên , giải thích việc ma nhi và chủ tuyến có liên quan tới nhau

Chi tuyển tăng còn nhiều hơn, chứng minh suy đoán của hắn có khả năng là chính xác, Anh Đầu Cổ lúc đầu là luyện chế ở trên nhục thể của ma nhi.

Thậm chí có thể to gan suy đoán rằng, cái chết của ma nhi là do cổ trùng gây nên--- bà chủ nuôi dưỡng con Anh Đầu Cổ hết sức đặc biệt này trên thân thể bé trai còn sống, đồng thời mất đi cái đầu, biến thành ma không đầu.

Chủ tuyến và chi tuyến có lẽ là cuộn vào nhau chặt chẽ không thể tách rời.

Tạ Trì có suy nghĩ đó.

Hắn hỏi tuổi của ma nhi còn có dụng ý khác.

Ma nhi nói mười tám tuổi, cũng là đã chết mười tám năm rồi.

Con ma sinh ra mười tám năm trước.

Cho nên bước tiếp theo hắn sẽ điều tra tòa nhà cao tầng này vào mười tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong thời gian ngắn, đèn sáng ở tầng năm tất cả đều phục hồi, Nghiêm Kính lần mò tới chiếc ghế sô-fa há mồm to thở phì phò, trên khuôn mặt trắng nhợt huyết khí tuôn ra khắp nơi, trong một trận ho dữ dội cậu ấy nôn ra máu tươi, Nghiêm Kính liền cười lên : “ dễ chịu hơn rồi.”

Tạ Trì rút tờ giấy cho cậu, rồi ngồi sang bên cạnh: “ tác dụng phụ của con mắt âm dương hả?”

“ Vâng”, “ Nghiêm Kính đáp lời rồi lau chùi miệng,” “ em quen rồi.”

Nghiêm Kính không muốn dây dưa quá nhiều trong chủ đề nói chuyện này, đụng vào cánh tay hắn , “ được đấy, thâm tàng bất lậu, một cơ thủ bi-a.”

“ không phải công lao của anh,” Tạ Trì chu mép lòi ra ý cười nhạt, “ Ca ca dạy đó.”

Trước giờ trong tâm Tạ Trì luôn luôn phòng bị, Tạ Tinh Lan là người quan trọng nhất trong sinh mạng của hắn, nếu không phải thật cần thiết, thì hắn không chịu để lộ ra sự tồn tại của Tạ Tinh Lan cho bất cứ người nào.

Như thế ca ca chính là một với hắn.

“ Sặc , anh ruột của anh hay là anh họ? anh ấy làm nghề gì? Vận động viên?”

Nghiêm Kính hiển nhiên không hiểu ca ca này không phải là ca ca kia.

Tạ Trì đương nhiên không chuẩn bị để giải thích, cứ nhịn cười, nửa thật nửa giả nói: “ Anh của anh lạnh lùng vô tình, cao ngạo , lạnh nhạt, đế vương bóng tối bá đạo và mạnh mẽ, là điệp viên sát thủ trẻ tuổi nhất, là nam nhân có năng lực tiềm tàng mở khóa thiên phú dị bẩm tam cấp.

Nghiêm Kính: “…………..”

“……. Anh nghiêm túc đấy chứ?” kiểu kíp người đàn ông này trong tiểu thuyết Đô Thị Huyền Hoan mới có, Nghiêm Kính biểu thị nửa chữ cũng không tin.

Tạ Trì nhún vai: “ em đoán xem.”

Nghiêm Kính : “….”

Chủ đề nói chuyện này Nghiêm Kính cũng không muốn tiến hành nữa: “ Tạ ca, vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Nghiêm Kính đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là hai giờ sáng, còn ba tiếng nữa mới hết giờ làm.

Tạ Trì đứng dậy: “ công việc của anh vẫn chưa hoàn thành, đi làm việc thôi.”

Nghiêm Kính chững lại : “ nếu như anh thiện tâm đại phát, thì chạy đi thông báo với mọi người, nói một tiếng với những người mới cẩn thận thang máy.”

“ Nhưng nếu anh không có cái hứng thú này thì sao?” Nghiêm Kính có chút tò mò thái đọ của Tạ Trì với người mới.

Tạ Trì không thèm đếm xỉa nói: “ Vậy thì đi ngủ.”

Nghiêm Kính sợ sệt ngồi dậy: “ Vãi thật, anh thật sự không quan tâm tới bọn họ sao?!”

Trong mắt Tạ Trì có chút hờ hững: “ bọn họ đều là vi ước mơ của chính mình mà tìm tới đây, anh không có nghĩa vụ quản bọ họ, thay bọn họ mua lấy ước mơ.”

Nghiêm Kính nghĩ ngợi chút cũng thấy đúng.

Tạ Trì đột nhiên cười nói: “ Đương nhiên bọn họ trả cho anh điểm tích lũy, anh vẫn vui vẻ giúp sức.”

Nghiêm Kính : “……”

Cuối cùng Nghiêm Kính cũng không nhẫn tâm, chạy đi tới các tầng lầu, theo lười phân phó của Tạ Trì mà căn dặn người mới.

Tạ Trì tốn hai giờ đồng hồ để hoàn thành công việc.

Nghiêm Kính nhìn thấy hắn đang ngủ với tư thế thoải mái lúm trên ghế sô-fa, đành phải nuốt ngụm nước.

Nếu người mới là trái tim thủy tinh, Tạ ca có lẽ là trái tim kim cương.

…..

Tầng mười một.

Người nam mới mặt đầy mụn dậy thì đang thể hiện sự hoảng sợ ép bản thân mình làm việc.

Anh ta vốn biết dùng excel, nhưng vì quá căng thẳng, nên cứ làm sai, làm tới tận bây giờ mà vẫn không xong.

Hoàn thành công việc xong lại bắt buộc phải một mình ở lại tầng mười một đợi, anh ta muốn tìm một người ở cùng anh ta, mấy người kia lại từng người ai cũng lạnh lùng lạ thường, hoàn thành công việc xong tất cả vuốt mông ngựa phọt tới tầng bảy chỗ Chu Văn làm việc.

Nhanh lên, nhanh lên, sắp có thể xuống tầng bảy tìm Chu Văn rồi , hội hợp cùng bọn họ rồi.

Trương Lãm nghĩ vậy, cuối cùng bấm nút lưu trữ xong xuôi, trút một hơi thở dài, ngả lên ghế, cả người như hư thoát rồi.

Anh ta hoàn thành công việc rồi.

Trương Lãm ngẩng đầu một cái, lại phát hiện đồng hồ treo trên tường hiển thị bây giờ đã qua năm giờ sáng.

Anh ta được tan ca rồi!

Trương Lãm sửng sốt một lúc, mừng như điên, anh ta trong khi vui đầu vào làm việc, bất tri bất giác lại tan ca rồi.

Trương Lãm bỗng nhiên bỏ đi ý định xuống tầng bảy tìm Chu Văn, kế hoạch của bọn họ, tắt máy tính, vội vã hấp tấp đi về hướng thang máy.

Tuy rằng trong khi làm việc cái thằng mù kia đã nhắc nhở bọn họ tốt nhất đừng có lại gần thang máy, nhưng bây giờ là giờ nghỉ làm rồi, không có ma đâu mà.

Trương Lãm bước vào thang máy.

Thậm chí không kịp nghĩ cho kĩ, ứng dụng điện thoại anh ta tại sao không nhắc nhở anh ta tới thời điểm tan ca rồi nhỉ.

Bức tường trắng phía sau người, kim chỉ phút của chiếc đồng hồ treo tường xoay nhanh ngược chiều với kim giờ , cuối cùng thì dừng lại….

Ba giờ năm mươi phút sáng…!

Bạn đang đọc Ứng Dụng Diễn Viên Phim Kinh Dị ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Diễn Viên Tế Rượu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.