Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng của 3 năm trước

Phiên bản Dịch · 4204 chữ

- Đây đúng là kiếm pháp Linh cấp hạ phẩm, hơn nữa còn là do một vị cường giả Thiên Cực cảnh vẽ ra.

Lâm Phụng Tiên vô cùng vui mừng, lập tức thu hồi khẩu quyết và chiêu thức của Thiên Tâm Kiếm Pháp.

Quá tốt rồi. Mua được kiếm pháp Linh cấp hạ phẩm này, thực lực của Lâm gia lại có thể tăng lên rồi.

Đại chấp sự đi đến trước mặt Trương Nhược Trần nói:

- Đại nhân, Thiên Tâm Kiếm Pháp đấu giá được một trăm hai mươi bốn vạn lượng bạc, sau khi thanh toán cho phòng đấu giá một vạn hai ngàn lượng thì còn lại một trăm hai mươi hai vạn tám ngàn lượng bạc. Không biết đại nhân muốn đổi toàn bộ thành Linh Tinh, Huyết Đan hay gửi vào Vũ Thành tiền trang?

Khi người bình thường giao dịch thì đều sử dụng đồng, bạc, vàng, nhưng khi võ giả giao dịch sẽ sử dụng Huyết Đan hoặc Linh Tinh. Trương Nhược Trần nói:

- Một trăm hai mươi vạn lượng bạc gửi vào Vũ Thành tiền trang, hai vạn lượng đổi thành Linh Tinh, tám ngàn lượng kia rút trực tiếp.

Nửa canh giờ sau, đại chấp sự cầm một tinh thạch màu vàng đưa cho Trương Nhược Trần:

- Đại nhân, đây là thẻ quý tộc tam tinh của Vũ Thành tiền trang, một trăm hai mươi vạn lượng bạc đã được gửi vào trong thẻ.

Thẻ quý tộc chính là thẻ đại diện cho thân phận, ở Vân Vũ quận quốc này cũng không có nhiều người có thể sở hữu thẻ quý tộc tam tinh. Có thẻ quý tộc tam tinh đều là người có tài sản hơn một trăm vạn lượng bạc. Sau đó, đại chấp sự đưa hai mươi Linh Tinh và một chiếc túi đựng tám ngàn lượng bạc cho Trương Nhược Trần. Trương Nhược Trần không nói câu nào, cầm chiếc túi lên đi ra khỏi phòng đấu giá.

- Bóng lưng người này rất quen thuộc.

Lâm Ninh San nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Nhược Trần, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc kì lạ. Lâm Phụng Tiên nói:

- Ta cũng có cảm giác quen thuộc, hẳn là đã từng gặp trong vương cung. Người này không phải người đơn giản, chỉ sợ thân phận thật sự sẽ khiến người khác sợ hãi.Lâm Ninh San hiếu kỳ:

-- Phụ thân, sao người lại nói vậy?

Sắc mặt Lâm Phụng Tiên nghiêm nghị nói:

- Bút tích của Thiên Tâm Kiếm Pháp còn chưa khô ráo, rõ ràng là hôm nay mới vẽ ra, mà người vẽ ra Thiên Tâm Kiếm Pháp nhất định là một cường giả Thiên Cực cảnh.

- Nói cách khác, có thể hắn chính là vị cường giả Thiên Cực cảnh kia, hoặc sau lưng hắn có một cường giả Thiên Cực cảnh. Nhưng cho dù là trường hợp nào thì người này cũng không phải người mà chúng ta có thể trêu chọc được.

- Cường giả Thiên Cực cảnh...

Lâm Ninh San khiếp sợ không thôi:

- Ngay cả gia gia cũng chưa đột phá đến Thiên Cực cảnh...

Lâm Phụng Tiên gật đầu, ánh mắt hơi lóe sáng. Bốn cảnh giới của võ đạo chính là: Hoàng Cực cảnh, Huyền Cực cảnh, Địa Cực cảnh, Thiên Cực cảnh. Thiên Cực cảnh chính là cảnh giới cực hạn của võ đạo, có thể coi là thần thoại của võ đạo, một người có thể địch lại thiên quân vạn mã, là cường giả chân chính. Vượt qua Thiên Cực cảnh chính là phạm trù siêu việt, thậm chí là thoát khỏi thân xác phàm trần, vốn không phải là thứ mà võ giả bình thường có thể nghĩ đến. Lâm Ninh San nói:

- Trong vương cung có lẽ cũng chỉ có vài vị Thiên Cực cảnh, nếu chúng ta điều tra thì có lẽ sẽ tra được. Lâm Phụng Tiên nghiêm mặt:

- Đừng làm chuyện ngu ngốc! Nếu làm vị cường giả Thiên Cực cảnh kia tức giận thì cả Lâm gia chúng ta cũng không gánh nổi đâu...

Ánh mắt Lâm Ninh San hơi lóe sáng:

- Phụ thân, con có chút nghi ngờ. Nếu như hắn là nhân vật lớn trong vương cung thì cũng không thiếu bạc, sao lại phải cầm kiếm pháp Linh cấp ra đấu giá?

Lâm Phụng Tiên trầm tư một lát rồi nói:

- Tám loại võ kỹ Linh cấp trong vương tộc đều là võ kỹ lừng lẫy thiên hạ, trong đó cũng không có Thiên Tâm Kiếm Pháp. Nhưng việc này chúng ta không cần điều tra, Lâm gia chúng ta còn chưa mạnh tới mức có thể đắc tội cường giả Thiên Cực cảnh.

...Rời khỏi phòng đấu giá, Trương Nhược Trần đi lòng vòng trong Vương thành một lúc, sau đó tìm một nơi kín đáo rồi mới cởi bỏ đồ trên người vào Thời Không Tinh Thạch, đi thêm một đôi giày vải.

- Hẳn là sẽ không có ai nhận ra.

Trương Nhược Trần cầm theo túi bạc vào trong Vũ thành, bắt đầu mua sắm một số vật phẩm cần thiết. Đầu tiên, hắn tiêu hết bốn ngàn lượng bạc để mua hai mươi phần Tẩy Tủy Dịch. Tiếp theo, hắn tiêu thêm một ngàn lượng bạc để mua hai trăm viên Huyết Đan. Dựa vào tu vi của hắn hiện giờ chỉ cần dùng Huyết Đan nhất phẩm là đủ. Hai trăm viên Huyết Đan nhất phẩm đủ để hắn dùng trong nửa năm. Sau đó hắn lại mua hai loại dược giúp tăng tu vi là Luyện Thể tán và Tụ Khí đan. Giá cả hai loại dược này khá đắt đỏ, cho dù là ở đại gia tộc thì cũng chỉ những đệ tử trọng yếu mới có được, võ giả tu vi Hoàng Cực cảnh sơ kỳ khônh thể nào mua nổi.

Đối với người “tài đại khí thô” như Trương Nhược Trần bây giờ thì chỉ cần có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, bao nhiêu tiền cũng đáng giá. Vì vậy hắn đã dùng năm Linh Tinh để mua năm phần Luyện Thể tán, mười Linh Tinh để mua mười viên Tụ Khí đan.

Cuối cùng, hắn tiêu thêm hai trăm lượng bạc để mua Đoạn Tục cao cho Vân Nhi, ngoại trừ số tiền gửi trong tiền trang thì trên người hắn chỉ còn năm Linh Tinh và hai nghìn năm trăm lượng bạc.Trương Nhược Trần bỏ toàn bộ đan dược vừa mua vào Thời Không Tinh Thạch, sau đó mới trở về vương cung.

- Vân Nhi tỷ tỷ, đây là Đoạn Tục cao ta mua cho ngươi, nhất định có thể giúp cánh tay ngươi mau lành.

Trương Nhược Trần lấy một hộp gỗ tinh xảo ra đưa cho Vân Nhi. Vân Nhi kinh ngạc, chậm rãi nhận lấy hộp gỗ, sau đó mở ra. Vừa mở ra, mùi thuốc dịu nhẹ lập tức tản ra ngoài. Trong lòng Vân Nhi vô cùng cảm kích, nhưng vẫn tỉnh táo hỏi:

- Cửu vương điện hạ, người... người lấy đâu ra bạc để mua Đoạn Tục cao?

Nàng biết, Đoạn Tục cao rẻ nhất cũng phải hai trăm lượng bạc, đắt hơn thì có lẽ phải năm trăm lượng. Trương Nhược Trần cười nói:

- Vân Nhi tỷ, ta có một bí mật, tạm thời chưa nói cho ngươi biết được, hi vọng ngươi có thể giữ bí mật giúp ta. Vân Nhi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, khẽ gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi:

- Ta có thể nói cho Lâm phi nương nương được không?

- Tạm thời đừng nói.

Trương Nhược Trần đáp.

- Được rồi! Ta đồng ý với người.

Vân Nhi nắm chặt hộp gỗ trong tay, vô cùng vui vẻ. Cửu vương điện hạ có thể tốn mấy trăm lượng bạc để mua Đoạn Tục cao cho nàng chữa thương thì nhất định là có cơ duyên đặc biệt. Không chừng sau này Cửu vương điện hạ có thể trở thành cường giả võ đạo nữa!

Trương Nhược Trần hỏi:

- Có một việc ta vẫn luôn không hiểu, hi vọng Vân Nhi tỷ tỷ có thể nói cho ta biết chân tướng. Vì sao mẫu thân là muội muội ruột thịt của gia chủ Lâm gia mà lại cùng Lâm gia đoạn tuyệt quan hệ? Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì?

Vân Nhi khẽ than một tiếng:

- Bởi vì Cửu vương điện hạ luôn yếu ớt nhiều bệnh, không chịu nổi kích thích cho nên Lâm phi nương nương mới giấu người. Hiện giờ Cửu vương điện hạ đã mở được Thần Võ ấn ký, không còn yếu ớt như trước, ta cũng có thể nói cho người biết mọi chuyện...

- Hẳn là người còn nhớ rõ đệ nhất thiên tài Lâm gia, Lâm Thần Dụ. Hắn là biểu ca của người, cũng là con trai trưởng của gia chủ Lâm gia, chưa tới mười bảy tuổi đã tu luyện tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn...

- Nhưng ba năm trước, Lâm Thần Dụ đắc tội một vị thiên tài khác, bị vị thiên tài kia nhốt vào thiên lao, hơn nữa còn đánh gãy hai chân Lâm Thần Dụ.

- Sao lại như vậy?

Trương Nhược Trần nói:

- Lâm gia ở Vân Vũ quận quốc cũng là đại gia tộc, ai dám đem thiên tài đệ nhất Lâm gia nhốt vào thiên lao? Chẳng lẽ thiên tài đó Lâm gia cũng không đắc tội nổi?

Vân Nhi gật đầu:

- Đúng vậy, người Lâm Thần Dụ đắc tội chính là thiên chi kiêu tử của Vân Vũ quận quốc, Thất vương tử điện hạ. Cho dù là thiên tài cỡ nào thì đứng trước mặt Thất vương tử điện hạ cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi.

- Thì ra thế!

Ánh mắt Trương Nhược Trần lóe sáng.

Vân Nhi tiếp tục nói:

- Sau khi Lâm Thần Dụ bị giam vào thiên lao, gia chủ Lâm gia đã chạy đến vương cung tìm Lâm phi nương nương, hắn hi vọng Lâm phi nương nương có thể ra mặt, cầu tình với quận vương. Chỉ cần Thất vương tử có thể tha cho Lâm Thần Dụ một mạng, Lâm gia chấp nhận trả bất cứ giá nào.

- Lâm phi nương nương lúc đó đã lập tức cầu kiến quận vương, nhưng lại bị vương hậu cản lại. Cũng bởi vì chuyện này nên Lâm phi nương nương và vương hậu mới phát sinh tranh chấp, vương hậu trong lúc nóng giận đã sai người đánh Lâm phi nương nương ba mươi trượng. Sau khi đánh xong, Lâm phi nương nương máu me đầy người, suýt chút nữa thì bỏ mạng...

Rầm!

Trương Nhược Trần đánh một chưởng vào cây cột, cắn chặt răng nói:

- Vân Vũ quận vương không nói gì sao?

Vân Nhi nói:

- Thất vương tử chính là người có tư chất cao nhất trong chín vị vương tử của quận vương, là người quận vương cưng chiều nhất, ý của Thất vương tử không ai dám cãi lại. Sau khi Vân Vũ quận vương biết chuyện thì đã sai người đi điều tra, xác định được tất cả mọi chuyện đều do Lâm Thần Dụ làm sai, Thất vương tử suýt nữa đã bị Lâm Thần Dụ hại chết.

- Vì vậy, Vân Vũ quận vương nổi trận lôi đình. Ngài ấy cảm thấy Lâm Thần Dụ đã phạm phải sai lầm lớn, Lâm phi nương nương còn muốn xin tha cho hắn, đúng là không biết tốt xấu...

- Trước đây Vân Vũ quận vương rất yêu thương Lâm phi nương nương, nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì đã lạnh nhạt với nương nương...

Vân Nhi tiếp tục nói:

- Lâm phi nương nương chịu oan ức, người của Lâm gia lại không chịu thông cảm. Bọn họ không dám đắc tội với vương hậu và Thất vương tử nên đã đổ hết mọi sai lầm lên đầu Lâm phi nương nương. Bọn họ cảm thấy bởi vì Lâm phi nương nương không chịu đi cầu xin quận vương nên mới khiến cho Lâm gia tổn thất một thiên tài tuyệt đỉnh. Từ đó về sau, Lâm gia và Lâm phi nương nương đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nhận Lâm phi nương nương là người Lâm gia nữa.

Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy bất công thay cho Lâm phi, vì vậy hắn nắm chặt hai tay thành quyền, đánh vào trên cây cột, trầm giọng nói:

- Sức mạnh! Ở thế giới này, không có sức mạnh cường đại thì không có địa vị gì cả, không thể được đối xử công bằng!

Trương Nhược Trần suy tư một lúc rồi hỏi:

- Lâm Thần Dụ bị xử tử rồi sao?

-Không! Thất vương tử sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?

Vân Nhi nói:

- Lâm Thần Dụ đã bị Thất vương tử biến thành thái giám, sau đó thu làm nô bộc.

Trương Nhược Trần gật đầu:

- Đệ nhất thiên tài của Lâm gia đã bị Thất vương tử biến thành thái giám, còn phải làm nô bộc cho kẻ địch nữa. Chuyện này đối với Lâm gia chính là một sỉ nhục lớn!

Vân Nhi nhíu mày:

- Nhưng ta vẫn không hiểu được, vì sao Lâm gia chịu nỗi nhục lớn như vậy mà gia chủ Lâm gia còn định gả nữ nhi của mình cho Thất vương tử?

Trương Nhược Trần nói:

- Chuyện này cũng rất dễ hiểu. Dựa vào tư chất của Thất vương tử, tương lai tất nhiên sẽ kế thừa vương vị, trở thành quận vương của Vân Vũ quận quốc. Lâm gia muốn đứng vững ở Vân Vũ quận quốc thì nhất định phải kết giao với Thất vương tử, mà cách kết giao tốt nhất chính là kết làm thông gia.

- Hơn nữa, đệ nhất thiên tài của Lâm gia trở thành nô bộc của Thất vương tử thì chưa chắc Thất vương tử và Lâm gia đã có quan hệ thù địch. Nói không chừng, Lâm Ninh San và Thất vương tử đính hôn cũng là do vị đệ nhất thiên tài kia tự mình thúc đẩy.

Ánh mắt Vân Nhi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, có chút không thể tin được, Cửu vương điện hạ ốm yếu nhiều bệnh lại có thể phân tích đạo lý rõ ràng như vậy sao? Người trước mặt nàng không hề giống thiếu niên yếu đuối kia chút nào, ngược lại còn mang cho người ta cảm giác cơ trí lão luyện.

- Xem ra sau khi mở được Thần Võ ấn ký thì Cửu vương điện hạ đã hoàn toàn thay đổi. Vân Nhi nghĩ nếu Lâm phi nương nương biết được chuyện này thì nhất định sẽ rất vui mừng.

...Trở về phòng của mình, Trương Nhược Trần lập tức tiến vào Thời Không Tinh Thạch.

- Hiện giờ có thể khai thông đường kinh mạch thứ hai rồi.

Trương Nhược Trần mở nắp bình ngọc ra, sử dụng một phần Tẩy Tủy Dịch. Dưới tác dụng của Tẩy Tủy Dịch, máu trong người Trương Nhược Trần như sôi trào lên, hắn lập tức dựa vào ghi chép trên Cửu Thiên Minh Đế Kinh, bắt đầu khai thông đường kinh mạch thứ hai. Kinh mạch trong cơ thể mở ra càng nhiều thì tốc độ hấp thu linh khí

trong kinh mạch càng nhanh, tốc độ vận hành của chân khí cũng theo đó mà tăng lên. Theo kinh nghiệm của kiếp trước, Trương Nhược Trần rất nhanh đã mở ra

đường kinh mạch thứ hai, tốc độ vận hành của chân khí trong cơ thể cũng tăng lên gấp đôi.

- Khí Trì cũng không mở rộng hơn, không đột phá được Hoàng Cực cảnh trung kỳ, xem ra phải mở thêm một kinh mạch nữa mới được.

Trương Nhược Trần ăn một viên Huyết Đan, khôi phục thể lực, nghỉ ngơi thêm một canh giờ, đợi cho bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất mới ăn thêm một phần Tẩy Tủy Dịch, bắt đầu khai thông đường kinh mạch thứ ba. Những tu sĩ bình thường, sau khi mở ra một đường kinh mạch mới đều phải nghỉ dưỡng từ một tháng đến ba tháng, rèn luyện một phen mới có thể tiếp tục mở ra đường kinh mạch tiếp theo. Nhưng Trương Nhược Trần lại không có thời gian nhiều như vậy, hiện tại hắn muốn lập tức khai thông đường kinh mạch thứ ba, đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.

Vì vậy, độ khó không chỉ gấp đôi người bình thường.

- Ta nhất định có thể làm được, trong tối nay nhất định phải đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.

Trương Nhược Trần cầm một Linh Tinh trong tay, hấp thu linh khí bên trong Linh Tinh, điều động chân khí toàn bộ cơ thể, sau đó đột phá đường kinh mạch thứ ba.

- Ầm!

Ở mi tâm Trương Nhược Trần đột nhiên phát ra một tiếng vang. Khí Trì vốn chỉ bằng một quả bóng rổ, lập tức mở rộng gấp mười lần, hiện giờ trông như một hồ nước rộng ba mét vuông. Khí Trì bây giờ mới có thể coi là Khí Trì đúng nghĩa. Đây chính là Khí Trì của tu vi Hoàng Cực cảnh trung kỳ.

- Hiện giờ mới tiến vào Hoàng Cực cảnh trung kỳ, chân khí trong cơ thể cũng không tăng thêm bao nhiêu. Nhưng chỉ cần có thể dung nạp đầy đủ chân khí vào trong Khí Trì thì sức mạnh có thể tăng gấp mười lần so với lúc trước.

Trương Nhược Trần vô cùng vui vẻ, tu vi võ đạo của hắn trong vòng một đêm đã tăng mạnh. Mỗi khi tăng thêm một cảnh giới, Khí Trì sẽ lớn theo, tất nhiên sẽ có thể dung nạp càng nhiều chân khí. Nếu không có cách nào đột phá cảnh giới thì cho dù tu luyện mười năm, chân khí trong cơ thể cũng không gia tăng, bởi vì Khí Trì cũng chỉ có một kích

cỡ như vậy, chỉ dung nạp được một lượng chân khí nhất định.

Đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung kỳ, tạp chất bên trong cơ thể được thải ra ngoài từ lỗ chân lông, giống như một lớp bùn, vừa tanh vừa hôi. Trương Nhược Trần lập tức lấy một thùng nước ấm tắm rửa, sau đó thay quần áo mới, rồi nhanh chóng trở về Thời Không Tinh Thạch. Trong tay hắn cầm một cây bút, sau đó vẽ ra một đồ án hình người trên

giấy trắng.

Sau đó, hắn dựa theo trí nhớ trong đầu, vẽ ra ba mươi sáu đường kinh mạch, cách vận hành của ba mươi sáu đường kinh mạch này đều không giống nhau. Chỉ có một điểm giống nhau chính là ba mươi sáu đường kinh mạch đều

hội tụ vào Khí Trì trên mi tâm. Lần đầu Trương Nhược Trần đọc Cửu Thiên Minh Đế Kinh tầng thứ nhất đã nhìn thấy tấm Kinh Mạch đồ này, không có bất kì văn tự giải thích nào, hắn đã tự mình lĩnh hội. Tu luyện công pháp càng cao cấp thì số đường kinh mạch càng nhiều, tốc độ vận hành chân khí càng nhanh hơn.

- Công pháp Nhân cấp hạ phẩm chỉ có thể mở được bảy đường kinh mạch.

- Trên Cửu Thiên Minh Đế Kinh có ghi ghép lại cách vận hành của ba mươi sáu đường kinh mạch, mỗi lần mở được một đường thì thân thể càng mạnh mẽ. Nếu mở được toàn bộ ba mươi sáu đường kinh mạch thì thân thể sẽ trở nên cường đại cỡ nào?

Trương Nhược Trần kiếp trước cũng chỉ tu luyện được ba mươi ba đường kinh mạch, còn ba đường kinh mạch hắn không cách nào khai thông được. Kiếp trước mở được ba mươi ba đường kinh mạnh, trong những người đồng cấp thì Trương Nhược Trần đã không có đối thủ. Cho dù đệ nhất cường giả hiện giờ như Trì Dao nữ hoàng cũng kém hắn một bậc, bởi nàng chỉ mở được ba mươi mốt đường kinh mạch.

- Hiện giờ ta đã mở được ba đường kinh mạch, muốn đột phá Hoàng Cực cảnh hậu kỳ có lẽ phải mở thêm ba đường kinh mạch nữa mới được.

Trương Nhược Trần cuộn Kinh Mạch đồ lại, đặt trên bệ đá:

-Muốn đột phá Hoàng Cực cảnh hậu kỳ thì phải dung nạp đầy đủ chân khí vào trong Khí Trì.

Nếu tu luyện theo phương pháp thông thường thì cho dù mượn linh khí của Linh Tinh cũng phải tu luyện mất nửa tháng mới có thể khiến cho chân khí tràn đầy vào Khí Trì. Nhưng Trương Nhược Trần không có nhiều thời gian, vì vậy hắn quyết định dùng Tụ Khí đan.

Một viên Tụ Khí đan có giá một nghìn lượng bạc, đối với võ giả thì đây chính là bảo vật, cho dù là con cháu trong gia tộc trung đẳng cũng chưa chắc đã có nổi một viên. Trương Nhược Trần mua một lần mười viên, chính là định dùng để nhanh chóng tăng cấp tu vi. Tụ Khí đan chỉ nhỏ bằng một hạt trân châu, mang theo mùi hương thơm

nhàn nhạt, dùng mắt thường cũng có thể thấy từng tia linh khí lưu động bên ngoài đan dược. Trương Nhược Trần chậm rãi ăn một viên Tụ Khí đan. Một lát sau, một tiếng động vang lên, Tụ Khí đan nổ tung trong cơ thể Trương Nhược Trần, hóa thành một luồng khí cuồng bạo.

Ba đường kinh mạch hấp thu đan khí bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó vận hành một chu kì, đan khí lập tức chuyển hóa thành chân khí, tích tụ vào Khí Trì.

Tuy Trương Nhược Trần đã cố gắng hấp thu, nhưng vẫn có bảy phần đan khí thoát ra ngoài theo lỗ chân lông, hắn chỉ hấp thu được ba phần. Tốn mất cả một ngày hắn mới có thể chuyển hóa chỗ đan khí trong người thành chân khí. Sau khi luyện hóa xong, chân khí trong Khí Trì đã tăng gấp đôi.

- Ta chỉ mở được ba đường kinh mạch, tốc độ chuyển hóa chân khí thật sự quá chậm, lãng phí bảy phần đan khí. Nếu một Hoàng Cực cảnh tiểu cực ăn vào Tụ Khí đan thì có thể chuyển hóa toàn bộ, không lãng phí chút nào…

- Mặc kệ, chỉ cần có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, lãng phí tiền bạc cũng đáng giá. Có lẽ chỉ cần bốn viên Tụ Khí đan nữa là có thể lấp đầy chân khí vào trong Khí Trì.

May là Trương Nhược Trần hiện giờ có rất nhiều tiền, cho nên không cần buồn phiền chuyện tiền bạc nữa. Nếu không mỗi lần sử dụng một viên Tụ Khí đan giá một nghìn lượng bạc này sẽ khiến hắn đau lòng mất vài ngày. Hắn không tiếp tục dùng viên Tụ Khí đan thứ hai mà lại ngừng tu luyện, ra khỏi Thời Không Tinh Thạch, trở về trong phòng. Hắn ở trong Thời Không Tinh Thạch tu luyện một ngày, bên ngoài mới chỉ qua vài canh giờ mà thôi. Lúc này chính là giữa trưa, Trương Nhược Trần không làm kinh động đến Vân Nhi và Lâm phi, tự mình xách một thùng nước ấm, đặt vào trong phòng.

Không phải hắn định tắm rửa, mà hắn định ngâm thuốc nước. Võ giả, không chỉ cần tu luyện chân khí, mà còn cần rèn luyện thân thể nữa. Trương Nhược Trần yếu hơn rất nhiều so với người đồng lứa, nếu hắn muốn trở nên cường đại trong vài tháng thì không thể chỉ luyện quyền được, còn phải tắm thuốc nữa. Trương Nhược Trần đã mua năm phần Luyện Thể tán, mỗi phần trị giá một nghìn lượng bạc.Hắn lấy một phần Luyện Thế tán ra, bỏ vào thùng gỗ.

Trong thùng gỗ lập tức phát ra vài âm thanh nhỏ, sương mù màu trắng bắt đầu bao phủ xung quanh.

Trương Nhược Trần xếp bằng ở trong thùng gỗ, đỉnh đầu cũng chìm trong nước. Nước trong thùng giống như sôi lên, bọt khí lăn tăn nổi lên mặt nước. Một cảm giác đau đớn kịch liệt từ trên da truyền đến, sau đó tiến vào bên trong bắp thịt. Cuối cùng, cảm giác đau đớn này len lỏi vào trong xương cốt, nội tạng… Cả người Trương Nhược Trần đều chìm trong cảm giác nóng rát đau nhức, nếu như đổi lại là võ giả bình thường thì đã sớm không chịu được, nhất định sẽ nhảy khỏi thùng nước.

Nhưng Trương Nhược Trần lại giống như tảng đá, ngồi xếp bằng trong thùng gỗ, không có biểu cảm gì, yên lặng chịu đựng.Chỉ có chịu được nỗi khổ mà người khác không chịu được, thì mới có thể trở thành cường giả đứng trên vạn người!

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế (Rework) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PeanutPrincesss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.