Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Chương

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Nếu không tham gia Thiên Vũ Minh thì ta không quan tâm, nhưng lúc trước đã

tuyên thệ nhập môn, giờ phút này không thể làm tùy hứng.

Trong đại điện rộ lên tiếng phụ họa:

- Lẽ ra nên như vậy!

Lý Vân Tiêu nói:

- Mục Địch đại nhân, chuyện trận pháp vất vả đại nhân. Hơn nữa chỉ dựa vào

hai đại trận mà muốn giết Lục Sí thì ta cảm thấy vẫn còn xa mới đủ, phải có

bày bố gì khác. Ta không tin dồn lực lượng một giới mà không thể đối phó một

mình hắn!

Lý Vân Tiêu mắt lóe tia sáng lạnh, đấu chí sôi sục trong máu quét sạch tối tăm

trong lòng mọi người, tình cảm quần chúng sôi sục, chiến ý cao vút.

Linh Mục Địch mỉm cười nói:

- Thật ra phần thắng của chúng ta rất lớn. Chúng ta biết gốc gác của Lục Sí,

còn Lục Sí không biết tình huống của Thiên Vũ giới. Cộng thêm các bộ tộc Ma

giới xung phong thay chúng ta trước tiên.

Mọi người đều tỏ thái độ:

- Thề sống chết bảo vệ Thiên Vũ giới, thề sống chết quyết tử chiến với Lục

Sí!

Lý Vân Tiêu phất tay nói:

- Việc này tạm thời các vị đừng lan truyền rộng rãi để tránh dẫn đến khủng

hoảng không cần thiết, nếu không có chuyện gì nữa thì các vị lui đi, tự sắp

xếp, cố gắng nghênh tiếp trận chiến tương lai.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Tất cả khom người đi ra, chỉ còn lại vài người sát cánh với Lý Vân Tiêu, vài

vị hồng nhan tri kỷ, Linh Mục Địch, Mộng Linh Chân Quân, Hải Hoàng, mấy vị đảo

Huyền Ly.

Lý Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng:

- Diệp Phàm hãy ở lại đây!

Diệp Phàm sửng sốt lập tức dừng bước, Cúi đầu đứng một bên.

Chờ mọi người đều đi Lý Vân Tiêu mới lấy thuyền Nặc Á ra đưa cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm biến sắc mặt, mắt tràn đầy bi thương căm hờn nhìn chiến hạm màu

vàng, khóc rống:

- Tổ tiên...!

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Ta không rõ sống chết của Diệp Nam Thiên đại nhân nhưng trên thuyền Nặc Á

có nhiều cấm chế, e rằng phong ân thứ quan trọng gì, ta không dám cưỡng ép phá

mở nên chờ quay về Thiên Vũ giới thì giao cho ngươi. Ngươi hãy xem thử bên

trong có cái gì.

Sắc mặt Diệp Phàm dễ nhìn hơn chút, kéo thuyền Nặc Á lại cầm trong tay xem kỹ.

Diệp Phàm đánh mấy ấn quyết vào trong, thần thức biến ra dung nhập vào chiến

hạm.

Trên thuyền nhỏ màu vàng không ngừng lóe sáng phù văn tan biến trên không

trung, ánh sáng rực rỡ chiếu mù mắt người.

Một canh giờ sau Diệp Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng đột

nhiên chảy hai hàng lệ.

Đám người Lý Vân Tiêu giật mình, thầm la nguy rồi.

Lam Nham Chủ sắc mặt khó xem hỏi:

- Diệp Nam Thiên đã... chết?

Diệp Phàm càng muốn nén thì nước mắt chảy càng nhiều, nức nở nói.

- Thuyền Nặc Á là tiên tổ trước khi chết dùng hết sức mạnh cuối cùng ném ra,

hy vọng thuyền có thể xuyên qua vách tường hai giới quay về tay ta.

Trong đại điện tĩnh lặng, không khí bi thương.

Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

- Vậy Diệp Nam Thiên đại nhân ghi chép cái gì trong đó? Chắc là thứ cực kỳ

quan trọng?

Nếu một bị cường giả bị dồn vào đường cùng hơn phân nửa chọn tự bạo huyền khí.

Với uy năng của thuyền Nặc Á có thể cùng đối phương đồng quy vu tận.

Nhưng Diệp Nam Thiên chọn cách dốc hết sức mạnh cuối cùng đưa thuyền Nặc Á đi.

Trời thương thuyền Nặc Á cuối cùng rơi vào tay Lý Vân Tiêu.

Những người lại lấy lại tinh thần từ nỗi bi thương, yên lặng nghe. Bọn họ đã

nhìn quen sự sống chết, chẳng qua các bằng hữu ra đi khó nén bi thương.

Diệp Phàm nói:

- Tổ tiên để lại tin tức bên trong dường như không đầy đủ nhưng đúng là

cực kỳ quan trọng, truyền đạt bí ẩn Ma giới xâm nhập Thiên Vũ giới, nói vì

muốn có được một thứ tên là Văn Chương.

- Văn Chương?

Mọi người lặp lại một lần, khuôn mặt hoang mang.

Linh Mục Địch hỏi:

- Có thể nói rõ Văn Chương là gì không?

Diệp Phàm lắc đầu nói:

- Không biết, tiên tổ cũng không rõ, chắc bị phân thân của Ma Thủ giết, bây

giờ xem ra đó là phân thân của Lục Sí.

- Phân thân của Lục Sí!?

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút nói:

- Nếu đúng vậy, Diệp Nam Thiên đại nhân liều mạng truyền ra thì hơn phân nửa

không giả được. Kết luận này cũng giống với Nhu Vi đại nhân phỏng đoán.

Nhu Vi gật đầu nói:

- Nhưng Văn Chương là thứ gì? Ta cũng chưa từng nghe qua

Nhu Vi nhìn quét mọi người, tập thể lắc đầu.

Lam Nham Chủ nghi ngờ nhìn Diệp Phàm:

- Có khi nào ngươi nghe lầm không?

Diệp Phàm kiên quyết nói:

- Tuyệt đối không sai! Tiên tổ sợ truyền tin tức có sai lầm nên khắc hai chữ

này vào trong chiến hạm!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta cũng tin không nhầm lẫn, trên đời này chắc chỉ có chân long Dận Vũ biết

Văn Chương là thứ gì.

Nghe cái tên này mọi người cùng biến sắc mặt.

Linh Mục Địch nói:

- Dận Vũ mất tích lâu như vậy không biết đang ở đâu, chắc chuẩn bị chờ chân

long đời tiếp theo sinh ra.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:

- Dù Dận Vũ có chuẩn bị cỡ nào cũng chỉ có đường chết!

Đám người Linh Mục Địch nhẹ gật đầu, với lực lượng hiện tại của Thiên Vũ Minh

trừ phi Dận Vũ bước vào Giới Vương cảnh không thì chết chắc.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Tọa độ chân long sinh ra rốt cuộc ở đâu?

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta luôn không cưỡng ép dòm ngó tọa độ vì khi tới lúc nó sẽ tự hiện ra,

nhưng bây giờ cưỡng ép đọc vậy, để chúng ta chuẩn bị vẹn toàn.

Nhu Vi khẽ nói:

- Chân long đời mới sao? Nếu thật sự sinh ra chân long mới thì tương đương

thêm một vị cường giả Giới Vương cảnh, nắm chắc đối phó Lục Sí càng lớn hơn.

Lý Vân Tiêu lập tức dùng tinh thần xâm nhập vào tọa độ mông lung trong đầu.

Tọa độ đó là mây mù vô hình bềnh bồng trong thức hải, bây giờ bị đè ép thì dần

sáng rực lên.

Rất nhanh ba con số xuất hiện trong đầu Lý Vân Tiêu.

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút:

- Quả nhiên là tọa độ thời không!

Ba tọa độ đại biểu một đường thẳng, tuyến trục giữa Trái Đất và thời gian.

Mấy người sốt ruột hỏi:

- Ở đâu?!

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

- Còn sáu tháng nữa, vừa lúc nửa năm. Các vị chuẩn bị kỹ đi, bước tiếp theo

là ĐỒ LONG!!

Lý Vân Tiêu tránh nói về tọa độ, mắt lóe tia sáng lạnh.

- Sáu tháng? Không lâu lắm.

Linh Mục Địch nói:

- Đến lúc đó cần ai đi? Để mọi người chuẩn bị trước.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, vì bảo đảm an toàn ta đề nghị tất cả

cường giả trên Hư Cực cùng hành động.

Đám người Phi Nghê gật đầu đồng ý.

Lý Vân Tiêu nói:

- Không được, sẽ chậm trễ nhiều người tu luyện, trọng điểm của chúng ta là

cuộc chiến với Lục Sí vào năm năm sau, ít nhất hiện tại Hồng Nhan, nàng phải

bế tử quan.

Khúc Hồng Nhan biến sắc mặt, dù không muốn nhưng thấy Lý Vân Tiêu kiên quyết

thì biết mình không thuyết phục hắn được.

Khúc Hồng Nhan đành gật đầu nói:

- Vậy chàng hãy cẩn thận!

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Tất cả người cần bế quan đều ở lại, thật ra một mình ta đối phó Dận Vũ được

rồi.

- Tuyệt đối không thể!

Linh Mục Địch phản đối ngay:

- Người là thống lĩnh trận chiến tương lai, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện

vào lúc này! Chân long sinh ra liên quan tới cường giả Giới Vương cảnh xuất

hiện, phải có cao thủ cùng đi!

Bạn đang đọc Vạn Cổ Chí Tôn của Thái Nhất Sinh Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Cập nhật nhuttien
Lượt thích 17
Lượt đọc 2747

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.