Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung Châu

Tiểu thuyết gốc · 2033 chữ

Trung Châu là một lãnh thổ vô cùng rộng lớn nằm tại trung tâm Thiên Châu. Có thể nói nơi này thế lực như mây, gia tộc như vân, đạo thống tu luyện cũng có hằng hà sa số.

Nhưng nếu nói về siêu cấp thế lực thì phải kể đến Thần Triều, Ma Tông hay Phật Đạo cùng Nho Đạo. Bốn thế lực này có thể xem như là bốn thế lực đỉnh tiêm nhất tại Thiên Châu, tất nhiên bên cạnh bọn họ còn có những gia tộc lánh đời khác. Nhưng những gia tộc đó rất ít khi xuất hiện, vì vậy cũng không có nhiều người biết đến bọn họ.

Phật Đạo cùng Nho Đạo rất ít khi ra tay tranh đấu với thế lực khác, Ma Tông thì luôn ẩn mình trong bóng tối. Chính vì vậy Thần Triều được xem như là đỉnh cấp thế lực, một mình thống trị Trung Châu. Tất nhiên bọn họ khinh thường cùng người khác tranh đấu, nên rất ít khi ra tay. Cũng chỉ có Ma Tông mới khiến bọn họ chủ động xuất thủ.

Chính vì các siêu cấp thế lực ít khi tranh đấu, mà các nhất đẳng thế lực như Đan Các, Thánh Phiệt Môn, Thần Kiếm Môn, …. thường xuyên tiến hành minh tranh ám đấu, nhằm mở rộng địa bàn của mình. Vì thế mà Trung Châu được xem như là nơi ngọa hổ tàng long, cũng là nơi thích hợp nhất để phát triển tiềm lực của bản thân.

Tuy Trung Châu mạnh mẽ như vậy, nhưng giữa các Châu của Thiên Châu lại bị ngăn cách bởi một tầng cách giới mỗi lần qua lại hai bên đều phải trả giá bằng thọ mệnh của mình. Chính vì vậy không có nhiều người tình nguyện rời khỏi Châu phủ nơi mình sinh sống.

Cũng có nhiều đại năng đã sử dụng những thủ đoạn đặc biệt, hoặc mang theo bảo vật thời gian nhằm hạn chế ảnh hưởng của cách giới này. Chính vì vậy mà không ít thần linh cùng con cháu thế gia có thể xuyên qua các Châu để tiến hành lịch luyện.

Lúc này tại rìa cách giới giữa Bắc Châu và Trung Châu đang có một chiếc phi liễn dừng lại tại đó. Trong phi liễn có ba thân ảnh hai nam một nữ, đúng là ba người Lăng Huyền Thiên, Đế Nhất và Tiểu Ánh.

Tiểu Ánh tay cầm quyển sách, mắt nhìn kết giới trước mắt nhẹ than một tiếng: “Haizz, bay hơn một tháng cuối cùng đã đến nha!”.

Nàng từ sau khi biết mình cùng Thần Triều có huyết hải thâm thù thì đã điên cuồng tu luyện. Cùng nói là tu luyện chi bằng nói là nàng điên cuồng đọc sách, bởi vì đối với nàng đọc sách chính là cách tốt nhất để phát triển niệm lực. Tất nhiên nàng cũng không phải dùng niệm lực để đọc, mà luôn phong ấn niệm lực chân chân chính chính dùng mắt cùng não bộ thu thập kiến thức.

“Kết giới này gọi là Thời Gian Thần Hà, có thể hấp thụ thọ mệnh con người. Đối với chúng ta mà nói không đáng kể gì, tất nhiên ta cũng không muốn bị mất tuổi thọ” Đế Nhất nhìn vách ngăn trước mặt nhẹ thản một tiếng, sau đó hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vật nhìn như đồng hồ cát.

“Ồ, lại ẩn chứa Thời Gian pháp tắc sao!” Lăng Huyền Thiên thấy vật trong tay Đế Nhất thì khẽ ồ một tiếng.

Vật phẩm chứa đựng Thời Gian pháp tắc tại Phàm Giới chắc hẳn là không có bao nhiêu, bởi vì số lượng thần linh ngộ ra loại pháp tắc này không nhiều. Bây giờ Đế Nhất có thể lấy ra một món, thật sự là khiến hắn có chút bất ngờ.

Đế Nhất nghe vậy thì cười qua loa nói: “Lăng công tử chê cười rồi, vật này gọi là Đồng Hồ Ngưng Đọng có thể tạm thời làm ngưng đọng thời gian, chính vì vậy mà Thời Gian Thần Hà sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta”.

“Đi thôi!”

Đế Nhất nghe Lăng Huyền Thiên nói thì gật đầu một cái. Sau đó hắn nhẹ lật ngược Đồng Hồ Ngưng Đọng xuống, cùng lúc đó toàn bộ thời gian tại nơi này dường như dừng lại, mọi thứ đều chậm chạp vô cùng.

Ba người thấy vậy cũng không chần chờ lập tức bước vào Thời Gian Thần Hà. Thời Gian Thần Hà tuy được xem như vách ngăn nhưng cũng không phải là một bước xuyên qua, bởi vì bên trong nó là một đoạn đường dài đằng đẵng. Có thể nói nó là một dòng sông thời gian được thu nhỏ.

Khi ba người vừa bước vào thì thấy không gian bên trong như một dòng suối nhỏ, xung quanh bọn họ có từng con cá nhỏ vô cùng. Chỉ là những đầu cá này bây giờ đều đã đứng im, hẳn là chịu tác động của Đồng Hồ Ngưng Đọng.

“Thật không ngờ lại là Cá Sinh Mệnh!” Lăng Huyền Thiên thấy những đầu cá này thì nhẹ lẩm bẩm một tiếng.

“Cá Sinh Mệnh sao? Tại sao ta trước giờ đều chưa nghe nói qua đây?” Tiểu Ánh có chút tò mò hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.

Đế Nhất thấy vậy thì nhẹ lắc đầu, ngươi mới bao lớn đây. Sách vở đọc tuy nhiên nhưng không phải thứ gì cũng có thể tìm ra từ trong sách. Quan trọng nhất là hắn cũng không hề biết những con cá nhỏ này gọi là Cá Sinh Mệnh đây. Có lẽ toàn bộ Thiên Châu cũng không người biết được điều này đi.

“Theo lý thì Cá Sinh Mệnh không thể xuất hiện tại đây, chẳng lẽ …” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến hai người kia, chỉ đứng lẩm bẩm.

Cá Sinh Mệnh cũng không phải Phàm Giới có thể đản sinh ra đây, chỉ có Thần Giới mới có thể xuất hiện. Hẳn là ban đầu vách ngăn giữa các Châu tại Phàm Giới cũng không có Thời Gian Thần Hà đi.

Sau khi nghĩ một lúc Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục để ý nữa, mà hướng hai người nói: “Tiếp tục đi”.

~ rộp rộp ~

Sau khi ba người rời khỏi Thời Gian Thần Hà, bọn họ nhẹ bước qua một vách ngăn vô cùng mỏng, theo đó trước mặt bọn họ là một vầng thái dương sáng chói chiếu sáng toàn bộ thế gian. Nơi này đúng là Trung Châu, thánh địa tu luyện trong mắt mọi người.

“Woah, đây là Trung Châu sao? Rất quen thuộc đi!” Tiểu Ánh nhẹ nhắm mắt lại cảm ứng một cái, sau đó lẩm bẩm.

Nàng từ nhỏ đã sinh ra tại đây, tất nhiên quen thuộc với thiên địa linh khí nồng đậm tại nơi này. Chỉ là lúc nàng rời đi còn quá nhỏ, cho nên mới không thể nhớ rõ những chuyện xảy ra. Dù sao trước đây nàng cũng không thể tu luyện, càng đừng nói đến chuyện nhớ được mọi chuyện.

Lăng Huyền Thiên cũng gật đầu nói: “Thiên địa linh khí nồng đậm hơn Bắc Châu không chỉ mười lần. Thật là một nơi không tệ!”.

Tuy hắn bây giờ cũng không cần hấp thụ thiên địa linh khí tu luyện, mà chỉ đi cảm ngộ thiên địa đại đạo. Nhưng thiên địa linh khí cũng không phải chỉ giúp mọi người tu luyện đơn giản như vậy, nếu ngươi có thể nắm bắt ngươi hoàn toàn có thể ngộ ra pháp tắc từ thiên địa linh khí trong thiên địa, cũng giảm bớt thời gian nhập đạo của mình.

Sau khi cảm nhận thiên địa linh khí nơi này một lúc, Lăng Huyền Thiên mới hướng về Đế Nhất hỏi: “Nơi này là địa phương nào?”.

“A, nơi đây là biên giới Trung Châu, là lãnh thổ của Thánh Phiệt Môn cùng Băng Ngọc Cung” Đế Nhất khom người nói, sau đó hắn lấy ra một chiếc phi liễn, để Lăng Huyền Thiên cùng Tiểu Ánh tiến vào rồi rời đi.

“Tại sao bọn họ lại có chung lãnh thổ đây?” tại bên trong phi liễn Tiểu Ánh nghi hoặc hỏi Đế Nhất.

Phi liễn được xem như là một món bảo vật phi hành, chỉ cần bỏ linh thạch vào có thể tự động di chuyển. Hơn nữa tốc độ của phi liễn nhanh hơn linh thú phi hành rất nhiều, vì vậy mà tại Trung Châu đa số mọi người đều lựa chọn phi liễn làm phương tiện di chuyển. Tất nhiên chỉ có những người có tài lực mới có thể sử dụng.

Đế Nhất nghe vậy thì mỉm cười nói: “Lãnh thổ Trung Châu rộng lớn vô cùng, đừng nói là hai thế lực, thậm chí là ba bốn nhất đẳng thế lực tại một chỗ cũng có. Tất nhiên siêu cấp thế lực chỉ một mình một chỗ, hơn nữa bọn họ độc chiếm đều là khu vực sầm uất cùng linh khí nồng đậm nhất”.

Sau khi giải thích cho Tiểu Ánh xong, hắn mới hướng về phía Lăng Huyền Thiên hỏi: “Lăng công tử giờ chúng ta đi nơi nào đây?”.

Hắn cũng không biết mục đích của Lăng Huyền Thiên, nên cũng không thể tùy ý quyết định hướng đi.

“Trước không vội, cứ chậm rãi bay đi. Ngươi nói một chút về Thánh Thiên Viện cùng Nho Đạo đi”.

Đế Nhất nghe Lăng Huyền Thiên nói vậy thì liền vội vàng nói hết chuyện mình biết về hai thế lực này.

Thánh Thiên Viện thì nhiều người đã biết, đây là nơi Thần Triều lập ra nhằm tuyển chọn cùng bồi dưỡng thiên tài. Tất nhiên thiên tài ở đây là thiên tài có thể cho bọn họ sử dụng, còn những thiên tài còn lại nếu không chết yểu thì cũng bị cấm túc tại Thánh Thiên Viện.

Nhưng cũng có không ít tuyệt đỉnh thiên kiêu từ nơi này sinh ra, thậm chí còn có không ít người là người của Ma Tông. Bọn họ sau khi hưởng đủ tài nguyên để phát triển thì ngang nhiên công bố thân phận, hơn nữa còn nói muốn thực hiện nhiệm vụ để rời khỏi Thánh Thiên Viện, xem như xuất môn.

Tuy Thần Triều tức giận nhưng vì mặt mũi đành phải cho qua. Chính vì thế mà bây giờ muốn tiến nhập Thánh Thiên Viện nếu không phải là các nhất đẳng thế lực tiến cử, thì sẽ phải tham gia một kỳ khảo hạch vô cùng khó khăn. Còn các nhất đẳng thế lực cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cấu kết để cho người của Ma Tông tiến vào. Tất nhiên bọn họ âm thầm cấu kết hay không thì không người biết.

Còn về Nho Đạo thì là một trong những siêu cấp thế lực tại Trung Châu. Chỉ là bọn họ một mực thanh tu, rất ít khi xung đột với bên ngoài nên không nhiều người nhận biết bọn họ. Tuy nhiên, cho dù là Thần Triều cũng không muốn chọc tới bọn họ. Bởi vì bình thường Nho Đạo vô cùng chính khí, khẳng khái nhưng, một khi làm bọn họ giận lên thì đều sẽ như người điên vậy nhất định sẽ điên cuồng ra tay với ngươi.

Tiểu Ánh nghe vậy cũng cười hùa theo nói: “Có câu nói kẻ hiền một khi tức giận đáng sợ hơn người thường xuyên tức giận rất nhiều nha!”.

“Vậy sao, ta lại tính cho người tiến nhập Nho Đạo đây!” Lăng Huyền Thiên nghe nàng nói vậy thì thản nhiên nói.

“Để nàng tiến nhập Nho Đạo? Nhưng nàng không có tu vi, người Nho Đạo sợ là…”

“Ngươi yên tâm, chỉ cần nàng sử dụng niệm lực, mấy lão đầu ngủ say kia sợ là đều phải sống lại thu nhận nàng đây. Tốt, trước tiên tìm đến Nho Đạo đi”.

Bạn đang đọc Vạn Đế Chí Tôn sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.