Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy một địch năm (1)

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

“Muốn giết chúng ta? Các ngươi … có năng lực này sao?”

Thanh âm của Kiếm Vô Địch tuy không lớn, nhưng lại vang vọng trong tay tất cả mọi người, cùng với đó khí thế mà hắn cùng với Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm tản ra cũng khiến cho mọi người cảm thấy có chút áp lực.

“Tiểu tử này không tệ, thực lực hẳn là có thể cùng bán thần cảnh sơ giai chiến một trận đi!” Bạch Đại Sơn nhẹ đánh giá Kiếm Vô Địch một tiếng. Dù sao thì người trẻ bây giờ theo hắn thấy không có mấy người có khí chất như tên tiểu tử trước mặt. Tất nhiên thưởng thức là thưởng thức, hắn cũng sẽ không vì thưởng thức mà ra tay giúp Kiếm Vô Địch.

“Tiểu tử, ngươi thật sự là muốn tìm chết a!”

“Hừ … muốn cậy vào Tần Gia cùng Thánh Thiên Viện mà ra oai tại đây sao?”

“Ngu ngốc”

Đám người thế lực lớn thì không ngừng mắng nhiếc Kiếm Vô Địch, tuy nhiên cũng không có thế lực nào nguyện ý ra tay trước. Thực lực của Kiếm Vô Địch vẫn còn đó, hơn nữa còn có người của Tần Gia cùng Thánh Thiên Viện kia, cho nên cũng không ai muốn làm chim đầu đàn.

“Ha ha … tiểu tử ta rất thưởng thức người có khí chất như người a! Ngươi chỉ cần gia nhập Ma Tông, ta cam đoan không người nào dám ra tay với ngươi!” Huyết Nham nhẹ cắn một cọng cỏ trên miệng, sau đó cười lớn hướng Kiếm Vô Địch nói. Hắn cũng không sợ đám người tại nơi này a.

“Không cần!” Kiếm Vô Địch lạnh lùng đáp.

Sau lưng hắn thì Lộ Huyền Thiên nhẹ bước đến bên cạnh Lăng Huyền Thiên hỏi: “Lăng Tiếu Thiên, tên Kiếm Vô Địch này chơi lớn quá rồi a. Ngươi có hay không nên bảo hắn thu liễm một chút? Dù sao nơi đây không ít bán thần cảnh cao thủ nha!”.

Sở dĩ hắn nói với Lăng Huyền Thiên, là vì hắn biết hiện giờ có lẽ cũng chỉ có Lăng Huyền Thiên mới khuyên được Kiếm Vô Địch đi. Tên kiếm si kia dù sao vẫn còn muốn học tập kiếm đạo từ chỗ Lăng Huyền Thiên đây.

Hơn nữa hắn hỏi như vậy cũng là muốn xác định một chút thực lực của Lăng Huyền Thiên, xem coi tên này có thể hay không chống lại đám người này. Nếu không thể hắn hẳn là nghĩ đến tình huống xấu nhất a.

“Sâu kiến mà thôi! Sao đủ thành đạo!”

Chỉ là Lộ Huyền Cơ không hỏi còn tốt, hắn vừa hỏi ra hắn liền hối hận rồi. Bởi vì một câu nói của Lăng Huyền Thiên khiến đám người kia trực tiếp bạo tẩu rồi. Tuy thanh âm của Lăng Huyền Thiên không lớn, nhưng đám người ở đây toàn là đại thánh cảnh trở nên, thính lực là cỡ nào a. Sao bọn họ có thể không nghe thấy đây.

“Ha ha ha … Tốt! Một tên đại thánh cảnh dám cùng chúng ta chống lại thì thôi đi. Nay ngay cả một tên nguyên thánh cảnh cũng dám diễu võ dương oai sao” Quỷ Ngạc nghe thấy lời Lăng Huyền Thiên thì triệt để bảo tẩu, cười như điên dại. Hắn thật không ngờ những tên mà bọn họ xem là sâu kiến, lại dám xem bọn họ là sâu kiến a.

Ngao Thành cũng là ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vũ Ngưng Nhi ẩn ý nói: “Ngưng Nhi muội, Thánh Thiên Viện xuất hiện hai nhân tài kỳ này hẳn là hai tên này đi? Đúng là thực lực không có, cuồng ngạo lại không thua ai nha!”.

“Ta thấy vẫn là hợp sức lại giết chết ba người bọn họ trước a!” Diệp Ái Vân cũng nhoẻn miệng nói.

Sở dĩ nàng nói phải hợp sức vì nàng biết tại nơi này không ai nguyện ý một mình ra tay. Dù sao thì thực lực của đại thánh cảnh của Kiếm Vô Địch vẫn còn đó. Ai biết hắn có hay không có chiêu bài gì, nếu như tự mình ra tay không chừng sẽ tổn thất nhân lực. Vì vậy mà nàng mới muốn mọi người mỗi người ra chút sức, như vậy sẽ không ai chần chờ nữa.

“Đúng vậy!”

“Nên vậy nha! Để bọn họ biết bọn họ nhỏ bé cỡ nào a!”

….

Lúc này cho dù là Vũ Ngưng Nhi cùng Tần Mộng Dao cũng không muốn đứng ra nữa. Nếu như trước đó chỉ có mình đám người Quỷ Cốc cùng Diệp Gia, thì bọn họ còn có thể chống đỡ một hai. Nhưng bây giờ gần như tất cả thế lực tại nơi này đều muốn giết ba người Lăng Huyền Thiên, nếu như bọn họ lại ngăn cản sợ là chính bọn họ cũng không xong đây.

“Tiểu tử này còn cuồng hơn tên cầm kiếm kia!” Huyết Nham nghe Lăng Huyền Thiên nói cũng mỉm cười lẩm bẩm. Chỉ là không biết do nụ cười của hắn tà dị, hay do gương mặt của hắn như vậy mà người ta nhìn thấy nụ cười của hắn đều cảm nhận được từng tia từng tia lạnh buốt sống lưng.

Chỉ có Bạch Vũ Hải là thái độ khác thường, hắn luôn cảm thấy tên tiểu tử nguyên thánh cảnh kia có thứ gì đó rất quen. Từ thái độ thờ ơ, lười biếng đến đôi mắt sâu thăm thẳm như hắc động không đáy kia đều cho hắn một cảm giác tên này “rất nguy hiểm”.

“Bạch lão, tên tiểu tử đó có đang ngụy trang hay không a?”

“Có!” Bạch Đại Sơn nhẹ giọng nói: “Chỉ là thuật ngụy trang của hắn thật sự rất cao minh … nếu không phải vệt mi văn trên trán của hắn ảnh hưởng, ta nghĩ ngay cả ta cũng không nhìn ra hắn đang ngụy trang”.

Mặc dù còn một câu nữa hắn chưa có nói đó là hắn cũng không thể nhìn qua lớp mặt nạ kia gương mặt của thiếu niên này là hình dạng ra sao. Nhưng chừng đó là đủ để Bạch Vũ Hải dấy lên không ít nghi ngờ.

“Quỷ Xà ngươi đi giết tên tiểu tử kia đi!” lúc này Quỷ Ngạc đã không còn chờ đợi nữa, hắn liếc về phía sau ra lệnh một tiếng.

“Tuân lệnh!”

Chỉ thấy một nữ tử chậm rãi từ sau lưng hắn hiện ra. Nữ tử này thân thể có chút kỳ dị, nửa thân dưới của nàng là thân rắn, nửa thân trên của nàng là người. Tuy trên mặt nàng ta có một đeo một chiếc khăn che ngang mặt nhưng mọi người đều cảm nhận được đây hẳn là một mỹ nhân. Tại trên đầu của nàng có hai chiếc sừng nhỏ màu xanh lục, trông vô cùng kỳ lạ.

Đáng nói là tuổi tác của nàng tuy không lớn lắm, nhưng thực lực vậy mà đã là đại thánh cảnh cao giai, quan trọng hơn là từ khí thế của nàng hẳn là thực lực trên Dung Bà Bà không ít.

Tất nhiên Quỷ Ngạc cũng không để đám người kia ngồi không xem kịch được: “Các vị … còn không phái người ra phụ Quỷ Cốc ta sao? Chẳng lẽ muốn làm ngư ông đắc lợi sao?”.

“Hắc hắc, Quỷ công tử không cần lo lắng a!” “Diệp Tu ngươi lên đi!” Diệp Ái Vân cũng là người thứ hai đứng ra.

“Vâng!” cùng với một tiếng “vâng” vang lên, một đại hán thân mình lực lượng, cơ bắp cuồn cuộn để hở thân trên nhảy ra trước mặt Diệp Ái Vân thi lễ, sau đó tay cầm một chiếc rìu lớn chạm khắc hình bạch hổ lao thẳng đến trước người Kiếm Vô Địch.

“Nếu các vị đã ra sức thì Ngao mỗ cũng không thể đứng nhìn a!” Ngao Thành cười lớn một tiếng sau đó nhẹ đưa tay lên ra hiệu.

~ rầmmmm ~

Cùng với sự ra hiệu của hắn một tên nam tử thân mặc hoàng kim giáp, tay phải cầm trường thương chân đạp hư không chớp mắt đã tiếp đất tại vị trí của Diệp Tu.

Sự xuất hiện của hắn không chỉ tạo nên tiếng động không nhỏ, mà ngay cả Diệp Tu kế bên cũng bị không ít bụi đất bắn vào, hiển nhiên bọn người đều nhìn đây là Thần Triều đang muốn thị uy a. Dù là cùng cảnh giới giao tranh, nhưng bọn họ vẫn là người có thực lực mạnh nhất đi.

“Tần Gia ta không tham gia”

“Thánh Thiên Viện cũng vậy!”

Đúng lúc này Tần Mộng Dao cùng Vũ Ngưng Nhi sau một lúc trầm lặng thì lên tiếng nói. Bọn họ cũng không còn cách nào khác, dù sao thì thế lực ở đây cũng không phải chỉ hai nhà bọn họ có thể làm chủ a.

“Ha ha … Tần Gia cùng Thánh Thiên Viện đây là muốn làm ngư ông đắc lợi sao?” đúng lúc này, Bạch Thanh Sắc đột nhiên mở miệng.

“Ngươi …”

Vũ Ngưng Nhi thấy vậy thì gương mặt lạnh lùng định nói tiếp, nhưng lại không thể phản bác được. Vốn có ba tên đại thánh cảnh ra tay hẳn là áp chế Kiếm Vô Địch dễ dàng, cho nên đám người muốn không tham gia cũng sẽ không ai nói gì.

Nhưng bây giờ Bạch Thanh Sắc nói vậy chả khác nào ép tất cả mọi người đều phải vậy giết ba người kia a.

“Bạch tiểu hữu nói đúng a! Thánh Phiệt Môn ta cũng ra một chút sức a!” Tôn Lam vừa mở miệng thì một lão giả lấy tốc độ kinh người hướng về phía Kiếm Vô Địch đáp xuống.

“Vũ Hào trưởng lão … ngươi là phải dưỡng sức a!”

….

“Bạch Gia ta không nhúng tay!” đang lúc Bạch Thanh Sắc định để nữ tử bên cạnh mình tham chiến thì một thanh âm chậm rãi vang lên.

Thanh âm này dường như là giải thoát cho Tần Gia cùng Thánh Thiên Viện, cùng một số thế lực không muốn ra sức khác vậy. Nhưng thanh âm này lại khiến Bạch Thanh Sắc tức giận vô cùng, bởi vì chủ nhân của thanh âm chính là Bạch Vũ Hải.

Mà Bạch Vũ Hải luôn là cái gai trong mắt hắn. Tuy nói Bạch Thanh Sắc hắn thân là dòng chính, Bạch Gia sau này hẳn là nên do hắn chấp chưởng, nhưng lão già kia lại một mực hướng về phía Bạch Vũ Hải a. Chính vì vậy mà hắn luôn ghen ghét tên tiểu tử này. Bây giờ Bạch Vũ Hải lại còn dám trước mặt mọi người tuyên bố Bạch Gia hắn không tham gia, chẳng khác nào ném mặt hắn đi cả, sao hắn có thể chịu được đây.

“Bạch Vũ Hải … ta nể mặt ngươi mới gọi ngươi một tiếng ca ca! Nhưng Bạch Gia không phải do ngươi quyết định …” “Bạch Hạc lên đi!” nói rồi hắn lần nữa nhìn về phía nữ tử sau lưng nói.

Bạch Hạc nghe vậy thì nhìn về phía Bạch Vũ Hải một chút, sau đó lại nhìn về phía Bạch Thanh Sắc đang tức giận, cuối cùng nàng vẫn quyết định tham chiến. Dù sao thì hiện tại nàng vẫn là đi theo Bạch Thanh Sắc a.

Bạch Vũ Hải thấy vậy cũng không có tiếp tục lên tiếng, việc hắn có thể làm hắn cũng đã làm, nếu như đám người này muốn tìm chết, hắn cũng không cần bận tâm nữa.

“Hừ … các ngươi lên đủ hay là vẫn chưa đủ? Ta cũng không có thể đợi các ngươi điểm danh gọi tên từng người nha!” Kiếm Vô Địch mặc dù bị năm tên cùng cảnh giới bao vây nhưng hắn vẫn không có chút sợ hãi nào.

Ngược lại, ý chí chiến đấu của hắn càng lúc càng tăng, ngay cả Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm cũng ngày càng phát sáng.

“Tiểu tử ngông cuồng … muốn sớm chết sao?”

“Ra tay!”

Bạn đang đọc Vạn Đế Chí Tôn sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.