Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình độc

Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Cách đó không xa lắm vừa may có một ngôi nhà, đó là nơi ở của đôi phu phụ trung niên không có con. Đôi phu phụ Từ gia tốt bụng dìu và sắp xếp ổn thỏa cho Tạ Dật Trần trên chiếc giường hẹp rồi bưng đến một chậu nước lạnh, Sở Vân Sanh lấy khăn nhúng vào nước nhẹ nhàng lau trán cho Tạ Dật Trần.

Nửa giờ đã trôi qua, nhưng tim nàng lại vẫn đập dồn dập như cũ không thôi, vừa rồi cái ôm gắt gao và làn môi nóng bỏng của Tạ Dật Trần giống như ngọn lửa nhỏ từ vành tai một đường thẳng đốt cháy toàn thân nàng.

Đều do Tạ Dật Trần cả, nàng cảm thấy bản thân vào lúc này cũng giống như trúng phải tình độc vậy, cả người khô nóng không thôi.

Nàng hầm hừ tức giận, nhưng tay vẫn không dừng lại, cũng không biết Tạ Dật Trần có thấy dễ chịu hơn chút không hay càng thấy khó chịu hơn. Dù sao thì lông mày của hắn lại nhíu chặt hơn, Sở Vân Sanh không nhịn được đặt khăn xuống, nhẹ nhàng vuốt lông mày của hắn.

Quay đầu lại thấy đôi phu phụ đó đều đang ở bên ngoài phòng, hoàn toàn không nhìn vào bên trong, không nhịn nổi cúi người xuống lén lại gần hắn thêm một chút, chóp mũi của nàng gần như chạm vào chóp mũi của hắn.

Có lẽ vì là một sư huynh nên trách nhiệm của Tạ Dật Trần ở trong phái Huyền Cơ càng lớn, mong đợi của những người khác đối với hắn cũng càng lớn hơn nữa. Huống hồ, mỗi khi Sở Vân Sanh gặp phải chuyện gì thì đều sẽ nói ra, còn hắn gặp phải chuyện gì đó thì lại luôn cất giấu ở trong lòng, ai cũng không nói, vẫn luôn là bộ dạng lạnh lùng đó, không ai đoán được đến cùng là hắn đang nghĩ cái gì.

Sở Vân Sanh không khỏi càng thêm đau lòng hắn, hận không thể thay hắn chịu đựng những đau khổ lúc này. Ngay lúc hai người sắp hôn nhau, đột nhiên cánh cửa gỗ của căn phòng lạch cạch bị mở ra, Sở Vân Sanh sợ hãi trốn tránh, sơ sẩy một cái lại ngã thẳng lên người Tạ Dật Trần.

Tạ Dật Trần còn chưa tỉnh táo khó chịu rên lên một tiếng.

Sở Vân Sanh xấu hổ mặt đỏ như máu, chậm chạp từ trên người Tạ Dật Trần bò dậy, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Đôi phu phụ Từ gia chỉ cho rằng đôi tiểu phu thê tình ý nồng nàn, mắt nhìn nhau, chỉ cười mà không nói.

- Sở gia muội muội, cháu trai của ta có học qua một chút y thuật, ta kêu nó qua đây khám cho phu quân của muội, xem thử đây là loại độc dược gì.

Sở Vân Sanh vội vàng tỏ lời biết ơn:

- Đa tạ.

Nàng mặc dù là thần tiên, nhưng cũng không tinh thông y thuật, vừa rồi lặng lẽ chuyền một chút tiên khí cho Tạ Dật Trần, nhưng chỉ giải quyết được phần ngọn mà thôi, vẫn chưa trị được tân gốc.

Cháu trai Từ gia ngồi lên chiếc ghế ở mép giường, im lặng bắt mạch, sau một hồi lâu mới thu tay từ trên cổ tay Tạ Dật Trần xuống.

- Đại phu? Mọi chuyện thế nào rồi?

- Kỳ lạ

Đại phu cau chặt mày.

- Ta chưa bao giờ thấy qua loại tình dược có độc tính mạnh như vậy. Sư phụ của ta nghiên cứu về các loại thảo mộc, cũng không hề có ghi chép lại loại tình độc mạnh như thế.

- Cái gì? Tình độc?

- Đúng vậy.

Đại phu hơi gật đầu,

- Nhưng nó cũng không đáng ngại, ngài có thể yên tâm được rồi, tình độc này chỉ có độc tính quá mạnh thôi, nhưng qua được rồi thì sẽ tốt, không có tổn hại gì cả, hơn nữa càng——

Đại phu ngừng lại một chút, hình như đang nghĩ xem nên dùng từ thế nào để biểu đạt ý của bản thân một cách uyển chuyển nhất.

- Nam tử đã thành hôn nếu gặp tính huống trúng độc như này thông thường sẽ bầu bạn với phu nhân của mình, sau một đêm sẽ vượt qua được. Còn những nam tử chưa thành hôn, cũng không có tiểu thiếp thì sẽ đi đến nơi Tầm Hoa Vấn Liễu* cũng có thể giải độc, độc trong người công tử chỉ cần ngài chăm sóc cẩn thận, không tới ba ngày thì sẽ ổn thôi.

*Tầm Hoa Vấn Liễu có nghĩa là đến chốn thanh lâu, kỹ viện.

Mỗi một chữ Sở Vân Sanh đều nghe hiểu, nhưng nàng im lặng một lúc lâu mới hiểu rõ ràng được hàm ý của đại phu, bất giác hai má đỏ bừng, ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời.

Cô nương trẻ tuôi da mặt mỏng, đương nhiên nương tử Từ gia hiểu rõ, nàng lập tức chu đáo kéo cháu trai đi ra ngoài, quay đầu lại nói với Sở Vân Sanh:

- Sở gia muội muội, tối nay hai người ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt nhé, bọn ta không quấy rầy nữa.

Sau đó đóng cửa phòng lại.

Sau khi bọn họ đi rồi, trong phòng trở nên im ắng, chỉ còn âm thanh hít thở thi thoảng của Tạ Dật Trần.

Trong mắt phu phụ Từ gia và đại phu, Tạ Dật Trần trúng độc này rất dễ giải quyết, nhưng với Sở Vân Sanh thì thật sự rất khó, khó như lên trời vậy. Trong những ngày này, nàng ngủ chung một phòng với Tạ Dật Trần, nhưng hắn lại chưa bao giờ có bất kỳ hành vi nào vượt quá phép tắc; hoặc là nói, hắn hoàn toàn không giống một người trượng phu, ngược lại chỉ giống như một sư huynh.

Sở Vân Sanh thở dài, Tạ Dật Trần sẽ không chủ động thực hiện bước đó, nàng cũng không biết nên thực hiện bước đó như thế nào. Khi nàng còn non nớt hơn bây giờ, đã từng cho rằng tất cả vướng mắc của bản thân với Tạ Dật Trần đều sẽ được giải quyết sau khi thành hôn, nhưng không ngờ giờ lại rơi vào ngõ cụt.

Nàng lặng lẽ leo lên giường, bò đến bên người Tạ Dật Trần, cố gắng dựa gần hắn thêm chút nữa, trong đêm khuya tĩnh lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Tạ Dật Trần, nghe một lúc cảm thấy vẫn chưa đủ, dứt khoát nhấc cánh tay phải đang để gọn bên người của Tạ Dật Trần lên, gối thẳng đầu lên cánh tay ấy, tự nói trong lòng sáng mai nếu hắn thức dậy mà có chất vấn mình, thì nàng cũng có thể đường đường chính chính trả lời rằng nàng chỉ trị tình động cho hắn mà thôi.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.