Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chàng chắc chắn bằng lòng thành thân với mình.

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Không bao lâu, Tạ Dật Trần ướt đẫm cả người quay trở về Ngọc Kinh. Hắn đang định tới Ô Kim Trì thì có một tiểu yêu chừng mười ba, mười bốn tuổi, trên đỉnh đầu buộc hai chỏm tóc, khó phân biệt nam nữ, đầu đã to trán còn dồ mà cổ lại rất dài, mắt tuy nhỏ nhưng hốc mắt lại to, mũi hếch nhưng xương chân mày lại cao đi tới. Tiểu yêu đó nhìn chằm chằm Tạ Dật Trần trong giây lát, như thể chưa gặp được ai tuấn tú như vậy bao giờ, rồi mới nói:

- Tạ Dật Trần, Thiên Đế gọi ngươi đến đó.

Thông thường, người có thể gọi thẳng đại danh của Tạ Dật Trần như thế không có mấy ai, tên tiểu yêu này trông thì giống tueeru yêu nhưng thật ra hắn cũng đã chín vạn năm tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn cả Thiên Quân, có thể khiến một vị yêu quái đã nhận được vô số phong thưởng này đến đây để truyền gọi hắn, thì chắc chắn là đại sự rồi.

Tạ Dật Trần lay động con ngươi, không nói gì thêm.

Là đại sự gì… Đương nhiên là trong lòng hắn biết rõ.

Khuôn mặt của Tạ Dật Trần không để lộ ra chút cảm xúc nào, hơi cúi người hành lễ nói:

- Ứng Long Thượng Quân, đệ tử…

- Không cần.

Dường như Ứng Long Thượng Quân biết Tạ Dật Trần đang định nói gì, hắn phất tay nói:

- Đến gặp Thiên Đế đã rồi hẵng đến Ô Kim Trì, mấy vệt máu bẩn này trong chốc lát rửa cũng không sạch được đâu.

Khắp người của Tạ Dật Trần đâu đâu cũng là máu của Tranh, ẩm ướt rất khó chịu. Một trận chiến qua đi làm vạt áo bị rách tơi rách tả, Tạ Dật Trần lại mắc chứng ưa sạch sẽ, hắn không thể chịu được bản thân trong bộ dạng như thế này, nhưng đây là lệnh của Thiên Đế không thể làm trái được, chỉ có thể tuân theo.

Ứng Long Thượng Quân rời đi, xung quanh trở nên yên ắng hẳn, Tạ Dật Trần nhìn lên những đám mây trên trời, im lặng một hồi lâu. Hắn nhớ về trận chiến khốc liệt ở núi Thiên Lang ban nãy, rồi lại nhớ đến chốc nữa phải đến gặp Thiên Đế, trong bỗng chốc dòng suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Đang lúc hắn suy nghĩ thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của bánh quế hoa, nhưng chợt nhớ ra trong mùa đông khắc nghiệt này thì lấy đâu ra quế hoa.

Trầm ngâm một lúc, hắn cũng đi đến Ngọc Kinh đại điện.

- Ôi, không được, không được rồi, cái này trắng quá.

- Còn cái này thì sao?

Bội Bội gỡ chiếc trâm ngọc màu trắng xuống, lấy từ trong tủ ra một cây trâm Kim Hải Đường có đính ngọc khác.

- Ai cha, không được, không hợp rồi, cái này trông tục tĩu quá.

Sở Vân Sanh vẫn không ưng được cái nào cả.

- Mấy năm trước, ta theo sư huynh tới nhân gian, gặp một nơi là Mãn Lâu Hồng Tụ Chiêu toàn những cô nương xinh đẹp. Đó là nơi vừa cầm kỳ thi họa lại vừa tác phú ngâm thơ, có không ít nam nhân khắp chốn nhân gian đều thích đến nơi này. Ta thấy thật thú vị, còn sư huynh lại thấy chúng tầm thường, ban đầu ta muốn đi cùng Ngũ sư huynh đến đó xem thử, nhưng sư huynh trầm mặt không muốn vào trong đó, cũng không cho ta vào.

- y da, sao tính tình của Tạ sư huynh sao lại thành ra như thế chứ.

Không biết Sở Vân Sanh nghĩ đến cái gì, mặt lại đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói:

- Nếu như sau này thành thân rồi mà hắn còn quản ta như thế, thì ta sẽ đi mách với Phụ Quân!

Bội Bội đáp:

- Tuy nhìn Tạ sư huynh có vẻ hơi lạnh lùng vậy thôi, nhưng đối xử với tiểu thư không phải như vậy đâu, tiểu thư có bao giờ gặp sư huynh ăn bánh quế hoa của người khác làm bao giờ chưa?

Sở Vân Sanh mím môi cười.

Bội Bội che mặt cười nói:

- Còn nữa, trong suốt ba vạn năm nay đâu có ai đánh bại được Tranh, đó là Thần Thú ăn thịt cả báo cả hổ đó. Trên đời này không có quá ba người đánh thắng được Tranh, người đầu tiên là Thiên Tôn, người thứ hai là Chúc Dung và người thứ ba chính là Tạ sư huynh. Ba vạn năm nay có biết bao nhiêu người đã chết trong tay của Tranh. Tạ sư huynh vẫn chưa tới hai nghìn tuổi, tuổi còn trẻ, có một Phụ Quân như vậy, sau này tiểu thư sẽ được hưởng phúc rồi, chỉ sợ, sau này tiểu thư chịu không nổi thôi.

Sở Vân Sanh không hiểu nổi.

- Gì mà không chịu nổi chứ?

Bội Bội đảo mắt, cúi xuống thì thầm vào tai Sở Vân Sanh vài câu. Sở Vân Sanh lập tức đỏ hết cả mặt, lắp ba lắp bắp không nói nên lời, trừng mắt nhìn Bội Bội:

- Nha đầu này, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy hả! Cái gì mà anh dũng chiến chiến đấu trên giường vậy hả, ngươi…

Bội Bội không sợ Sở Vân Sanh sẽ tức giận nổi cáu thật, nàng cười đến đau cả bụng, vẫn không sợ chết mà hỏi:

- Tiểu thư có dám thừa nhận là chưa từng nghĩ đến chuyện đó không?

Sở Vân Sanh mím môi không lên tiếng, lẩm bẩm một hồi rồi tùy tiện cầm một chiếc trâm ngọc trai cài lên tóc, giả vờ tức giận:

- Đi mau, nếu đến trễ thì Phụ Quân sẽ giận đó đấy.

Khi Sở Vân Sanh mang theo Bội Bội vào Ngọc Kinh đại điện, Phụ Quân và Mẫu Hậu đều đã đến, mà Tạ Dật Trần thì ngồi dưới điện. Một Sở Vân Sanh từ nhỏ đã không sợ gì đột nhiên lại thấy hồi hộp đến tim còn đập loạn nhịp.

Nàng từ từ bước vào bên trong, tuy nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại luôn liếc nhìn Tạ Dật Trần, nàng nhìn thấy cả người hắn ướt đẫm, y sam lại rách nát, có lẽ bị rách tơi tả trong trận đại chiến. Dù cho mặc một bộ y sam không hợp với đại điện lộng lẫy này, nhưng khí chất vẫn nguyên vẹn không đổi, trăng thanh gió mát, ngọc thụ lâm phong.

Chỉ tiếc nàng bước vào rồi nhưng Tạ Dật Trần cũng không ngoảnh đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế, hắn thản nhiên nhìn xuống đất, cứ như thể hoàn toàn không nhìn thấy nàng vậy, Sở Vân Sanh có chút tủi thân.

- Sanh Nhi, qua đây, đến bên Mẫu Hậu nào.

Sở Vân Sanh bước lên bậc thềm của đại điện, ngồi bên cạnh mẫu thân nàng, cúi đầu nhìn Tạ Dật Trần ở phía dưới. Nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp chàng ấy. Lúc đó nàng mới một nghìn tuổi, nghe Bát sư tỷ nói có một người đẹp như trong tranh tới Ngọc Kinh, người này tuấn tú hơn cả Thập Lục sư huynh.

Lúc đó Thập Lục sư huynh là người đẹp trai tuấn tú nhất trong đám thần tiên, chưa từng thấy một ai đẹp hơn cả hắn. Mãi cho đến khi Tạ Dật Trần đến Ngọc Kinh, thì có rất nhiều tiên nữ, trong đó có cả Sở Vân Sanh, đều rất thích theo sư tôn đi giao lưu tiên thuật. Nếu gặp được Tạ Dật Trần thì mặt ai nấy cũng đỏ bừng cả ngày.

Có vài nam tiên không phục, bèn hạ chiến thư với Tạ Dật Trần, mời hắn quyết đấu, quy củ của phái Huyền Cơ là không phân ai bề trên, ai bề dưới theo thời gian gia nhập môn phái, sức mạnh sẽ quyết định tuổi tác. Thế nên, vì lời mời của các môn đệ, Tạ Dật Trần đánh đâu thắng đó, không có địch thủ, và nhanh chóng trở thành đại đệ tử của môn phái. Kể từ đó hắn vẫn luôn ngồi vững ở vị trí này, mà những vị thần tiên một vạn, hai vạn năm tuổi gặp Tạ Dật Trần cũng phải gọi một tiếng “sư huynh”.

Trong khoảng thời gian sáu trăm năm bắt đầu từ lúc đó đến tận bây giờ, có rất nhiều người coi việc đánh bại Tạ Dật Trần là mục tiêu của cả đời họ. Sau này, khi Sở Vân Sanh dần lớn lên, thì những người này lại có thêm một mục tiêu cả đời nữa: Lấy được viên Minh Châu ở trong tay của Thiên Đế này.

Tuy Thiên Đế chưa bao giờ nói rõ, nhưng người khắp Huyền Đô Ngọc Kinh ai mà chẳng biết, muốn cưới được Sở Vân Sanh vào cửa, thì phải thu phục được Tranh dưới núi Thiên Lang.

Sở Vân Sanh nghĩ, nếu Tạ Dật Trần đã chủ động muốn đấu một trận với Tranh, thì chắc chắn chàng ấy cũng đã bằng lòng thành thân với nàng.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.