Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại người quen!

Tiểu thuyết gốc · 2454 chữ

Lúc này, chỉ thấy từ trong rừng rậm xuất hiện hai bóng người, một nam tử dáng người thấp béo tay cầm một túi thịt đang không ngừng lấy ra nhâm nhi. Nam tử còn lại dáng người cao ráo, tướng mạo bình thường, toàn thân mặc một bộ trường bào màu trắng. Điểm đáng chú ý duy nhất trên người hắn có lẽ là vệt mi văn màu xanh tại mi tâm, mi văn tuy đơn giản, nhưng bất kỳ ai nhìn vào đều như cảm thấy được một đại dương mênh mông vô cùng tĩnh lặng.

Khi vừa cảm nhận được bóng dáng của hai người nữ tử kia liền hét lớn lên nói: “Cứu … cứu ta!”.

Chỉ là cổ của nàng đang bị nam tử kia bóp chặt lấy, cho nên giọng nói của nàng có chút khàn, hơn nữa thanh âm của nàng cũng nhỏ vô cùng.

Nhưng đám người tại đây đều là thánh giả, hơn nữa ngay khi vừa rời khỏi rừng rậm, Lộ Huyền Cơ cùng Lăng Huyền Thiên đã để ý đến nơi bọn họ chiến đấu. Cho nên dù thanh âm của nàng có nhỏ hơn đi chăng nữa thì hai người vẫn có thể nghe rõ mồn một.

“Hai nhãi con, nếu muốn sống thì cút xa nơi này ra một chút!” mắt thấy hai người Lăng Huyền Thiên có ý định tiến về bên này, một nam tử mặt sẹo trừng mắt về phía hai người hung dữ nói.

Lộ Huyền Cơ thấy đám người kia hung dữ như vậy thì lớn giọng hô: “Các ngươi hung dữ cái gì a? Bọn ta cũng không có phá hoại chuyện của các ngươi đây!”, tuy miệng hắn nói như vậy, nhưng hắn cùng Lăng Huyền Thiên không hề có ý định dừng lại, mà càng lúc càng tiến gần về phía mấy người kia.

“Muốn chết!”

Một trong hai tên đại hán mặt sẹo thấy vậy thì lập tức rút đại đao hướng về phía Lộ Huyền Cơ đánh tới. Tuy hắn bị nữ tử kia làm bị thương không nhẹ, nhưng hắn đã sử dụng đan dược chữa thương, hơn nữa trong mắt hắn Lộ Huyền Cơ cùng Lăng Huyền Thiên đều là hai tên phế vật. Một tên thì hắn không thấy rõ tu vi, còn một tên thì chỉ có tu vị nguyên thánh cảnh. Hơn nữa còn là mới tiến nhập cảnh giới này, sao hắn có thể để hai người vào trong mắt chứ.

“Ngu muội!” Lộ Huyền Cơ thấy đại hán mặt sẹo đánh tới thì cười khinh bỉ một tiếng, sau đó tay phải hắn hóa thành nắm đấm hướng về phía đại đao phía trước trực tiếp oanh ra một quyền.

~ ầm ầm ~

~ rănggg rắccc ~

Đại hán mặt sẹo vốn đã bị thương, hơn nữa hắn cũng không hề dùng toàn lực, chỉ đơn giản một đao mà thôi, sao có thể cùng Lộ Huyền Cơ chống lại. Chính vì vậy mà chỉ một quyền của Lộ Huyền Cơ đã chấn hắn trực tiếp bay ra hơn trăm mét, toàn bộ xương sườn cũng gãy vụn, khắp người đều là máu, sống chết không rõ.

“Thánh hoàng cảnh!”

Tên đại hán còn lại thấy vậy thì kinh hô một tiếng, mà ngay cả nam tử kia cũng đưa mắt đánh giá Lộ Huyền Cơ cùng Lăng Huyền Thiên một chút.

Lộ Huyền Cơ thấy một quyền của mình khiến đại hán kia ra nông nỗi như vậy thì khinh bỉ nói: “Hừ, ta tưởng thế nào? Hóa ra yếu như vậy?”.

Hắn thật không ngờ mấy người này làm màu ở đây mà lại yếu như vậy nha. Dù sao cùng là thánh hoàng cảnh đê giai, tuy nói tu vi trước đó của hắn cao hơn mấy tên này rất nhiều. Nhưng bây giờ đã khác, không đến nỗi mà ngay cả một quyền của hắn mà đại hán kia cũng không đỡ được a.

Sau khi đánh giá Lộ Huyền Cơ cùng Lăng Huyền Thiên một chút, nam tử kia hạ giọng nói: “Huynh đệ, chỉ cần ngươi hứa không nói chuyện này ra ngoài. Ta sẽ để hai ngươi đi!”.

Nói rồi nam tử này cũng nhẹ tỏa ra khí tức thánh hoàng cảnh cao giai của mình nhằm mục đích đe dọa hai người Lộ Huyền Cơ.

“Đại ca không thể tha cho hắn, hắn vừa giết chết lão Tam a!”

“Im miệng!” nam tử kia nghe vậy thì trừng mắt nói. Cũng không phải là hắn không muốn giết tiểu tử kia, mà là vì tên kia chính là người của Thánh Thiên Viện a, không thấy lệnh bài của hắn hay sao.

Tuy nói tại Phong Ma Động cho dù thần linh cũng chưa chắc có thể từ bên ngoài dò xét đến nơi này, nhưng ai có thể đảm bảo bọn họ không để lại khí tức đây. Hơn nữa Thánh Thiên Viện không như Băng Ngọc Cung a.

Nha đầu này tuy là người của Băng Ngọc Cung, nhưng tướng mạo cũng không quá xinh đẹp, hơn nữa nàng ta cũng không có băng thanh ngọc khiết như những người khác. Hẳn là địa vị của nàng tại Băng Ngọc Cung cũng không quá cao, nên nếu đã đắc tội, hắn cũng trực tiếp muốn giết nàng, tránh lưu lại hậu hoạn.

“Tốt … tốt! Lão tử cũng không phải người tốt, càng không đam mê nữ sắc a! Lộ Huyền Cơ thấy Lăng Huyền Thiên không để ý gì đến bọn họ, mà chỉ mải nhắm mắt cảm nhận gì đó thì khua tay nói.

Hắn cũng không muốn cùng một tên cao hơn hai cảnh giới giao chiến chỉ vì một nữ tử không quen biết a. Dù có muốn thì bây giờ hắn cũng không đánh lại người ta nha, hơn nữa Lăng Huyền Thiên dường như cũng không có ý định ra tay, cho nên hắn dứt khoát không để ý, mà chầm chậm đi qua đám người.

Chỉ là đúng lúc này một thanh âm nhỏ xíu vang lên: “Lộ Huyền Cơ … Lăng Tiếu Thiên mau … mau cứu ta!”.

Khi đám người nhìn lại thì phát hiện nơi phát ra thanh âm kia đúng là tại vị trí nữ tử kia. Chỉ là lúc này gương mặt nữ tử đã khác xa lúc trước, tuy vẫn là gương mặt của nàng vẫn xanh xao như trước, nhưng nhan sắc cùng lúc trước đúng là khác xa.

“Mộc Liên!”

Sau khi Lộ Huyền Cơ nhìn thấy gương mặt nàng thì giật mình thốt lên hai tiếng. Tuy nói bọn họ không quá thân thiên nhưng dù sao cũng cùng một khóa tiến vào Thánh Thiên Viện, hơn nữa nha đầu này cũng từng nói giúp bọn họ. Hắn cũng không thể thấy chết không cứu a.

“Mau thả nàng ra! Nàng chính là người của Thánh Thiên Viện! Ngươi thả nàng ra ta cam đoan chuyện này sẽ không lọt ra ngoài”.

Lời này của Lộ Huyền Cơ vừa nói xong thì sắc mặt của nam tử kia đã triệt để biến hóa, từ xanh chuyển thành trắng, sau đó thành đỏ, cuối cùng hắn hít một hơi sâu rồi nhẹ thở ra một hơi nói: “Tốt! Ta thả!”.

Nói rồi nam tử kia không chần chừ, lập tức ném Mộc Liên về phía hai người.

Lộ Huyền Cơ thấy vậy thì lập tức đỡ lấy Mộc Liên đang trọng thương, tuy nói nàng cùng bọn hắn không quá thân, nhưng dù sao cũng cùng học chung tại Thánh Thiên Viện. Hơn nữa nàng còn từng ra mặt giúp bọn họ, cho nên Lộ Huyền Cơ tất nhiên cũng có chút thiện cảm với nàng.

~ siu siuuuu ~

Chỉ là ngay lúc Lộ Huyền Cơ vừa tiếp lấy Mộc Liên thì nam tử đối diện đột nhiên có hành động. Chỉ thấy nam tử này từ trong túi trữ vật lấy ra một cái chung nhỏ, sau đó lập tức ném nó lên không trung.

Kỳ lạ là vốn chiếc chung chỉ to bằng nắm tay, nhưng sau khi nam tử kia rót thánh lực vào thì nó lập tức trở nên to lớn vô cùng, trong chốc lát đã phủ kín không gian vài chục mét xung quanh.

“Ngươi … ngươi là có ý gì?” Lộ Huyền Cơ sau khi cho Mộc Liên sử dụng đan dược chữa thương thì ánh mắt thâm trầm nói.

Hắn tất nhiên có thể nhìn ra được, chiếc chung kia là một kiện thánh giai bảo vật a, hơn nữa khi bị chiếc chung bao phụ, hắn có thể cảm nhận được không gian xung quanh đã triệt để bị phong bế. Nếu như hắn muốn phá hủy chiếc chung này thoát ra ngoài sợ là tốn không ít thời gian.

“Hắc hắc … tiểu tử, ngươi nghĩ ta tin lời các ngươi nói sao? Các ngươi tất cả đều phải chết!” đối diện với câu hỏi của Lộ Huyền Cơ, nam tử kia chỉ lạnh lùng nói.

Hắn không phải trẻ lên ba, sao có thể tin lời tiểu tử này nói được, sợ là bọn họ chỉ vừa thoát khỏi tay hắn đã lập tức tìm cao tầng tới báo thù đi. Lúc trước sở dĩ giả vờ nhượng bộ là vì hắn muốn để đám người kia không phòng bị, sau đó sử dụng Khải Hoàng Chung để phong tỏa không gian lại, nhằm mục đích có thể giết hết ba người Lăng Huyền Thiên. Tất nhiên trong mắt hắn người cần giết đầu tiên chính là Lộ Huyền Cơ rồi, bởi vì trong ba người Lộ Huyền Cơ là người duy nhất có khả năng cùng hắn giao thủ.

Còn Lăng Huyền Thiên thì trong mắt hắn cùng Mộc Liên bây giờ không khác gì nhau, dù sao hắn cũng chỉ là một tên mới tiến nhập thánh cảnh.

“Khải Hoàng Chung! Đại ca, ngươi vậy mà dùng Khải Hoàng Chung để đối phó với mấy tên tiểu tử này sao?” đại hán mặt sẹo vừa thấy nam tử kìa dùng đến Khải Hoàng Chung thì nhẹ kinh hô một tiếng.

Phải biết Khải Hoàng Chung cũng không phải chỉ là một kiện thất phẩm thánh khí bình thường, mà nó còn là bảo vật tiêu hao. Mỗi lần sử dụng không chỉ làm giảm đi thánh khí trong nó, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến người sử dụng. Cho nên bọn họ rất ít khi sử dụng Khải Hoàng Chung, chỉ trừ trường hợp nguy hiểm đến tính mạng.

Vậy mà giờ đây đại ca lại sử dụng Khải Hoàng Chung chỉ để vây giết ba tên tiểu tử kia, sao hắn có thể không khiếp sợ.

“Ngu ngốc!” nam tử kia thấy tên mặt sẹo tỏ thái độ như vậy thì khinh thường một tiếng. Sau đó hắn cũng không để ý đại hán kia nữa, mà lập tức hướng về phía Lộ Huyền Cơ đánh tới “Chết!”, đối với hắn bây giờ mà nói, càng sớm đánh giết ba kẻ này bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu.

“Này … này … ngươi bị điên gì chứ?” Lộ Huyền Cơ thấy nam tử kia đánh tới thì hốt hoảng kinh hô một tiếng, hắn cũng không hiểu tại sao tên kia lại chọn mục tiêu là hắn a. Sao không lựa tên Lăng Tiếu Thiên đang đứng bên kia đây, chẳng lẽ đây là lợi ích của việc giả trư ăn thịt cọp sao.

“Hừ, đừng tưởng bản đại gia dễ đánh a!”

Tuy trong lòng thầm mắng tên nam tử trước mặt vạn lần, nhưng Lộ Huyền Cơ cũng không còn cách nào khác, hắn lập tức xuất ra bồ cào bảy răng của mình ứng chiến.

~ phanhhh ầmmm ~

~ phốc phốc ~

“Thánh hoàng cảnh cao giai! Hơn nữa còn là sắp đột phá thánh vương cảnh, con mẹ nó! Đúng xui a!”

Sau khi đỡ một quyền của nam tử kia thì khóe miệng của Lộ Huyền Cơ nhẹ phun một vệt máu. Tuy nói tu vi của hắn vượt xa tên nam tử này, nhưng bây giờ tu vi đã bị phong ấn xuống, dù có cầm một kiện tiếp cận thập phẩm thánh khí thì hắn cũng không thể cùng tên trước mặt chống lại.

“Ha ha, thật không ngờ tên mập nhà ngươi lại có một kiện cửu phẩm thánh khí! Đúng là may mắn của ta nha!” nam tử kia thấy một quyền bất ngờ của mình không thể làm trọng thương Lộ Huyền Cơ thì có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh hắn nhiên vui vẻ nhìn đến chiếc bồ cào trong tay Lộ Huyền Cơ.

Hai con mắt của hắn đã hoàn toàn bị sự tham lam chiếm hữu, bây giờ hắn mới nhận ra đám người này đều là người của đại thế lực. Tất nhiên bảo bối cùng tiền tài không ít, lần này sử dụng Khải Hoàng Chung xem ra không lỗ a.

“Cũng không phải chỉ có mình người có thánh khí!”

Nói rồi ý nghĩ nam tử kia chớp động, tức thì một thanh trường thương dài hơn hai mét xuất hiện trong tay hắn. Sau đó hắn lấy thế sét đánh huy kích hướng về phía Lộ Huyền Cơ đâm tới.

Thế công của hắn không chỉ nhanh mà còn vô cùng dũng mãnh khiến cho Lộ Huyền Cơ phía kia cũng có chút mất bình tĩnh.

Lúc này cả người Lộ Huyền Cơ đã căng cứng, cũng không phải hắn sợ bị nam tử này đánh giết. Mà là hắn sợ Lăng Huyền Thiên không ra tay, như vậy sợ là thân phận thực sự của hắn sẽ bị phơi bày a.

Còn không thì hắn cũng sẽ chịu ăn đòn không ít a, hắn cũng không có muốn thành bị thịt cho người ta đánh đây.

Ngay lúc trường thương của nam tử kia sắp tấn công đến người Lộ Huyền Cơ thì một thanh âm vang vào tai mọi người, cùng với đó là một thiếu niên tướng mạo khôi ngô, quần áo rách rưới nhưng sạch sẽ. Sau lưng thiếu niên đó đeo một thanh trọng kiếm được một lớp vải dày quấn quanh. Thiếu niên vừa lăng không xuất hiện liền nhìn về phía Lộ Huyền Cơ bị nhốt bên trong chiếc chung cười cợt nói:

“Trư đệ, ngươi sao lại thành ra nông nỗi này đây! Một tên thánh vương cảnh cùng một kiện phế phẩm thánh khí cũng làm ngươi bó tay bó chân sao?”.

Bạn đang đọc Vạn Đế Chí Tôn sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.