Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông lão bán kẹo

Phiên bản Dịch · 1133 chữ

Sở Vân Sanh ngồi nhìn mảnh sứ rơi vỡ trên đất, sững sờ cả người.

- Độc gì cơ?

Tạ Dật Trần cắn chặt môi, giống như đang cố hết sức nhẫn nhịn gì đó, trên trán chảy mồ hôi không ngừng, Sở Vân Sanh có hơi gấp gáp, lại thấy hắn không nói gì, bèn vội vàng tới gần trường kỷ.

Có vẻ Tạ Dật Trần đã nhẫn nhịn hết cỡ, máu trong cơ thể như nham thạch đang sôi sục. Sau khi Sở Vân Sanh tới gần thì càng khiến cho hắn sống không bằng chết, mùi hương thoang thoảng trên người nàng bay tới, lại có chút thanh khiết. Tạ Dật Trần giống như người đang đi lang thang ba ngày ba đêm đột nhiên tìm được nguồn nước, cảm giác muốn tới gần tới nàng như dâng lên tới cực điểm.

Sở Vân Sanh chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của một Tạ Dật Trần luôn lạnh lùng, vội vàng nhấc cổ tay của hắn lên bắt mạch, khi ngón tay mát lạnh của nàng chạm vào làn da của Tạ Dật Trần, khiến cho hắn không kìm chế được mình mà phát ra tiếng.

Mạch của Tạ Dật Trần loạn vô cùng, đúng lúc Sở Vân Sanh đang bài trừ tiên khí đó ra khỏi người hắn, thì đột nhiên từ trên trần nhà rơi xuống thứ gì đó, ánh mắt của Tạ Dật Trần trở nên vô cùng sắc bén:

- Ai?

Bên ngoài chỉ có tiếng gió gào thét.

- Không ổn, lẽ nào Thái Tử gặp chuyện chẳng lành?

Sở Vân Sanh đoán.

Nàng và Tạ Dật Trần không dám nán lại quá lâu, dùng tiên thuật biến ra thanh kiếm của bản thân rồi lập tức bay ra ngoài cửa sổ đuổi theo. Tuy rằng những ngày tháng hai người làm phu thê ngắn ngủi có vài ngày, nhưng mà đã làm sư huynh sư muội vài trăm năm, tự nhiên sẽ rất ăn ý với nhau, có những thứ không cần nói, bọn họ vẫn có thể ăn ý một người đuổi hướng đông, một người đuổi hướng tây.

Tạ Dật Trần trúng độc tình, thể lực không như lúc trước, lại thêm việc não hắn đang hỗn loạn vô cùng, hắn vẫn đang liên tục suy nghĩ vì sao tên hòa thượng giả kia lại mang trà độc tới, mà vì sao lại hạ độc cả phòng bên cạnh nữa.

Lẽ nào hắn ta muốn dùng cách thức khiến người khác thấy kinh tởm này khiến cho Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh mải miết chuyện giao hoan mà quên đi chính sự?

---

Đêm khuya, đêm Nguyên Tiêu càng thêm nhiệt náo khác thường, mười dặm xung quanh, phồn hoa hưng thịnh, những đứa trẻ đứng thành một vòng xem múa lân, vỗ tay hoan hô cho màn biến ảo thuật, còn có nam thanh nữ tú đang đứng trước chỗ giải đố vô cùng vui vẻ. Sở Vân Sanh đuổi tới khu phố đang chật kín người, người qua kẻ lại, vô cùng đông đúc, càng đừng nói tới cả phố ai nấy đều đang mang mặt nạ đang đuổi nhau, nô đùa vui vẻ.

Nàng nóng lòng trừ yêu, sợ yêu quái trốn ở dưới những lớp mặt nạ kia, lại nhớ tới Tạ Dật Trần còn đang trúng kỳ độc, sợ hắn gặp phải chuyện gì, các loại cảm xúc trong nàng đan xen nhau. Trong bỗng chốc nàng đã bay quanh khu phố vài vòng , nhưng không thu hoạch được gì.

Khi bay qua một khu phố, thấy một người kì lạ đang phun lửa ra từ miệng ra ở góc phố, đang ngẩng đầu lên phun , ngọn lửa phun ra cao tầm vài thước. Chỉ trong nháy mắt Sở Vân Sanh đột nhiên nhìn thấy một người đang lén lén lút lút, hơn nữa mặt mũi của người đó còn tím ngắt, vô cùng kỳ lạ.

Người đó đưa tay ra sau, trên mặt đeo cái mặt nạ chỉ có một nửa, đứng ở giữa dòng người, đột nhiên cười khẩy với Sở Vân Sanh, sau đó quay người rời đi.

Sở Vân Sanh kinh ngạc, người này xuất hiện không sớm cũng không muộn, lại để lộ ra tung tích vào đúng lúc này, kẻ đó có mục đích gì, nàng hiểu rõ, nhưng mà cho dù đó chỉ là đánh lừa, Sở Vân Sanh cũng không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào, ngay lập tức đuổi về phía mà người đó biến mất.

Nàng xuyên qua đám đông, tung người nhảy lên, bay lên bầu trời ngả màu tím than đã bị màu sắc của đèn lồng nhuộm đỏ, nàng duỗi chân ra, đạp trúng vào ngọn lửa mà người đang biểu diễn kỹ nghệ phun ra rồi bay đi, một cậu bé mặt mũi đỏ ửng do rét bên phía dưới phố, chỉ vào bóng nàng đang bay đi, mở miệng lớn hưng phấn hét:

- Nhìn xem, thật sự có thần tiên! Ta nhìn thấy thần tiên rồi!

Sở Vân Sanh đuổi liên tục từ trong thành ra tới ngoại ô, khi tên yêu quái kia kiệt sức thì mới chịu dừng lại, đáp xuống sườn núi hoang sơ cỏ mọc um tùm, lăn mạnh vài vòng, mới bò dậy được. Tuy thực lực không mạnh lắm, nhưng ánh mắt nhìn Sở Vân Sanh lại vô cùng độc ác.

Sở Vân Sanh từ nhỏ tới lớn đều được nâng niu trong lòng tay, sư huynh sư muội đều bảo vệ nàng, bức tường lớn nhất mà nàng từng gặp là khối băng Tạ Dật Trần thôi, tới tuổi này, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào lại tràn đầy thù hận như thế.

Nhân lúc nàng còn đang choáng váng, tên ngay lập tức yêu quái đó gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống.

Mặt mũi kinh tởm, nửa mặt trái có một vết sẹo, Sở Vân Sanh cau mày, chĩa mũi kiếm vào tên đó, có chút khó hiểu:

- Sao lại là ngươi?

Ông lão bán kẹo ngẩng đầu lên cười lớn, vết đao kia làm cho người ta cảm thấy sợ, khác hoàn toàn với dáng vẻ ấm áp, dịu hiền khi làm kẹo cho bọn trẻ vào mấy hôm trước.

Ông ta cười rồi nhìn Sở Vân Sanh với ánh mắt tràn đầy ác ý:

- Không ngờ nữ nhi của Ngọc Kinh Thiên Đế đã lớn như này rồi?

Sở Vân Sanh không nói gì, chỉ nghe ông ta lại nói:

- Tên Phụ Quân ngu dốt ác độc của ngươi lại không biến ngươi thành một cái gối thêu hoa ư?

-

Nghe xong, Sở Vân Sanh nói lớn:

- Ngươi dám nói Phụ Quân ta như thế?

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.