Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân Thần Vương (2)

Phiên bản Dịch · 1226 chữ

Chương 2: Quân Thần Vương (2)

- Chưa, chưa thua đâu, chúng ta vẫn còn Ải Hổ Lao, vẫn còn Ải Hổ Lao! – Trần Thái Cực run rẩy nói.

- Ải Hổ Lao? Binh lực ở Ải Hổ Lao ít nhất, hơn nữa đều là cấm quân, khác với ba cửa ải kia, binh lính ở đây đều là những tay non chưa lâm chiến lần nào, quân số lại còn ít, làm thế nào họ có thể địch lại với đại quân hổ lang của nước Tống? Hơn nữa ngươi sắp không trụ được nữa rồi, năng lực của con trai ngươi kém ngươi xa. Ngươi còn không chống lại nổi nói gì đến Thái tử? Hơn nữa lãnh thổ đã mất ba phần tư, lòng dân xáo động, ngươi lấy gì để đối đầu với nước Tống đây? Chưa nói đối phương là Quân Thần Cao Tiên Chi! Núi sông tan tành, sông biển cạn khô, chiều hướng diễn biến này không còn ngăn cản được nữa rồi! – Nam tử áo trắng thở dài nói.

- Chưa, chưa thua được! – Trần Thái Cực dữ tợn nói.

- Chỉ với đám binh tàn tướng bại này? Họa diệt quốc không ai ngăn nổi, Thái Cực, ngươi còn phải nghĩ đến cáo tội với Tông môn thế nào nữa kia! – Nam tử áo trắng khổ sở nói.

- Phụ hoàng, chúng ta không có cách nào nữa ư? Tiên tông không chịu tham gia… Thái tử mặc mãng bào khổ não hỏi.

Trần Thái Cực nhắm mắt, toàn thân run lên bần bật, một lúc lâu sau mới nói được:

- Không, có một người có thể ngăn được cơn sóng thần này, nhất định y có thể!

- Hả? – Nam tử áo trắng sững sờ.

Thái tử cũng tỏ ra hiếu kỳ.

- Thái tử, con đi cầu y, chỉ cần y chịu xuống núi. Đúng! Chỉ cần y chịu xuống núi thì chúng ta vẫn có thể thắng, nhất định thắng! Khụ khụ khụ! – Trần Thái Cực vừa ho vừa thở dốc.

- Trần Thái Cực, đây không phải lúc để đùa, hiện nay nước Trần đã gần như thất thủ hoàn toàn rồi, lấy ai có thể ngăn được cơn sóng thần? Người nước Tống đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng vách sắc, lại có Quân Thần Cao Tiên Chi chỉ đường dẫn lối, sĩ khí quân lính cao ngút trời, không có sự giúp đỡ của Tông môn chúng ta không có khả năng thay đổi được cục diện chiến trường đâu! – Nam tử áo trắng tỏ ý không tin nói.

- Có thể, y có thể, chắc chắn y có thể! – Khuôn mặt Trần Thái Cực đã đỏ bừng lên.

- Ai? Phụ hoàng, người đó là ai? – Thái tử ngạc nhiên hỏi.

- Cổ Hải! –khó khăn lắm Trần Thái Cực mới thốt ra được mấy tiếng đó, bản thân ông rất căm ghét người này.

- Là Cổ lão tiên sinh giàu có nhất sáu nước đấy ạ? – Thái tử kinh ngạc.

- Giàu có nhất sáu nước? Khụ khụ khụ, Cổ Hải? Không ngờ trước khi chết ta lại phải cầu cứu đến ngươi! – Trần Thái Cực cười thảm nói.

- Cổ Hải? Là tên kỳ quái ba mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện mà sau này lại si tâm vọng tưởng muốn gia nhập vào Tông môn chúng ta đấy ư?

- Tam gia gia người biết đến y? – Trần Thái Cực ngạc nhiên nhìn nam tử áo trắng.

- Gặp qua, phần lớn người ở cảnh giới Kim Đan trong Tông môn ta đều từng gặp qua y, chỉ cần chúng ta hạ phàm là y nhanh chóng tìm thấy chúng ta, dùng đủ cách hối lộ cầu xin được gia nhập Tông môn. Nhưng căn cốt của y quá tệ, hơn nữa tu hành lại muộn, thu nhận hắn chỉ chuốc lấy việc bị các Tông môn khác chế nhạo thôi! – Nam tử áo trắng gật đầu.

- Cổ Hải? À ta cứ tưởng đã cắt đứt hoàn toàn đường liên lạc giữa y và Tông môn rồi, không ngờ y sớm đã vượt khỏi vòng phòng ngừa của ta. Đúng là Rồng ngủ dưới vực sâu, ha ha ha, khụ khụ khụ! – Trần Thái Cực lại ho dốc một hồi, nôn ra nhiều máu hơn.

- Trần Thái Cực, ngươi nói Cổ Hải có thể ngăn được cơn sóng thần này ư? Làm sao ngươi có thể khẳng định như thế? Y chỉ là một người trần với tu vi ở cảnh giới Hậu Thiên mà thôi! – Nam tử áo trắng cau mày nói.

- Đúng vậy thưa Phụ hoàng, ông ta chỉ là một thương nhân, làm sao có thể thống lĩnh quân đội đánh trận được ạ? – Thái tử cũng lo lắng hỏi.

- Chắc chắn y có thể! Nếu Cao Tiên Chi là Quân Thần thì Cổ Hải… y chính là Quân Thần Vương! Thái tử, con dẫn văn võ bá quan tới đó phải cầu bằng được y! Nhất định phải cầu bằng được! Dù cho có phải quỳ gối van nài cũng phải cầu cho bằng được! – Trần Thái Cực nói kiên quyết.

- Một thương nhân? Quân Thần Vương?

- Tam gia gia, xin người hãy cố hết sức đáp ứng các yêu cầu của y, y làm thương nhân cũng tốt làm người phàm cũng hay, chỉ y mới có thể ngăn được cơn sóng thần này, muốn giành lại phần thắng chỉ có thể nhờ đến y! Ta dùng tính mạng Thái tử đảm bảo điều đó! – Sắc mặt Trần Thái Cực đã chuyển sang màu đỏ như máu.

Nam tử áo trắng nhíu mày trầm tư quan sát Trần Thái Cực. Sự việc vốn đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, nhưng Trần Thái Cực lại một mực chắc chắn Cổ Hải có thể ngăn được cơn sóng dữ? Hơn nữa trông ông ta không có vẻ giả bộ. Nam tử áo trắng cũng dần nghiêm túc lại, dù sao tầm liên quan của cuộc chiến giữa hai nước lần này quá lớn, bất kể chi tiết gì cũng không được phép bỏ qua.

- Ta đồng ý, lần này Tông chủ giao quyền cho ta, chỉ cần không quá đáng ta sẽ cố hết sức dồng ý với y! – Nam tử áo trắng nghiêm nghị đồng ý.

- Thái tử, sau khi mời được Cổ Hải xuống núi, muốn xoay chuyển tình thế con phải nhất nhất nghe lời y, nhớ lấy, nhất nhất nghe lời y, và gọi y là Cổ bá bá! Y từng là huynh trưởng kết nghĩa của ta! Khụ khụ! – Trần Thái Cực đã chẳng còn mấy hơi sức nữa.

- Cổ bá bá ư thưa Phụ hoàng? – Thái tử ngạc nhiên.

- Cuối cùng, con hãy thay ta xin lỗi y, năm đó là ta đã có lỗi với y! – Nét mặt Trần Thái Cực lộ vẻ buồn bã cay đắng.

Nói xong lời cuối, Trần Thái Cực nhắm mắt, khuôn mặt đang đỏ bừng nhanh chóng trở nên tái nhợt, không còn một hơi thở nào thoát ra nữa.

- Phụ hoàng!

- Hoàng thượng!

- Hoàng thượng đã băng hà!

Tất cả người trong trướng ngoài trướng đều đau buồn quỳ xuống đồng thanh hô vang.

Trang 1# 3

Bạn đang đọc Vạn Cổ Tiên Khung (Bản Dịch) của Quan Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nidnekeocjoesb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.