Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi mấy ngày liền vẫn chưa trở về sao?

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Còn Sở Vân Sanh thì cười khẽ, giả vờ như rất kinh ngạc:

- y da, vị Thượng Tiên này, sao lại nói Đường Uyển sư tỷ danh môn quý phái như thế cơ chứ?

Nữ đệ tử đó ù hết cả đầu.

Sở Vân Sanh lại nói:

- Đường Uyển sư tỷ cầu thân không thành, thế chẳng phải đũa mốc mà chòi mâm son sao!

- Ngươi! Hỗn láo!

Nữ đệ tử đó lớn tiếng mắng chửi, vừa mắng chửi vừa rút kiếm ra.

Sở Vân Sanh cũng không phải người biết nói điều hay, cũng rút kiếm ra, tuy rằng thanh kiếm của nàng rất bình thường, nhưng mà tiên thuật của nàng thì không.

- y ây ây, đừng đánh nhau, đừng đánh nhau, cẩn thận hại tới hoà khí.

Thập Tam mau chóng xông lên khuyên bảo.

Sở Vân Sanh ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Dật Trần đang đứng ở trên thạch đài, không muốn bị mất mặt trước Tạ Dật Trần, bèn nói:

- Ngươi tưởng người của phái Huyền Vụ bọn ta sợ ngươi sao?

Nữ đệ tử bị Thập Tam sư huynh khuyên ngăn lại rút kiếm ta đánh nhau, Đường Uyển nhìn nàng lắc đầu, cười nhẹ:

- Sở Vân Sanh ngươi nói ta đũa mốc chòi mâm son, thế thì ngươi thì sao?

- Ta thì sao?

Đường Uyển cười, bộ dạng không muốn nói nhiều:

- Ngày đại hôn của ngươi cùng Tạ Dật Trần vốn là đại hôn nghìn năm mới gặp, người người Tiên giới đều ngưỡng mộ vô cùng, lúc đầu nghĩ phu thê hai người tình đầu ý hợp, thế nhưng, sao ta lại nghe nói——.

Đường Uyển che miệng lại, tiếp tục nói:

- Sao ta lại nghe nói vào hôm đại hôn, Tạ Dật Trần bèn ngủ ở nơi khác, mấy ngày không hề quay lại nhỉ?

Lời này vừa dứt, đệ tử phái Huyền Vụ mau chóng thay đổi sắc mặt, ngược lại là Lâm sư muội nhanh miệng, lớn tiếng phản bác lại:

- Ai nói Tạ sư huynh của ta cả Sở Vân Sanh không tình đầu ý hợp? Hôm trước Tạ sư huynh còn vừa bế Sở Vân Sanh cả mình ướt nhẹp từ Dã Hạc Tuyền về tẩm cung! Tất cả người của phái Huyền Vụ bọn ta đều nhìn thấy! Ta thấy ngày đại hôn của sư huynh sư tỷ, vô cùng ngọt ngào!

- …

Lâm sư muội còn trẻ giọng lớn, tất cả mọi người ở đó đều nghe vô cùng rõ, Sở Vân Sanh hận không thể tìm được cái hố nào để chui xuống, đỏ ửng mặt nhìn trộm sang Tạ Dật Trần, chỉ thấy hắn ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn Thập Tam đang đứng đờ ở một chỗ.

Thập Tam thấy bản thân không biết để tay chân ở đâu, biểu cảm ngượng muốn chết, nhìn Tạ Dật Trần với ánh mắt cầu cứu.

Chỉ nghe thấy Tạ Dật Trần chầm chậm nói với hắn:

- Sao nào, ngươi không nhìn thấy?

Triệu Khánh Viễn, n nương và Dương Tấn vào tối ngày hôm trước đã đặt chân tới Hoàng Tước nhai. Triệu Khánh Viễn lau thanh kiếm trong tay, nhìn sang hai người bên cạnh:

- Tuy rằng chúng ta không hợp tác thành công với Tạ Dật Trần, nhưng mà khi hành động không cần quá gấp gáp, nếu không, trước khi hắn giết Ngọc Kinh Thiên Đế, hắn sẽ giết chúng ta.

n nương mắng:

- Tên Tạ Dật Trần này tách ra khỏi chúng ta từ sớm, sống ở Ngọc Kinh, e là đã biến thành con chó cạnh chân Ngọc Kinh Thiên Đế rồi, giờ đây hắn là phu quân của Sở Vân Sanh, e là càng không muốn báo nợ máu nữa đâu.

Triệu Khánh Viễn lắc đầu:

- Không đâu, đây là thứ ăn vào trong xương tuỷ hắn, hắn mai phục nhiều năm như thế, cũng là vì muốn giết Ngọc Kinh Thiên Đế, nếu như hắn thật sự trở thành con chó bên cạnh chân Ngọc Kinh Thiên Đế, thế thì hắn nên tìm cơ hội ở phàm giới giết chúng ta từ lâu mới đúng.

n nương lại nói:

- Nhưng ta sợ hắn không bằng lòng giết Sở Vân Sanh, nếu như không giết Sở Vân Sanh đi đến lúc đó làm lỡ chuyện thì phải tính sao?

- Cho nên, chúng ta cần chuẩn bị trước, trước khi Sở Vân Sanh lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, phải giết nàng ta.

- —— Hoặc là, Tạ Dật Trần giết Sở Vân Sanh, còn chúng ta giết Ngọc Kinh Thiên Đế.

n nương có chút khó hiểu:

- Tạ Dật Trần sẽ giết Sở Vân Sanh? Làm như thế nào?

Dương Tấn không nói gì từ đầu đột nhiên mỉm cười:

- Người không biết rồi, Tạ Dật Trần là thiên mệnh sát tinh, Sở Vân Sanh là thiên mệnh thần nữ, hai người tương sinh tương khắc, cuối cùng ắt có chiến đấu. Nhưng trận chiến này xảy ra sau khi thiên mệnh thần nữ lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm.

- Vì sao?

- Đó là thiên mệnh, khi mà Sở Vân Sanh lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, Tạ Dật Trần bị tâm ma bị phong ấn trong người cướp mất lý trí, sau đó không chịu khống chế, dồn hết sức lực đi giết Sở Vân Sanh.

Dương Tấn cười lạnh lùng, như thể hắn cảm thấy thích thú với vận mệnh rối ren của hai người bọn họ, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u trước mắt:

- Thiên mệnh khó thoát, thiên mệnh khó thoát.

Triệu Khánh Viễn nói tiếp sau:

- Điều càng thú vị hơn là, Tạ Dật Trần hoàn toàn không biết chuyện này.

Dương Tấn nói:

- Tới lúc đó chúng ta chỉ cần đứng yên quan sat sau đó tuỳ cơ ứng biến.

n nương lại hỏi:

- Thế nếu như Tạ Dật Trần giết Sở Vân Sanh, chẳng phải sẽ ghi hận chúng ta sao?

- Không đâu.

Dương tấn tiếp tục nói:

- Nếu như chính tay khắc tinh thiên mệnh lấy đi tính mạng của thần nữ, thì chính hắn cũng sẽ không sống lâu.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.