Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Nữ Bôn Nguyệt

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

Thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Khuynh Mâu. Lúc này Tần Khuynh Mâu còn đang đắm chìm bên trong thơ từ, mà tại bên người nàng lại có dị tượng xuất hiện.

Đó là một vầng minh nguyệt, trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu nàng. Minh nguyệt trong sáng, đẹp như vẽ. Mà bên trên minh nguyệt lớn như vậy hiện ra từng tòa quỳnh lâu ngọc vũ, san sát tại một góc minh nguyệt, tựa như tiên cung mờ mịt xuất trần.

Tại phía dưới minh nguyệt có một hư ảnh thiếu nữ, cơ thể óng ánh, cả người linh hoạt kỳ ảo mà thánh khiết không nhiễm trần thế.

Nàng như ngồi chung với gió, váy bồng bềng bay phất phới, mông lung mà mỹ lệ.

Nhìn thấy một màn này, Vũ Phong cũng không thể ngồi yên được nữa, hắn bỗng nhiên đứng lên, chén rượu nắm trong tay trực tiếp bị hắn bóp nát.

"Thiên địa dị tượng, Thần Nữ Bôn Nguyệt." Trong lòng Vũ Phong nổi lên sóng to gió lớn, tồn tại nhập đạo hắn không phải chưa nhìn thấy qua. Thế nhưng là nhập đạo liền xuất hiện thiên địa dị tượng, mà lại còn là dị tượng như thế, đây còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Hắn so với người khác rõ ràng hơn rất nhiều, nhập đạo như vậy đại biểu cho điều gì? Đại biểu cho tuyệt thế thiên tư, đây là nhập đạo cực sâu, hơn nữa còn là nhập đạo cực mạnh a.

Trọng yếu nhất chính là nữ tử này chỉ mới Khí Huyết cảnh a.

....

Vũ Phong ngồi không yên, đồng dạng ngồi không yên còn có Mao Vĩnh Lượng cùng Lý Khanh Phỉ. Tần Khuynh Mâu nhập đạo, nhập đạo đại biểu cho nàng có thể nhanh chóng nắm giữ đạo ý, vậy cũng có nghĩa là rất nhanh vũ khí của Tần gia sẽ có thể được đạo ý tẩm bổ.

Như vậy mưu đồ của bọn hắn không phải đều muốn thất bại?

Nghĩ đến điều này, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có ngoan sắc, ai cũng không thể ngăn cản bọn hắn chia cắt Tần gia.

Hai người bọn hắn không thể ở lại chỗ này được nữa, vội bước nhanh về hướng nội viện đi đến. Những sự tình này tại Thạch gia vậy liền giao cho Thạch gia đi xử lý.

....

Người ở chỗ này đều sững sờ nhìn xem thiên địa dị tượng giống như vẽ, nhìn qua cái kia hư ảnh Thần Nữ Bôn Nguyệt, hư ảnh kia rất giống Tần Khuynh Mâu.

"Nàng. . . Tài hoa kinh thế a, nghe một bài thơ liền nhập đạo." Có người tự lẩm bẩm.

"Đây chính là Tần Khuynh Mâu, đệ nhất mỹ nhân Lâm An thành danh xứng với thực."

"Chỉ là đáng tiếc a, một giai nhân như vậy lại gả cho Hứa Vô Chu như thế phân trâu."

". . ."

Rất nhiều người đều đang thán phục, nhìn dị tượng trên trời từ từ chui vào bên trong thể nội Tần Khuynh Mâu. Tại lúc thiên địa dị tượng chui vào bên trong cơ thể nàng, khí tức trên thân Tần Khuynh Mâu tăng vọt từ Khí Huyết cảnh tiến thẳng vào Hậu Thiên cảnh.

Tất cả mọi người không ngoài ý muốn, bọn hắn biết đây chỉ mới là bắt đầu. Từ giờ trở đi thực lực của Tần Khuynh Mâu sẽ càng ngày càng tăng lên, không bao lâu liền có thể tiến thẳng vào Tiên Thiên, thậm chí càng mạnh hơn.

"Khuynh Mâu, chúc mừng ngươi. Bài thơ này ngươi làm thật tốt." Lâm Thanh Từ không biết từ khi nào xuất hiện tại bên người Tần Khuynh Mâu, trên khuôn mặt diễm lệ của nàng treo một nụ cười ngọt ngào, người thứ nhất chúc phúc cho Tần Khuynh Mâu.

Tần Khuynh Mâu lúc này một mặt mờ mịt, ngơ ngác nhìn trang giấy trong tay. Nàng cũng không có nghĩ đến chính mình cứ như vậy nhập đạo.

Cho dù tất cả mọi người nói nàng có hi vọng lấy văn nhập đạo, thế nhưng chỉ là có hi vọng mà thôi. Trên đời này bao nhiêu người có hi vọng nhập đạo, nhưng đối với rất nhiều người một câu có hi vọng chính là cả một đời.

Tần Khuynh Mâu cũng nghĩ rằng nàng cả đời này khả năng đều không nhập đạo được, nhưng lại không ngờ tới đột nhiên xuất hiện một bài thơ liền tuỳ tiện giúp nàng nhập đạo.

"Thơ này là ai làm? Vì cái gì lại kí tên ta?" Tần Khuynh Mâu có rất nhiều nghi hoặc, tác phẩm kinh diễm có thể truyền thế như vậy, ở đây có người có thể làm ra được sao? Chẳng lẽ. . . Là trời cao ban cho nàng?

Tần Khuynh Mâu nhìn qua cái bàn trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng lại còn kí tên là nàng, nàng ngoại trừ nghĩ đến trên trời rơi xuống thì không nghĩ ra được cái khác nữa.

Mà đúng lúc này, có ba người áo đen xuất hiện ở giữa sân.

Ba người đều là võ giả Hậu Thiên cảnh, bọn hắn bộc phát khí huyết, cầm trong tay vũ khí hướng về phía Tần Khuynh Mâu giết qua.

"Cẩn thận!" Tần Khuynh Mâu bởi vì còn đang đắm chìm trong thơ từ nên thất thần, nhưng mà Lâm Thanh Từ lại phát hiện ra bọn người áo đen, nàng hét lên rồi dùng đôi chân thon dài mà thẳng tắp kia quét ngang hướng một người áo đen, đồng thời lấy tay đẩy mạnh Tần Khuynh Mâu một cái.

Tần Khuynh Mâu bị đẩy bay ra ngoài, một tên áo đen liền đâm tới thất bại.

Nhưng còn lại một tên áo đen, tốc độ của hắn cực nhanh, một cước hung hăng hướng về phía Tần Khuynh Mâu đá tới.

Tần Khuynh Mâu mặc dù cũng là Hậu Thiên cảnh nhưng bất quá chỉ vừa mới đạt tới, mặc dù nàng cũng kịp phản ứng, thân thể cực tốc lui nhanh lại nhưng một cước này quét tới vẫn không thể nào hoàn toàn tránh đi, lực lượng còn sót lại đánh lên trên người nàng.

Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đánh bay ra ngoài, cánh tay va trúng trên một món đồ sứ có góc nhọn, mạnh mẽ vạch ra một đạo vết thương sâu.

"Phế đi nàng!" Một người áo đen bị Lâm Thanh Từ cuốn lấy hô lớn.

"Được!" hai người áo đen còn lại không ai ngăn cản liền hướng về phía Tần Khuynh Mâu giết qua, vũ khí trong tay trực tiếp đâm vào chỗ yếu hại của nàng.

Trong mắt bọn họ mang theo dữ tợn, cười hắc hắc không ngừng.

Tần Khuynh Mâu sắc mặt trắng bệch, nàng không phải đối thủ của hai người này, nhìn thấy hai người đánh tới nàng muốn chạy trốn cũng không còn đường trốn.

Mắt thấy vũ khí bén nhọn sắp đâm vào trên người, nàng bỗng nhiên lại nghe được một tiếng hét thảm.

Không biết từ khi nào, Hứa Vô Chu cầm trong tay một cái ghế mạnh mẽ nện vào trên đầu một người áo đen.

Cái ghế vỡ thành từng mảnh, còn đầu của người áo đen kia cũng bị đập thiếu một khối, máu tươi cùng óc chảy xuôi ra ngoài.

Tần Khuynh Mâu cảm giác được bờ eo của nàng bị Hứa Vô Chu ôm lấy, trong lúc xoay người một cái, nàng nhìn thấy Hứa Vô Chu lại đá ra một cước vừa vặn đá vào trên yết hầu một người áo đen trong đó, cổ họng của hắn trong nháy mắt bị đá ra một lỗ máu, máu tươi từ bên trong không ngừng tràn ra, hắn lấy tay ôm chặt yết hầu ngã xuống trên mặt đất.

Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua người áo đen bị Lâm Thanh Từ cuốn lấy, lại nhìn Lâm Thanh Từ một chút, tiện tay cầm lấy vũ khí của người áo đen chết bên cạnh, đột nhiên lấy tay ném một cái.

Người áo đen muốn tránh đi, nhưng mà lại không cách nào thoát khỏi Lâm Thanh Từ đeo bám. Lợi khí từ phía sau lưng hắn trực tiếp xuyên qua, thời gian dần trôi qua thôn phệ ý thức của hắn.

Hứa Vô Chu xuất thủ, trong khoảng thời gian ngắn liền giải quyết ba cái người áo đen Hậu Thiên cảnh.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh rất nhanh, nhanh đến mức chiến đấu kết thúc mà đám người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, từng người mờ mịt nhìn vào giữa sân.

Văn hội thế mà xuất hiện ám sát. Với lại Hứa Vô Chu thế mà mạnh như vậy, giết Hậu Thiên cảnh như giết gà.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Đệ Nhất Tế (Dịch) của Thuần Tình Tê Lợi Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jokerking
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.