Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÂN VÕ QUẬN VƯƠNG(2)

Phiên bản Dịch · 1314 chữ

Võ trường Vương tộc được xây dựng phía dưới núi Vương Sơn.

Khảo hạch cuối năm là gần với thịnh hội đại điển tế tự Vương tộc ,ngay cả Quận Vương cũng xuất quang tự mình tham gia khảo hạch cuối năm.

Vương tử, Quận Chúa ,Tần phi tại lúc sắc trời còn chưa sáng ,liền chạy tới võ trường Vương tộc chờ đợi Vân Võ Quận Vương giá lâm.

Vân Võ Quận Vương ngồi ở vị trí cao nhất trong võ trường, nhìn qua chừng bốn mươi tuổi .Hai chòm râu quăng chính tề, tản mát ra một cổ khí thế không giận tự uy .

Hắn hướng về những Vương tử cùng Quận Chúa nhìn thoáng qua cười nói:

-Thất nhi ,chưa có trở về sao?

Vương hậu ngồi bên cạnh Vân Võ Quận Vương nói :

-Đại Vương !Nữa tháng trước, Thất vương tử phái người đưa về một phong thư, bởi vì gặp phải một chuyện trọng yếu, tạm thời chưa về được.

-Lại nói ,lấy tu vi võ đạo của Thất Vương tử tham gia khảo hạch cuối năm đã không có ý nghĩa .

Vân Võ Quận Vương có một chút thất vọng nói:

-Thất nhi không tham gia khảo hạch cuối năm ,năm nay ít hứng thú!

Mẫu phi của Bát vương tử đi về phía trước nói:

-Đại Vương ! Thất vương tử không tham gia khảo hạch cuối năm ,nhưng là Cửu Vương Tử năm nay có thể tham gia nha!

- Cửu nhi ?

Ánh mắt Vân Võ Quận Vương hướng về Lâm phi nhìn chăm chú .

Tiêu phi cười nói :

-Ba tháng trước Cửu vương tử liền mở ra ấn ký thần võ.

Thật sao? Haha !Lâm phi, đây là tin tức tốt ngươi vì cái gì không nói ngay cho bản Vương biết.

Tâm Tình Vân Võ Quận Vương thật tốt, suy cho cùng Cửu Vương Tử cũng là con trai ruột của hắn ,cũng là Vương tử duy nhất không có mở ra ấn ký thành võ.

Chín vị vương tử toàn bộ mở ra ấn ký thần võ, Vân Võ Quận Vương tự nhiên hết sức cao hứng.

Lâm Phi nhẹ nhàng cắn môi thấp giọng nói: ----Cửu vương tử vừa mới mở ra ấn ký thần võ mà thôi ,không dám kinh động Đại Vương.

Vân Võ Quận Vương nói:

- Chỉ cần Cửu nhi có khả năng mở ra ấn ký Thần võ, chính là một kiện sự tình đáng ăn mừng .

-Cho dù thành tựu tương lai có hạn nhưng cũng hơn làm người bình thường.

- Cửu nhi ở nơi nào, còn không gọi hắn ra gặp bản Vương?

Bát vương tử cười lạnh :

-Mọi người đều đến đông đủ ,Cửu đệ lại trì trệ không đến, mở ra ấn ký Thần võ chính là không giống nhau ,mặt mũi thật là lớn.

Đúng lúc này ,Trương Nhược Trần mặc Hoàng Mãng bào từ bên dưới thềm đá thật cao đi lên, nói :

-Bát ca, ngươi như vậy sau lưng nói bậy về người khác thật không đúng cho lắm !

Trương Nhược Trần lộ ra khí thế hiên ngang ,đi tới trước người Bát Vương tử ánh mắt sắc bén trừng hắn một cái.

Bát Vương tử siết chặt quả đấm , lộ ra vẻ thập phần phẫn nộ. Trương Nhược Trần trước kia nào dám lấy giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, thật là vô pháp vô thiên .

Trương Nhược Trần vung lên ống tay áo, hướng về phía trước đi đến ,hướng đến chỗ Vân Võ Quận Vương đang ngồi nhìn thoáng qua ,chắp tay cuối đầu nói :

-Bái kiến Đại Vương!

Nghe Trương Nhược Trần xưng hô với Vân Võ Quận Vương như vậy, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ chỉ một thoáng ,bầu không khí trở nên ảm đạm , mọi người đều nín thở ,thở mạnh cũng không dám .

Vân Võ Quận Vương nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần phía dưới nói:

-Ngươi kêu ta là Đại Vương ?

Vương hậu hừ lạnh một tiếng nói:

- Cửu vương tử ,ngươi thật to gan .Đây là không muốn nhận phụ vương ?

"Đùng!"

Lâm Phi sợ mất mật, lập tức quỳ trên mặt đất, vội vàng giải thích :

-Đại Vương Trần nhi nhất định là nhất thời sơ xuất mới có thể gọi sai

-Ta không có gọi sai !

Trương Nhược Trần đứng đó, thân thể thẳng tắp, mắt sáng như đuốc ,nhìn chằm chằm Vân Võ Quận Vương ,nói :

-Người làm phụ vương nhất định có thể giáo huấn nhi tử. Xin hỏi Đại Vương ,ta từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, là phụ vương người vậy có cái gì giúp ta, cái gì quan tâm tới ta sao ?

-Là một phụ thân ắt có ân nghĩa ,tình nghĩa, đạo nghĩa .Xin hỏi Đại Vương ,mẫu thân ta bị vương hậu đánh gậy, ngươi đối với nàng có thể có tình nghĩa sao?

-Ba năm qua mẫu phi bị khi nhục ,ngươi đối với nàng ân nghĩa ở đâu?

-Ta và mẫu phi tại thời điểm đêm khuya giá rét bị đuổi đi khỏi chỗ ở ,bị ép dời đi Thiên điện ,giống như bị đánh vào lãnh cung .Xin hỏi đạo nghĩa ở đâu ?

-Đã không thể làm phụ thân lại không thể làm phu quân, dám hỏi một câu ta gọi một tiếng Đại Vương chẳng lẽ là sai sao?

Lần đầu tiên có người dám lấy giọng điệu như thế nói chuyện với Vân Võ Quận Vương, xung quanh đều bị hù dọa, quỳ xuống một mảng lớn, những cung nữ cùng thái giám quỳ trên mặt đất toàn bộ không ngừng run rẩy.

Thời khắc này sắc mặt Vân Võ Quận Vương thập phần tuyết lạnh ,âm trầm hướng về Vương hậu bên cạnh nhìn thoáng qua, trầm giọng nói:

-Ai ra lệnh? Là ai đuổi bọn họ đi Thiên điện?

Vương hậu bình tĩnh như trước, ngồi ở chỗ kia ánh mắt hướng Bát vương tử cùng Tiêu phi lạnh lùng nhìn.

"Đùng! Đùng!"

Bát vương tử cùng Tiêu phi lập tức quỳ trên mặt đất, toàn thân như nhũn ra, mồ hôi Lạnh không ngừng theo trán toát ra .

-Là...là thần... nô tì!

Tiêu phi thanh âm có chút phát run

Tuy rằng Vương hậu ra lệnh, thế nhưng Tiêu phi nào dám đem Vương hậu khai ra?

Vân Võ Quận Vương hưf lạnh một tiếng nói:

-Một mình ngươi?

Tiêu phi hướng về Bát vương tử bên cạnh nhìn thoáng qua ,cắn chặt hàm răng nói:

-Chỉ có một mình nô tì!

-Được rồi! Đã ngươi muốn tự mình nhận xuống trách nhiệm ,như vậy sau này ngươi liền một mình đi Tử Di Thiên điện ở lại đi!

Vân Võ Quận Vương nói.

Nghe nói như thế, Tiêu phi liền biết mình đã bị đánh vào lãnh cung ,sau này khó có cơ hội xoay người được nữa, toàn thân mềm nhũn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Tiêu phi bị khiêng xuống dưới, Vân Võ Quận Vương từ chỗ ngồi đứng lên cùng Trương Nhược Trần bốn mắt nhìn nhau nói :

-Xem ra ngươi đã hoàn thành Tẩy tủy trùng mạch, trở thành một võ giả chân chính ,đích xác cùng trước đây không giống nhau !

-Được! Xem ngươi một phần khó được nhiệt huyết ,hôm nay,Bản Vương liền ngoại lệ tha thứ cho ngươi một lần .

-Ngươi có muốn tham gia khảo hạch cuối năm hay không?

Trong ánh mắt Trương Nhược Trần mang theo thần sắc kiên định ,không kiêu ngạo. không siểm nịnh nói :

-Đương nhiên muốn tham gia!

-Được !Không hổ là con nối dõi của bản Vương, có dũng khí !

Vân Võ Quận Vương cao giọng cười to một tiếng.

Dịch:Akay85

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Akay85
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.