Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CÀN KHÔN THẦN MỘC ĐỒ(2)

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Huyết dịch bị họa quyển hấp thu.

"Xoạt!"

Một tầng huyết quang nhàn nhạt đem họa quyển bao khoả, theo mặt đất bay lên, rơi xuống trong tay Trương Nhược Trần.

Phải biết rằng bức họa kia đạt tám trăm cân , ý niệm Trương Nhược Trần gần kề chỉ là khẽ động ,nó liền bay lên ,bay đến trong tay của hắn.

Quả thật, thật bất khả tư nghị!

- Bức họa này tuyệt đối là một kiện bảo vật thập phần quý giá ,không phải Chân võ bảo khí có thể so sánh.

Trở thành chủ nhân họa quyển, Trương Nhược Trần có thể cảm giác được rõ ràng bên trong họa quyển, mỗi một đường cong đều là một đạo minh văn, không chỉ có Không gian minh văn lại có Băng hệ minh văn, Lực hệ minh văn ,Thổ hệ minh văn, Hỏa hệ minh văn... bao quát ngàn vạn, rậm rạp chằng chịt minh văn ,quả thật khó có thể đếm rõ.

Tu Di Thánh Tăng không hổ là một trong Thánh giả vĩ đại nhất thời đại Trung cổ, chỉ là hắn vẽ ra bức họa này, cũng đã vượt qua nhận thức thường nhân.

Ý niệm Trương Nhược Trần khẽ động, họa quyển lập tức hóa thành một đạo bạch quang, bay vào mi tâm ấn ký thần võ, tiến vào khí trì .

Họa quyển lơ lửng nhẹ nhàng chuyển động, tạo mát ra bạch quang nhàn nhạt.

Ý niệm Trương Nhược Trần lại khẽ động, họa quyển liền từ bên trong khí ao bay đến, một lần nữa trở lại trong tay của hắn.

Thanh âm bên trong họa quyển vang lên nói:

- Bức họa này tên gọi là 'Càn khôn thần mộc đồ ', trang giấy họa quyển chỉ dùng một mảnh lá cây 'Tiếp thiên thần mộc' luyện tạo mà thành , Tu Di Thánh Tăng hao tốn mười năm thời gian ,hao phí vô số tinh thần lực mới họa hết bức họa này .

- Thiếu niên lang, ngươi bây giờ có thể đem bổn tọa phóng xuất đi ra à nha ?

- Đương nhiên!

Tuy nhiên trong miệng Trương Nhược Trần nói như vậy, thế nhưng mà lòng hắn đối với con mèo kia vẫn có chỗ đề phòng, cũng không hoàn toàn tín nhiệm đối phương.

Trương Nhược Trần đem chân khí rót vào hoạ quyển.

Họa quyển tạn mát ra vầng sáng màu trắng, rất nhỏ rung rung.

" Xôn xao "

Một đạo vầng sáng màu đen theo trong họa bay ra, rơi xuống mặt đất ,hình thành một cự mèo màu đen ,cao hơn một mét.

Con mèo kia thập phần mập, giống như một con heo lớn, toàn thân mọc ra da lông màu đen mềm mại, một đôi con mắt kim sắc so với nắm đấm Trương Nhược Trần còn muốn lớn hơn.

Trương Nhược Trần thấy nhiều mèo, tuy nhiên lại chưa từng gặp qua mèo mập và lớn như vậy.

- Ha ha! Bổn tọa rốt cuộc đi ra, mười vạn năm, mười vạn năm.

Trong miệng mèo mập phát ra thanh âm nhân loại, lộ ra thập phần quái dị.

Bỗng dưng mèo mập lộ ra hàm răng bén nhọn, trong ánh mắt tròn căng lộ ra hung quang ,hướng về Trương Nhược Trần mãnh liệt xông đi lên, hét lớn một tiếng :

- Con sâu cái kiến, bổn tọa chính là Đồ thiên sát địa chi hoàng, chỉ cần một móng vuốt có thể đem ngươi giết chết, ha ha .

Nó vọt tới trước mặt Trương Nhược Trần, duỗi ra một móng vuốt sắc bén, hướng về chỗ cổ Trương Nhược Trần vung đi qua .

Thân hình nhìn như mập mạp, tốc độ cũng rất nhanh, quả thật giống như là một đạo bóng dáng màu đen.

Trương Nhược Trần đã sớm tại cảnh giác nó, lúc nó vung tới móng vuốt ,Trương Nhược Trần một chưởng đánh đi ra ngoài, một kích tại trên mặt cự mèo màu đen ,đánh cho cự mèo màu đen kêu rên một tiếng ,đầu lưỡi đều theo trong mồm vung ra .

Cự mèo màu đen hướng về sau bay ra, phich một tiếng đụng vào trên vách đá bên trong Thời không tinh thạch ,tựa như heo chết rơi xuống mặt đất.

Trương Nhược Trần nhìn nhìn bàn tay của mình, lại nhìn một chút cự mèo rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng cau lại lông mày nói :

- Ngươi danh xưng thật là Đồ thiên sát địa chi hoàng ?

Cự mèo màu đen dùng móng vuốt dùng sức nện trên đất ,nghiến răng nghiến lợi mà nói :

- Thiếu niên lang, ngươi rõ ràng dám hồ nghi thực lực bổn tọa .

- Nếu bổn tọa không bị phong ấn tu vi ở bên trong họa quyển, muốn lấy tánh mạng của ngươi quả thật dễ dàng như phản...Ngươi làm gì thế... Cứu mạng a.... Bổn tọa vừa rồi chỉ là đùa một chút... Bổn tọa là người thuần lương, làm sao có thể là kẻ sát nhân? Ngươi muốn cái gì... Đừng xằng bậy a...

Trường Nhược Trần cầm theo cái đuôi cự mèo màu đen ,đem nó kéo tới trung ương, dùng chân giẫm lên cái bụng tròn vo của nó, đem Thiểm hồn kiếm nhấc tới ,đem chân khí rót vào Thiểm hồn kiếm.

Ba đạo Lực hệ minh văn trong kiếm thể bị kích hoạt, sức nặng Thiểm hồn kiếm lập tức đạt tới ba trăm năm mươi ba cân .

- Phì Miêu, ngươi cảm thấy ta còn có thể tin ngươi?

Hai tay Trương Nhược Trần cầm kiếm đột nhiên hướng phía dưới đâm tới.

Cự mèo màu đen trong cơ thể bộc phát ra một cổ lực lượng kinh khủng, thân hình vậy mà theo dưới chân Trương Nhược Trần chạy đi, trốn đến vị trí hẻo lánh.

Cái đuôi của nó nhếch lên ,toàn thân tản mát ra nhàn nhạt sắc quang mang nói:

- Thiếu niên lang, ngươi nhất định phải tỉnh táo, làm việc không thể xúc động, bổn tọa vừa rồi chỉ là tại thăm dò tu vi của ngươi, làm sao có thể thật sự ra tay giết ngươi.

- Dùng bổn tọa tu vi độc nhất vô nhị thật sự muốn giết ngươi, ngươi có thể có cơ hội hoàn thủ sao ?

- Vậy sao?

Trương Nhược Trần dẫn theo Thiểm hồn kiếm, từng bước một hướng về cự mèo màu đen đi qua ,một kiếm vung chém ra .

- Đáng giận, người thật sự tưởng bổn tọa chả lẽ lại sợ ngươi ? Nếu là thật sự muốn chiến, bổn tọa chưa hẳn so với ngươi yếu hơn.

Cự mèo màu đen duỗi ra móng vuốt sắc bén, vậy mà đem Thiểm hồn kiếm bắt lấy, trong miệng phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc:

- Meo ô!

Dịch:Akay85

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Akay85
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.