Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm trành cho cọp

Phiên bản Dịch · 984 chữ

Tôi ở giường bên cạnh run lên mực châm ở trên vai hắn đâm vào, hỏi về sau nói thế nào.

“Những người khác không biết tôi rời khỏi thôn thế nào, tôi lại biết mình là bị quỷ bắt đi. Mà đêm hôm đó cũng rất tà dị, gió lạnh từng cơn, tôi mơ thấy anh cả đã mất tích đến tìm tôi, gõ cửa, bảo tôi ra ngoài, nói trên núi có một động quật chưa rất nhiều bảo vật, đủ cho cả nhà ăn suốt đời, tôi lờ mờ đi theo hắn ra ngoài, bất tri bất giác đã ra khỏi thôn, tiếp đó bị con cọp tha đi, những chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ được.”

Tôi suy nghĩ một lúc, nói có thể là ma cọp vồ.

Có một từ nói như thế nào? Làm trành cho cọp!

Điển cố này từ đâu ra? Tục ngữ nói: Cọp dữ không ăn thịt con, mà ma cọp vồ thì không phải như thế, trong truyền thuyết, những người bị cọp ăn rồi biến thành quỷ, chính là ma cọp vồ, bị cọp khống chế rồi trở về dụ dỗ người thân ra ngoài để cọp ăn.

Đây chỉ là một phỏng đoán thôi, con hổ kia đã thành tinh, nhưng do trời hạn, trên núi thực sự không có đồ ăn, nó đói bụng nên chỉ có thể xuống núi ăn thịt người, biết trong thôn canh phòng nghiêm ngặt không vào được, liền để quỷ hồn đã bị ăn đi gọi những thân nhân trong thôn ra cho nó ăn.

“Người già trong thôn lúc đó cũng nói đó là ma cọp vồ, là con cọp kia đã thành tinh, dụ dỗ người trong thôn ra ngoài ăn.” Trương Thiên Bá nói nghiêm túc.

Tôi nói gấp:

“Không phải chứ anh hai, đừng nói sang chuyện khác được không, anh bị quỷ bắt rồi sau nữa?”

Trương Thiên Bá nằm trên giường hừ một tiếng: “Chậc, thì còn sao nữa? Đương nhiên là còn sống, nếu không thì sao giờ cậu gặp tôi được?”

Hắn kể tiếp những chuyện sau đó.

Nhắc tới cũng kỳ diệu, đúng lúc gặp một cao nhân đi ngang qua sơn thôn, khi đó cũng không ai cho rằng người đó là cao nhân, chỉ xem là một hoạ sĩ thôi, nhưng người đó vẽ sinh động như thật, rất thật, vô cùng có thần. Khi đó, vị hoa sĩ kia cầm bàn vẽ đến thôn, nhờ người trong thôn chỉ cho hắn khu vực có cảnh rừng đẹp nhất, có thể từ trên nhìn xuống toàn cảnh, hắn muốn vẽ một bức phong cảnh sông núi.

Dù sao thập niên tám mươi chín mươi đều rất chuộng loại này, tất cả mọi người đều tưởng đó là thanh niên văn nghệ từ thành phố xuống, mà giờ trong thôn đang có chuyện, mọi người muốn để hắn rời khỏi, nhưng sau khi hắn biết chuyện liền tự mình cầm theo một cây súng săn đi vào núi, nửa ngày sau đã mang Trương Thiên Bá đang bất tỉnh về, nói đã giải quyết rồi, chỉ là tới chậm một chút, những người khác đều bị cọp ăn, chỉ còn đứa nhỏ này.

Tôi ngây người, chỉ đơn giản vậy sao?

Chuyện này khiến toàn thôn sôi sục, chết nhiều người thế mà đã giải quyết rồi, còn con cọp kia đâu? Bị người này bắn chết rồi à?

“Đơn giản thế à.”

Đôi mắt Trương Thiên Bá lộ ra kính nể: “Đó thật sự là cao nhân, khi đó đã qua bảy tám ngày rồi , người trong thôn đều cho rằng đứa nhỏ như tôi đã bị cọp ăn rồi, ai ngờ tôi còn sống, hắn còn cầm một cây súng săn lên núi xách tôi về.”

Cao nhân trả súng cho thôn dân xong còn nói, hắn gặp một con cọp to như con ngựa, cọp trắng mắt xếch, trên đỉnh đầu khắc một chữ Vương màu đen, tốc độ như gió, trong núi rừng cây rậm rạp, địa hình không trống trải bằng phẳng, đại thụ che trời, đội săn thú trong thôn bắn không trúng, toàn quân bị diệt cũng là rất bình thường. Mà con hổ đó cũng rất thông minh, còn biết tránh đạn nữa.

Người đều nói có ơn tất báo, nhưng thôn dân khi đó lại có tâm tư khác.

Bọn hắn khẩn cầu cao nhân nói vị trí xương cốt người chết với cả thi thể con hổ kia, thật ra lúc đó mọi người đều có ý đồ với xác con cọp kia, con cọp lớn vậy, có thể ăn rất lâu, chưa kể còn da của nó cũng có giá rất cao, cầm đi bán thì nhất định có thể cho cả thôn sống qua nạn đói, còn cả những người đã bị ăn nữa.

Tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, mạng của cả thôn, dù là cách làm hơi bỉ ổi chút nhưng vẫn có thể hiểu được.

Nhưng nói đến đây, Trương Thiên Bá lại tức giận đến lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng nói: “Đám chó má đó! Người ta giết chết con cọp đó đã rất có nghĩa khí rồi, cao nhân lấy thi thể con hổ đó làm thù lao là chuyện đương nhiên, thứ này cũng là người ta đánh chết, là đồ của người ta, thôn bị ăn mấy người thì lại muốn lấy xác con hổ để bù à? Đây là thứ đạo lý gì chứ!”

Tôi vội vàng đè hắn lại.

“Đại ca đừng kích động, nếu không sẽ xăm sai đấy.”.

Lúc này, Trương Thiên Bá đang nằm trên giường cũng hít thở sâu một hơi, để thư giãn tinh thần rồi quay lại nhìn ta, thở dài nói:

“Lão đệ cậu nói xem có lý nào vậy chăng?”

Bạn đang đọc Văn Âm Sư (Bản Dịch) của Khang Thụ

Truyện Văn Âm Sư (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.