Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Sở Vân Sanh dần chuyển tỉnh, bên cạnh không có một ai. Nàng hơi cau mày, nhớ lại lúc bản thân trước khi rơi xuống hang động, có kéo theo Đường Uyển cùng rơi xuống.

Nàng ta đâu rồi?

Sở Vân Sanh xoa bóp bả vai đau đớn, nàng nhìn xung quanh, chống tay từ từ bò trên mặt đất. Trong hang động của núi Thiên Lang có chút ẩm ướt, không biết chỗ nào đang có nước nhỏ giọt, cứ tích tắc rơi xuống từng giọt. Hang động ước khoảng một trăm thước, xung quanh thì tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng le lói từ ngoài miệng hang động chiếu vào, còn lại đều bị bóng tối bao trùm.

Đôi mắt của Sở Vân Sanh dường như không có cách nào để thích nghi với không gian tối đen đột ngột như thế, nàng chầm chậm lần mò trên vách đá để đi. Vách đá gồ ghề và lồi lõm. Nàng chưa tới động của núi Thiên Lang bao giờ nên tò mò thò lại gần gõ gõ, phát hiện những cái hố này đều là xương cốt của động vật, hóa ra vách đá không cứng như vậy, nên nàng đã gắng sức chà mạnh, quả nhiên có thể chà bớt đi. Sở Vân Sanh kéo lấy ống tay áo tiếp tục cà ở chỗ đó, cứ chà cho đến khi những chiếc xương đó dần hiện ra rõ ràng hơn.

Trong những chiếc xương đó, một cái xương sọ nằm ở phía ngoài vách lăn rơi xuống, Sở Vân Sanh quay đầu nhìn, im lặng mất vài giây, nàng “ôi” một tiếng.

Trên xương sọ có ba lỗ lớn, hai lỗ lớn nhất là hốc mắt, lỗ nhỏ ở dưới là mũi, dưới nữa thì là hai hàm răng.

Thứ này đâu phải xương của động vật, đây là xương người còn gì, nhìn hình dáng có thể đoán là của những đứa trẻ bảy, tám tuổi. Hơn nữa, những chiếc xương này dạo gần đây mới xuất hiện, có thể xuất hiện cách đây vài tuần. Sở Vân Sanh moi móc trong bức tường, tìm ra được toàn bộ phần xương thân, tứ chi, cả hai cánh tay. Liên tiếp mấy cái liền, tất cả đều là xương của trẻ con.

Chuyện này thật kì lạ, Sở Vân Sanh có chút nghi ngờ, nàng vốn cho rằng khi những phần xương này là phần thừa thức ăn của Tranh khi hồi sinh nhưng nếu đã hoàn toàn được bảo quản như thế này, thì thường không phải do yêu thú gây ra, nàng lại cúi người quan sát tỉ mỉ thêm một chút, mới phát hiện bộ hài cốt này hình như là bị người ta lóc mất da thịt, lấy máu để trữ. Việc này không giống như yêu thú gây ra, giống người làm thì đúng hơn.

Sở Vân Sanh run rẩy cả người, nhớ lại có những đứa trẻ mà nàng và Tạ Dật Trần đã gặp lúc hạ phàm vào tháng trước, chúng đã mất tích một cách kỳ lạ. Có thể cả hai sự việc đó đều có mối liên kết với nhau, nhưng lúc này không có bất cứ minh chứng nào.

Cũng không ngờ nơi này lại kỳ lạ đến vậy, tay áo Sở Vân Sanh bị bẩn và ẩm ướt vì dính lên đó một ít nước. Nàng không ghét bỏ, xắn tay áo lên, đi vào bên trong.

Càng đi vào bên trong, tối lại càng thêm tối, hẹp lại hẹp hơn, còn tỏa ra mùi hôi thối. Sở Vân Sanh bịt mũi lại, từ từ đi vào từng bước một, không cẩn thận lại va vào thứ gì đó. Không biết đó là thứ gì.

Nàng cúi người xuống, cố gắng nhìn rõ thêm một chút, mùi hôi thối càng lúc càng rõ rệt.

Chính là móng vuốt, một bộ bóng vuốt sắc nhọn. Nhìn lên trên, những tứ chi và thân người cao to khổng lồ, đầu của yêu thú được vùi vào bên trong cơ thể của chúng, tất cả đều chất cao như núi. Tuy đang chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng lại chẳng có tí hô hấp nào, không biết phải như thế thêm mấy trăm năm nữa.

Thì ra Tranh sau khi bị Tạ Dật Trần chế phục lại ở đây chìm trong giấc ngủ sâu.Thật khiến người ta kinh tởm, Sở Vân Sanh nôn khan tận hai lần.

Nơi này không thích hợp để ở lâu, nàng tranh thủ rời khỏi đó, còn Đường Uyển thì biến đâu mất, nàng cũng không muốn tìm, tóm lại không thể liều cái mạng này vì một kẻ muốn dồn mình vào chỗ chết được.

Ngay khi Sở Vân Sanh định quay đầu rời đi, một tiếng rên rỉ đầy đau đớn đột ngột xuất hiện bên cạnh, nó phát ra từ phía trên, có thể là Đường Uyển, Sở Vân Sanh quay đầu lại nhìn.

Nàng mở to mắt, nhờ chút ánh sáng mờ mịt mới có thể nhìn lên cơ thể của Tranh có một người đang nằm trên đó, chắc hẳn đó chính là Đường Uyển. Nhìn Đường Uyển từ từ bò dậy, có lẽ vẫn còn choáng váng. Lúc Đường Uyển tỉnh dậy, hoàn toàn không ý thức được bản thân lúc này đang ở nơi nào.

Sở Vân Sanh ẩn mình trong tối không phát ra tiếng động, nhìn lên Đường Uyển lắc đầu rồi quay sang nhìn bên cạnh, rồi cúi xuống sờ soạng tìm kiếm của mình. Sau khi Đường Uyển cầm lấy kiếm, người tỏa ra đầy sát khí, Sở Vân Sanh thấy chân của Đường Uyển như muốn nhũn cả ra, cố bao nhiêu cũng không đứng dậy nổi, thế là nàng ta cầm kiếm đâm luôn xuống dưới, trùng hợp là cắm luôn vào phần sừng trên đầu Tranh.

- Ôi trời.

Sở Vân Sanh không nhịn được khẽ thốt lên.

- Ai đó!

Đường Uyển không thích nghi nổi với bóng tối mù mịt như thế, lần theo tiếng động mà đi, ả nghiêm giọng hỏi:

- Sở Vân Sanh, là ngươi sao!

- Hứ.

Sở Vân Sanh mặc kệ ả, không nói gì, cứ như thế mà đi ra ngoài.

Đường Uyển nghe thấy tiếng bước chân, ả giật mình, hai tay cầm lấy kiếm, đâm kiếm sâu hơn nữa.

Còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe tiếng rung lên từ bên dưới “núi”, phát ra tiếng “khò khè khò khè”. Đường Uyển hốt hoảng, bối rối nhìn xuống.

Sở Vân Sanh quay lại, cũng ngây ngẩn. Tranh thức dậy rồi sao?

Đường Uyển mất một lúc ngây người mới nhận thức ra được mình đã cắm thanh kiếm vào đầu của Tranh. Rõ ràng, ả còn sợ hãi hơn cả Sở Vân Sanh gấp bội.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.