Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Nhìn thấy miếng ngọc bội trên người Thiên Lâm, và được bồi thêm sức mạnh từ món phần thưởng hậu hĩnh của tên đứng đầu, tất cả hướng sự chú ý về phía anh, ánh mắt đầy sự hung dữ với con ngươi đột nhiên đỏ rực lên, trông thật đáng sợ.

Nhưng khi tất cả sự chú ý hướng về Thiên Lâm thì cũng là lúc vòng vây đã được mở ra cho những người còn lại có thể thoát khỏi rừng Thanh Trúc mà tiến về thành Thiên Khải một cách an toàn và bản thân Thiên Lâm cũng đã nhìn ra được điều đó.

“Liên Đình, mau đưa mọi người rời khỏi đây, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.”

Mặc dù vừa trải qua trận chiến tiêu hao thể lực, Thiên Lâm ít nhất vẫn có thời gian để kéo dài sự chú ý của bọn chúng và hi vọng rằng khi trở về thành Thiên Khải, Liên Đình sẽ huy động tiếp viện đến để giải vây cho mình.

Hiểu ý, Liên Đình nhân cơ hội Thiên Lâm thu hút sự chú ý của đám người áo đen kia liền lập tức cho ngựa bắt đầu rời khỏi cánh rừng Thanh Trúc đó. Chiếc xe ngựa lăn bánh, trên xe ngựa bây giờ, có hai người đang cảm thấy lo lắng cho Thiên Lâm khi nhìn thấy anh dụ bọn áo đen để mở vòng vây cho mình.

“Chúng ta không đợi Thiên Lâm được hay sao? Em ấy làm như vậy quá nguy hiểm, chúng ta phải cứu em ấy.”

Liên Chi nhìn thấy Thiên Lâm khuất đi trong khu rừng trúc mà lòng như lửa đốt, vốn dĩ bản thân thừa hiểu bản lĩnh của Thiên Lâm đến đâu nhưng trước sự tấn công tổng lực của đám người áo đen kia, cô không thể không lo lắng cho Thiên Lâm.

“Hắn ta sẽ không sao đâu, cô đừng cứ làm loạn ở đây như vậy.”

Hàn Chi ngồi bên cạnh lạnh lùng đáp lời Liên Chi, rồi ra lệnh cho Liên Đình tăng tốc rời khỏi rừng Thanh Trúc. Sau sự hiểu lầm vào tối hôm trước, bản thân Hàn Chi giờ đây cũng đã có những cái nhìn khác về ân nhân của mình, nhưng cô lại chẳng thể hiện ra bên ngoài mặc cho trong lòng lại cảm thấy lo lắng cho Thiên Lâm.

Về phía Thiên Lâm, sau khi dẫn dụ bọn áo đen vào sâu bên trong khu rừng Thanh Trúc, Thiên Lâm giờ cũng đã thấm mệt, hơi thở cũng không đều như trước nữa và cuối cùng xung quanh anh bây giờ đã bị đám người áo đen bao vây.

“Các người muốn gì ở ta?”

Thiên Lâm dùng kế hoãn binh để phân tán sự chú ý của chúng, lấy lại một chút ít thể lực và tìm ra con đường thoát thân cho bản thân mình. Nhưng bản thân Thiên Lâm cũng thừa hiểu, nếu không nhanh tìm cách thoát thân, một khi đám người áo đen tấn công thì anh sẽ không còn cơ hội để chống trả lại bọn chúng.

“Ta cần miếng ngọc bội trên cổ của nhà ngươi. Nếu không đưa đây thì đừng trách bọn ta.”

Thì ra mục tiêu của bọn chúng không phải nhằm đến mình mà đuổi theo mà là vì miếng ngọc bội trên người của mình, nhưng đó là ngọc bội mà ông bà lão đã đeo cho mình từ lúc nhỏ, làm sao mà Thiên Lâm có thể đưa ra một cách dễ dàng được cơ chứ?

“Đừng hòng, đây là miếng ngọc bội gia truyền của ta. Ta sẽ không bao giờ đưa nó cho các ngươi.”

“Được, nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta.”

Tên đứng đầu thể hiện rõ quyết tâm muốn lấy miếng ngọc bội của Thiên Lâm nên thấy không thể thuyết phục được anh, hắn liền đưa ra quyết định sử dụng vũ lực để cướp lấy miếng ngọc bội nên đã hô hào cho đám thuộc hạ xông về phía Thiên Lâm.

Về phía đoàn người hộ tống Hàn Chi nay đã về đến Thiên Khải một cách an toàn, và quả nhiên, sau khi thấy chiếc xe ngựa an toàn vào bên trong thành, Liên Đình ngay lập tức huy động quân thủ thành Thiên Khải theo mình quay trở lại rừng Thanh Trúc để giải cứu Thiên Lâm.

“Liên Đình, đợi ta.”

Và không chỉ có Liên Đình mà còn có cả Hàn Chi, người vừa vào bên trong thành liền lập tức xuống xe ngựa và lên ngựa chạy ra khỏi thành Thiên Khải, theo chân Liên Đình đến rừng Thanh Trúc để giải cứu Thiên Lâm.

“Tiểu thư, cô không nên quay lại đó, sẽ rất nguy hiểm khi bọn chúng còn có thể xuất hiện.”

Trước sự can ngăn của Liên Đình nhưng với một người ương ngạnh như cô tiểu thư họ Hàn này thì những lời nói ấy cũng chỉ là những cơn gió nhẹ thổi ngoài tai cô mà thôi. Cô thúc ngựa, hướng về phía rừng Thanh Trúc bất chấp sự can ngăn không ngừng của Liên Đình.

“Không lẽ cả ngàn quân Thiên Khải không bảo vệ được ta hay sao, Liền Đình tướng quân không mau đi sẽ không kịp cứu người đó.”

Bất lực, Liên Đình cũng đành chấp nhận hiện thực ở phía trước và sai khoảng 100 người bảo vệ cô tiểu thư ương ngạnh này mặc dù bản thân anh cũng biết khả năng của Hàn Chi là có chứ không phải là một cô tiểu thư chân yếu tay mềm như bao cô tiểu thư khuê các khác.

Nhưng đi được nửa đoạn đường thì bất ngờ từ trên trời mây đen bắt đầu kéo đến, cùng với đó là một trận cuồng phong, gió lốc dữ dội. Bản thân Hàn Chi và cả Liên Đình cũng bất ngờ về sự xuất hiện của cơn lốc này.

Suốt hàng thế kỉ nay, thành Thiên Khải chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng một cơn lốc khổng lồ như vậy xuất hiện ở đây. Cơn lốc ấy khiến cho bụi bay mù mịt, ngựa của họ cũng chẳng tài nào mà di chuyển được vào bên trong cơn lốc.

Chưa hết bàng hoàng về trận lốc ấy, bất ngờ từ trên bầu trời, một luồng ánh sáng màu xanh lá xuất hiện, chiếu thẳng xuyên qua cơn lốc và hướng vào sâu bên trong rừng Thanh Trúc, và một vệt sáng tựa sấm sét đánh thẳng xuống, tạo ra một tiếng động kinh hoàng, cùng với đó là luồng ánh sáng chóa mắt người.

Người ngựa kinh hãi, bỏ chạy tán loạn khắp nơi như ong vỡ tổ. Mặc dù tiếng sét đó có thể phát ra từ bên trong khu rừng trúc nhưng từ vị trí của Hàn Chi cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp mà tiếng sét ấy tạo ra.

Cơn lốc cũng vì vậy mà nhanh chóng tan biến, luồng ánh sáng xanh cũng biến mất. Tất cả bây giờ đã trở lại bình thường một cách nhanh chóng, dường như chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây cả, nơi mà mới chỉ chớp mắt thôi tất cả đã biến mất.

“Liên Đình tướng quân, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”

Bản thân Hàn Chi cũng chẳng thể tin được vào mắt mình về những chuyện vừa xảy ra trước mắt mình và bản thân Liên Đình cũng chưa hết hoang mang về những hiện tượng kì lạ vừa diễn ra. Và từ bên trong rừng Thanh Trúc, một tên áo đen hốt hoảng chạy ra.

“Yêu quái, có yêu quái.”

Trông hắn ta vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết. Hắn ta cuống cuồng chạy mà không biết rằng mình đang chạy về phía thành Thiên Khải và bị Hàn Chi bắt lại hỏi chuyện gì vừa xảy ra bên trong rừng Thanh Trúc.

“Quái…. quái vật. Có quái vật bên trong đó.”

Hắn ta trả lời ấp úng, lắp bắp như vừa bị một thứ gì làm cho hoảng sợ. Hàn Chi có gặng hỏi như thế nào thì hắn ta cũng chỉ biết nói rằng đó là một con quái vật với con mắt màu xanh lá và bao quanh cơ thể là một ánh sáng màu xanh kì lạ.

Từ trước đến giờ làm gì có chuyện rừng Thanh Trúc có yêu quái như hắn nói. Hay hắn ta bị tiếng sét kia làm cho hoảng sợ mà sinh ra hoang tưởng. Nhưng trước mắt, việc cần làm bây giờ là cứu Thiên Lâm đang bị bao vây bên trong kia, chuyện quái vật là chuyện của tương lai.

“Đưa hắn ta về Thiên Khải đợi xét xử.”

Hàn Chi và Liên Đình sau khi chỉnh đốn lại quân đội, bắt đầu tiếp tục tiến về rừng Thanh Trúc.

Bạn đang đọc Ván Cờ Tàn sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Ván Cờ Tàn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.