Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngón trỏ và ngón giữa đã bị Tậ Dật Thần chặt đứt rồi

Phiên bản Dịch · 1471 chữ

Đám người hầu xung quanh đều sững sờ, trong một lúc ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

Sở Vân Sanh thấy ánh mắt thâm trầm của Tạ Dật Trần, cũng sững sờ giống bọn họ, phải biết rằng, con người Tạ Dật Trần trước giờ rất ít khi ra tay, lúc nào cũng như là sợ làm bẩn tay mình vậy, chuyện đánh người giữa phố lại là càng không thể nào. Đám người hầu bên cạnh thấy Tạ Dật Trần sắc mặt lạnh lùng, phong thái hơn người, trong lòng thầm nghĩ người này chắc chắn là một công tử xuất thân cao quý, vậy nên chậm chạp không dám động thủ.

Vương lão gia kia nằm co ro trên mặt đất một mình gào khóc, Sở Vân Sanh vốn cho rằng chuyện này coi như xong, nhưng Tạ Dật Trần lại rút kiếm ở bên hông ra, từ từ đi đến trước mặt nam nhân nọ, đặt kiếm vào cổ hắn, giọng nói lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

- Ngươi chán sống rồi à?

Cũng không biết là Vương lão gia bị đau hay bị dọa, chỉ biết hắn nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn thấy Tạ Dật Trần đến kiếm cũng rút ra rồi thì cả người càng run rẩy, ú a ú ớ, thậm chí không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Sở Vân Sanh nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược này của hắn, càng cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Trên gương mặt anh tuấn của Tạ Dật Trần giống như phủ một màn sương mù, khiến nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống mấy độ, đám người vây quanh xem náo nhiệt cũng nhích dần sang bên cạnh, sợ rằng lát nữa máu sẽ bắn lên người mình.

Người vây quanh xem náo nhiệt ngày càng đông, âm thanh bàn tán cũng ngày càng lớn.

- Ái chà, đó không phải là Vương lão gia bán muối ở phía Đông sao.

- Khà khà, hắn thường ngày ngang ngược quen rồi, sao hôm nay lại lăn lộn trên đất thế kia.

- Gặp phải người lợi hại hơn chứ sao.

- Ha ha, ta chính là thích xem dáng vẻ tàn tạ của những người có tiền này.

Tiếng bàn tán lọt vào tai của Vương lão gia không sót chữ nào, hắn cảm thấy bản thân cực kỳ mất mặt, thường ngày hắn cậy bản thân có tiền, làm không ít chuyện cưỡng ép dân nữ, nếu phụ mẫu của cô nương nào đó đi báo quan, còn bị Vương lão gia sai người đánh chết, tội ác trùng trùng, khiến người ta ghi hận, nhưng những bách tính thường dân tay không tấc sắt đó nếu gặp phải Vương lão gia thì cũng chỉ có thể nuốt hận, hoặc đi đường vòng mà thôi. Người này tác oai tác quái tại Ký Châu nhiều năm như vậy, cậy bản thân có tiền, lại cũng chưa từng bị kiện bao giờ. Bây giờ thấy hắn bị đánh đến lăn lộn trên đất khiến ai nấy trong lòng đều tán thưởng, càng khỏi phải nói, người đánh hắn còn là một nam nhân trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn.

- Úi chà! Tiên nhân hạ phàm rồi!

Có một ông lão run rẩy nói ra lời trong lòng của đám đông.

Vương lão gia vừa nghe thấy thế, gương mặt già không biết giấu vào đâu, giận dữ không thôi, hắn hắng giọng quát về phía đám người hầu chỉ biết nhìn chằm chằm:

- Bắt hai tên này lại cho ta!

Tiếc là đám người hầu này thường ngày cáo mượn oai hùm quen rồi, đều là một bọn nhìn bên ngoài thì hung dữ nhưng thật ra chỉ biết khoa chân múa tay, không ai dám tiến lên chọc giận Tạ Dật Trần.

- Nếu ai bắt được hai tên này, ta sẽ thưởng bạc! Rất nhiều bạc!

Vương lão gia gần như hét đến khản giọng kiệt sức.

Cuối cùng cũng có hai kẻ không chịu được sự cám dỗ của tiền bạc, cầm thanh đao trong tay xông lên, Tạ Dật Trần không thèm ngoảnh đầu lại, tốc độ của tay hắn nhanh đến mức khiến cho người khác hoa mắt chóng mặt, chỉ nghe thấy tiếng kiếm xoẹt xoẹt, hai tên hầu kia đã nằm lăn ra đất, máu tươi chảy thành dòng, đầu vẹo sang một bên, không rõ sống chết.

Đám người xung quanh hít ngược một hơi.

Lần này đến Vương lão gia cũng ngây ngốc, hắn không dám thở mạnh, chỉ thấy đám người hầu tham sống sợ chết kia ngây ra một lúc, sau đó ôm đầu chạy tán loạn, hắn run rẩy tay nắm lấy kiếm của Tạ Dật Trần, ngượng ngùng cười cười:

- Công tử công tử, ta không biết đây là người của ngài, là ta có mắt không tròng.

Hắn vừa nói vừa tát mình mấy cái bốp bốp, khuôn mặt béo phệ rung rung, nhưng thấy sắc mặt của Tạ Dật Trần vẫn lạnh băng như cũ, lại nói:

- Là ta đáng chết, hôm nay công tử hãy tha cho ta đi.

Tạ Dật Trần thản nhiên cất giọng,

- Ngươi xin lỗi ta cái gì?

Vương lão gia mau chóng chuyển hướng sang Sở Vân Sanh, dập đầu bôm bốp, vừa dập đầu vừa nói:

- Công tử hãy tha cho ta đi mà.

Sở Vân Sanh nhìn hắn thêm một cái cũng cảm thấy ghê tởm, nàng thầm nghĩ dù sao một cước đó của mình hẳn là cũng khiến cho Vương lão gia nửa đời sau không thể làm đàn ông được, với cả bản thân cũng không bị hắn chiếm tiện nghi, vậy là đã đủ rồi.

Tạ Dật Trần thấy gương mặt Sở Vân Sanh lộ rõ vẻ chán ghét, biết rằng ban nãy nàng thật sự đã chịu ấm ức, liền rũ mắt xuống hỏi nàng:

- Sao rồi, hết giận chưa?

Sở Vân Sanh gật gật đầu.

- Vậy được.

Tạ Dật Trần thản nhiên buông ra hai chữ, Vương lão gia nghe thấy như được đại xá vậy, đang chuẩn bị cắp quần chạy té khói, lại nghe thấy Tạ Dật Trần tiếp tục nói:

- Nhưng mà cánh tay này của ngươi không thể giữ lại.

Vương lão gia vừa nghe, gần như sống không bằng chết.

Tạ Dật Trần nghĩ đến vừa nãy cánh tay phải của hắn vuốt ve bả vai của Sở Vân Sanh, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa thâm trầm.

Sở Vân Sanh đứng bên cạnh quan sát, thấy sự biến hóa trong ánh mắt hắn, cũng cảm thấy sợ hãi, đồng tử của hắn đen kịt, sâu không thấy đáy, giờ phút này giống như Trảm Kình Hải cuồn cuộn sóng dữ, trong đêm tối gió xuân và gió rét hòa quyện, lần đầu tiên Sở Vân Sanh ý thức được, Tạ Dật Trần không phải vĩnh viễn chỉ có dáng vẻ lạnh như băng đó, trong thân thể hắn cũng sôi trào máu nóng, một khi bộc phát thì sẽ điên cuồng.

Nàng khẽ run nhẹ.

Tạ Dật Trần cảm thấy dường như bản thân đã trở lại dưới đáy hồ Sí Diễm vào tháng giêng, cái lạnh giá và nóng như thiêu đốt trong cơ thể đang điên cuồng hành hạ hắn, bàn tay nhớp nháp của nam nhân dưới đất kia cứ lởn vởn trong đầu hắn, khiến Tạ Dật Trần hận chỉ muốn một kiếm giết chết hắn ta.

Nhưng mà——

Sở Vân Sanh đang ở đây, hắn không muốn làm nàng sợ.

Vậy nên, Tạ Dật Trần không nói lời nào chậm rãi dời thanh kiếm từ cổ họng Vương lão gia xuống cánh tay phải của hắn. Thanh kiếm lạnh lẽo đâm vào tay hắn đau nhói, còn chưa thấy máu, Vương lão gia đã phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Những người xung quanh dường như cảm nhận được có chuyện đáng sợ sắp xảy ra, không hẹn mà đều lùi lại về phía sau. Trong lòng của đám đông, vừa sợ hãi hoảng hốt, lại vừa hưng phấn kích động —— tên lưu manh hoành hành ngang ngược cuối cùng cũng có người trị rồi!

Chỉ thấy Tạ Dật Trần nhẹ nhàng nhấc kiếm lên, một đứa bé đứng gần hắn nhất đưa tay lên che mắt, ánh kiếm vừa lóe, đã nghe thấy Vương lão gia “A” một tiếng, âm lượng phải gọi là vang vọng cả bầu trời.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải đã bị Tạ Dật Trần chặt đứt, ở chỗ ngón tay bị đứt, máu liên tục trào ra ngoài như suối nước, tên Vương lão gia kia trợn tròn hai mắt mà ngất đi.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.