Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lẽ nào ngươi cam tâm tình nguyện cưới Sở Vân Sanh sao?

Phiên bản Dịch · 1302 chữ

Triệu Khánh Viễn nói:

- Nếu như ngươi giết Phụ Quân của nàng ta, làm cách nào khiến nàng không biết, nếu như đã giết Phụ Quân nàng, làm sao để không làm tổn thương nàng một phân.

- Giết Ngọc Kinh Thiên Đế là chuyện của ta, không cần các ngươi chen vào.

Triệu Khánh Viễn chỉ vào Tạ Dật Trần hỏi:

- Thế ngươi tới tìm ta vì lẽ gì? Cảnh cáo ta không được làm tổn thương Sở Vân Sanh?

Tạ Dật Trần gật đầu:

- Không sai, ta tới tìm ngươi không phải là muốn làm thân với các ngươi, mà chỉ muốn nói với các ngươi, Ngọc Kinh Thiên Đế để ta giết, còn lại—— Sở Vân Sanh vô tội.

Triệu Khánh Viễn như thể nghe thấy chuyện cười gì vậy, chất vấn Tạ Dật Trần:

- Sở Vân Sanh vô tội? Ha ha! Nực cười! Nếu như không phải nàng ra không phải là thiên mệnh thần nữ, Ngọc Kinh Thiên Đế sao lại tới thành của bọn ta?

Tạ Dật Trần cau mày:

- Xuất thân không phải là chuyện mà nàng có thể lựa chọn.

Triệu Khánh Viễn lắc đầu, đáy mắt ươn ướt, cả người run rẩy:

- Vợ con ta ly tán, cửa nát nhà tan, tất cả là bởi vì người nhà Ngọc Kinh Thiên Đế, hiện giờ ngươi lại dám bảo ta thử đặt mình suy nghĩ cho chúng, suy nghĩ xem ai vô tội? Nếu ta nói, tất cả phái Huyền Vụ các ngươi đều đáng chết!

- Ngươi điên rồi.

- Không phải là ta điên rồi, là Ngọc Kinh Thiên Đế điên rồi, ông ta có mọi thứ, bèn nghĩ rằng có cả quyền chém giết tuỳ ý.

Khuôn mặt của Triệu Khánh Viễn đáng sợ kèm theo nụ cười khổ não:

- Tạ Dật Trần, ngươi còn nhớ không, lúc đó khi Ngọc Kinh Thiên Đế tới chỗ chúng ta ở một tháng, chúng ta tiếp đãi hết lòng, kết quả, vào ngày cuối cùng của tháng đó, Ngọc Kinh Thiên Đế bèn kể cho ta một câu chuyện.

- Chuyện gì?

Triệu Khánh Viễn thở dài, tiếp tục nói:

- Ngọc Kinh Thiên Đế nói, khi Sở Vân Sanh ra đời, Ứng Long Thượng Tiên tính số mệnh cho nàng ta, nói nàng ta là thiên mệnh thần nữ, nhưng mà mệnh nàng có một kiếp số, nếu như không qua được kiếp này, thì sẽ hồn phi phách tán, mà kiếp số này chính là ở thành Giao Trạch bọn ta.

- —— Vì thế, chúng ta đã hỏi Ngọc Kinh Thiên Đế nói, kiếp số là thứ gì? Kết quả Ngọc Kinh Thiên Đế nói ông ta cũng không biết, cho nên, chúng ta hỏi ông ta như thế nào thì được, Ngọc Kinh Thiên Đế cười mà không nói, hiểu ý không hỏi được gì, chúng ta bèn tự đi về nhà.

- —— Không ngờ…

Một dòng nước mắt lăn trên vết sẹo của Triệu Khánh Viễn:

- Không ngờ vào đêm tối hôm đó, Ngọc Kinh Thiên Đế ông ta phái kỵ binh đốt hết sạch mọi thứ của chúng ta.

Triệu Khánh Viễn nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào tảng đá đằng sau, biểu cảm đau khổ,

- Nếu người của thành Giao Trạch chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, tự cung tự cấp, chưa bao giờ rời khỏi, cũng không để người ngoài tiến vào, không ngờ người đầu tiên tiến vào lại tiêu diệt hết tất cả mọi thứ.

Triệu Khánh Viễn cắn răng, hận không thể lột da Ngọc Kinh Thiên Đế:

- Nếu như không phải hai mươi người chúng ta đều trốn ở một nơi có thể vô hiệu lam hoả, thì cả cái thành Giao Trạch này không còn ai sống sót.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Dật Trần hỏi:

- Ngươi thoát ra bằng cách nào?

Tạ Dật Trần lắc đầu:

- Quên rồi, ta chỉ biết khi ta tỉnh dậy đã nằm ở bên bờ biển, có lẽ là do sóng biển đẩy tới.

Tạ Dật Trần không rõ tất cả nội dung về chuyện mà Triệu Khánh Viễn kể, chỉ biết rằng Ngọc Kinh Thiên Đế là vì tính mạng thần nữ Sở Vân Sanh mới tới, cũng là bởi vì nàng mà giết cả thành Giao Trạch.

Triệu Khánh Viễn:

- Ngọc Kinh Thiên Đế bởi vì một thứ không biết thật hay giả mà xông tới giết chúng ta, thà rằng giết nhầm chứ không chịu bỏ qua, cho nên tính cả người, cả thành Giao Trạch chúng ta chỉ còn lại ba mươi người như hiện giờ.

- —— Cho nên.

Triệu Khánh Viễn tiếp tục nói:

- Sở Vân Sanh chắc chắn phải chết, không có gì phải bàn cãi cả, nàng ta chính là căn nguyên của mọi tai ương.

- Nếu như các người dám giết Sở Vân Sanh, ta sẽ liều chết với các ngươi.

- Ha ha ha, thế người nói cho ta, ngươi làm cách nào để giấu Sở Vân Sanh mọi chuyện sau khi đã giết được Ngọc Kinh Thiên Đế? Lẽ nào ngươi muốn giấu nàng ấy mãi mãi sao? Tạ Dật Trần, ngươi đúng là một kẻ điên!

Tạ Dật Trần không ngẩng đầu.

Triệu Khánh Viễn lại nói:

- Bọn ta định hành động khi các ngươi tới núi Thiên Lang, nhất định phải là trước khi Sở Vân Sanh lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, một khi mà nàng lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm từ trong Trảm Kình Hải, bọn ta sẽ rất khó đánh bại được nàng.

Tạ Dật Trần lạnh lùng nói:

- Ta nói rồi, chuyện này để tự ta giải quyết.

Triệu Khánh Viễn cười hai tiếng:

- Nếu đã như thế, chúng ta không ai có thể thuyết phục ai, thế thì tới lúc đó chúng ta gặp nhau trực tiếp ở núi Thiên Lang.

Tiếng sấm ở trên trời hoàn toàn biến mất, mây mù cũng tan biến, vẫn chưa rơi một giọt mưa nào, nhưng không khí ngược lại càng nặng nề hơn.

Triệu Khánh Viễn trước khi đi để lại một câu:

- Tạ Dật Trần, ta cho ngươi biết hành động Sở Vân Sanh làm trước khi lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, là vì tốt cho ngươi.

- … Cái gì?

- Một khi Táp Đạp Lưu Tinh kiếm ở trong tay nàng ấy, lúc đó, muốn giết nàng, hoặc không giết, đều do ngươi có thể quyết định.

Nói xong, Triệu Khánh Viễn bèn biến mất.

Mây đen lại cuộn lên, mưa, đột nhiên rơi xuống.

Tóc của Tạ Dật Trần chẳng mấy chốc đã bị ướt, hắn nhớ lại lần trước khi tới núi Thiên Lang, Sở Vân Sanh bị những đệ tử của môn phái khác cười chê, cười chê nàng sinh ra ở chỗ tốt, cho dù chẳng tinh thông tiên thuật gì, cũng có thể sống vô lo vô nghĩ, sống vui vẻ cả đời. Lúc đó Sở Vân Sanh mới có một nghìn bốn trăm tuổi, trẻ hơn bọn họ rất nhiều, tuy rằng đấu tiên thuật đấu không lại, so số người cũng không hơn, bản thân nàng trốn vào một gốc cây cổ thụ khóc lớn, còn thề rằng, lần sau nhất định sẽ là người có thể đi tới đáy Trảm Kình Hải đoạt Táp Đạp Lưu Tinh kiếm về.

Hai trăm năm nay, Sở Vân Sanh khổ luyện tiên thuật, Tạ Dật Trần đều để biết. Nếu như để cho Triệu Khánh Viễn hành động trước khi nàng lấy Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, thì cuộc sống của nàng từ đó có lẽ bị đảo lộn hết.

Chỉ là chặn lại mấy lời nhàn thoại nàng sống dựa vào Phụ Quân thôi, nguyện vọng nhỏ nhoi này, lẽ nào hắn không thể làm vừa lòng nàng hay sao?

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.