Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh đừng sợ, muội sẽ ở bên cạnh huynh

Phiên bản Dịch · 1067 chữ

Trước đây thỉnh thoảng tỉnh lại, ở nơi này hắn sẽ cảm thấy cô độc vô hạn, giống như có gầm thét thì giọng nói cũng không thể xuyên qua những phiến đá kia. Nhưng lần này, Tạ Dật Trần có thể cảm nhận được sự khác biệt mãnh liệt.

Sở Vân Sanh ở ngoài, nàng ở ngoài đợi hắn, đợi mười hai ngày nữa hắn sẽ bước ra khỏi nơi này.

Tạ Dật Trần mất sức thiếp đi.

Sở Vân Sanh đứng ngoài nửa ngày trời, trong lòng thấy lo lắng luống cuống nhưng lại không làm được gì, nàng chỉ đành nhổ cỏ xung quanh mình. Một lúc sau, đám cỏ đã bị nàng nhổ hết, lộ ra bãi đất trần trụi.

Nàng nín thở và cẩn thận lắng nghe chuyển động dưới nước.

Nhưng hình như mọi thứ đều trở nên yên lặng không có động tĩnh gì, nàng có chút lo lắng. Nàng bỏ lời nói của Tạ Dật Trần ngoài tai, không chút nghĩ ngợi tiến vào đáy Hồ một lần nữa.

Hình như Tạ Dật Trần ngất đi mất rồi, hoặc có lẽ cơn đau quá mãnh liệt khiến hắn không phát ra nổi tiếng vang. Sở Vân Sanh chạy tới trước mặt hắn lay nhẹ,

- Sư huynh, sư huynh?

Hắn không có phản ứng gì cả.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi, nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho hắn, sau đó ngồi bên chậu nước, rửa sạch khăn tay, lau vết máu trên cánh tay cho hắn, lau xong chiếc khăn tay cũng đã bị ướt sũng. Khi nhìn thấy những vết máu này, nàng không kìm được mà rơi nước mắt. Vào thời khắc này, nàng không làm gì cả, chỉ ngồi lau khô vết máu cho hắn.

Giặt chiếc khăn tay ấy rất nhiều lần, giặt nhiều đến mức nước cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Nhưng rất nhanh đã bị cuốn trôi đi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Đúng lúc Sở Vân Sanh đang giặt khăn tay, thì Tạ Dật Trần tỉnh lại. Lúc này hắn còn có chút lý trí, thấy nàng ở cách đó không xa, hắn gắng sức nói:

- Nàng đang làm gì ở đây? Ai cho phép nàng vào? Ra ngoài...

Sở Vân Sanh vội đứng dậy, quay người lại nhìn hắn, ngập ngừng nói:

- Sư huynh... Sư huynh.. Là ta tự ý vào coi chàng, ta tuyệt đối không tới gần chàng đâu. Ta thấy chàng chảy nhiều máu quá, chỉ muốn lau giúp chàng thôi.

Tạ Dật Trần thở hổn hển, không nói chuyện, Sở Vân Sanh cẩn thận đi tới, lặng lẽ thăm dò:

- Sư huynh, sư huynh? Sao chàng không nói gì thế?

Tạ Dật Trần treo hai tay lên khung sắt, không còn sức lực, hắn ngước mắt lên, lúc này nàng mới để ý thấy đôi mắt hắn đã đỏ lừ, trông rất đáng sợ.

Một Tạ Dật Trần cao cao tại thượng, lạnh lùng giờ đây lại bị tra tấn thành như vậy. Khi nàng nghĩ về điều đó, thì trái tim như bị ai đó nắm lấy, cảm thấy đau đớn từng cơn, và không nhịn được đỏ hốc mắt.

Tạ Dật Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiểu cô nương này lại đỏ mắt, khắp người đau đớn đến không chịu nổi. Hắn nói với chút sức lực cuối cùng của mình,:

- Tránh ra ... Nàng tránh ra cho ta.

Sở Vân Sanh hạ quyết tâm không đi đâu cả, dù sao bây giờ Tạ Dật Trần cũng không có sức để đuổi nàng ra ngoài, nàng định ở đây chăm sóc hắn cho đến khi hết mười mấy ngày.

Tạ Dật Trần vừa giận vừa đau, cảm giác bỏng rát và lạnh thấu xương ở khắp người lại tăng thêm, máu cuộn trào giống như nham thạch nóng chảy, xương cốt như bị ai đó bẻ ra thành từng khúc từng đoạn, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Không lệch, phun đúng vào ngực Sở Vân Sanh

Hôm nay Sở Vân Sanh mặc y phục màu lục lam, vừa mỏng vừa nhẹ, chẳng mấy chốc đã bị máu thấm vào, nhất thời không biết nên lo lắng hay ngại ngùng trước.

Nàng lấy cánh tay che ngực mình, ngước mắt lên lén nhìn phản ứng của hắn, nhưng lại thấy ánh mắt hắn khẽ liếc nàng, sau đó mệt mỏi cúi đầu xuống.

Sở Vân Sanh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại buồn bực nghĩ; “Sao hắn lại không có phản ứng gì?”

Hắn nôn ra máu xong thì nhìn có vẻ thoải mái hơn, nàng im lặng ngồi lại.

Nửa đêm, buồn ngủ đến không chịu được, nàng dựa vào đá ngủ, hôm sau tỉnh dậy lại lau sạch mồ hôi và máu trên người giúp hắn. Cứ như thế ngày qua ngày, mười mấy ngày cũng trôi qua.

Thập Lục sư huynh từng nói, căn bệnh này của Tạ Dật Trần sẽ phát tác mạnh nhất vào đêm cuối cùng. Lúc đó cơn đau sẽ đạt tới đỉnh điểm, thần trí bất ổn, thậm chí sẽ làm bị thương người khác.

Vì vậy đêm đó Sở Vân Sanh không dám chợp mắt, chỉ ở bên cạnh bảo vệ hắn.

Đêm nay thực sự rất đau, hơn một nửa dây xích đã bị hắn làm đứt, đến cả khung sắt phía sau cũng bị vặn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Khác với những vài ngày trước, đêm nay cơn đau ấy khiến hắn muốn xé toang y phục trên người, hận không thể xé nát xương thịt thành từng mảnh. Trên người có vô số vết thương rỉ máu. Sở Vân Sanh vô cùng sợ hãi, càng sợ hắn sẽ làm hại chính bản thân mình, nàng lo quá, ôm chặt lấy Tạ Dật Trần đang run rẩy không ngừng, nức nở nói:

- Sư huynh, đừng sợ, ta sẽ ở đây với chàng.

Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng lọt được vào tai Tạ Dật Trần, cũng gõ mạnh vào trái tim hắn. Khoảnh khắc đó, đầu óc hắn hỗn loạn, không nghĩ được tới điều gì cả. Chỉ biết người trước mắt là người đáng tin tưởng. Thế là hắn đã cắn vào vai Sở Vân Sanh.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.