Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bia vỡ

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

Chương 9: Bia vỡ

Bát Liên quốc

Quảng trường Khu chiêu sinh

Nhất Khương tiến lại gần khảo hạch bia, hít một hơi thật sâu, đặt tay lên. Chưa kịp ba hơi, các mức trên bia liên tục nhảy số. Nhảy rất nhanh từ 1 lên thẳng tới 7 rồi 8 rồi 9 rồi 10 bỗng đưng khảo hạch bia tự dưng vỡ vụn. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết rằng các con số đang lên và cuối cùng vỡ nát. Chẳng lẽ thiên phú người này có thể làm vỡ nát khảo hạch bia?

“Không thể nào!”

“Ngọa tào!”

“Cái quái quỷ gì thế!”

“Tất cả im lặng! Đây có lẽ là trong quá trình chiêu sinh quá nhiều, nên khảo hạch bia có thể không chịu được nên vỡ nát” - Giám khảo nghiêm nghị nói.

“Ra làm thế”

“Cứ tưởng là yêu nghiệt tái thế”

“15 tuổi chỉ lục tầng trung kì sao có thể làm đến thế được”

Đám người xôn xao nghi ngờ về khả năng của Nhất Khương. Căn bản 15 tuổi nếu mang thiên phú yêu thiệt như vậy mà chỉ đạt đến Lục tầng trung kì thì thật không thể tin nhưng họ đâu biết rằng Nhất Khương vừa chỉ tu luyện hơn nửa tháng. Giảm khảo hô lên.

“Người đâu?Đem lên cái mới khảo hạch bia.”

Một lát sau, một cái khảo hạch bia mới được thay đã được thiết lập xong.

“Ngươi! Lên thử lại.” – Giám khảo chỉ tay vào Nhất Khương.

Nhất Khương bước tới, một lần nữa hít thật sâu, hắn thầm nghĩ có lẽ nên điệu thấp vì hắn biết vốn khảo hạch bia cũ không bị hỏng, chỉ là do không đo được thiên phú của hắn.

“Quyết định thế đi!”

Nhất Khương nhẹ nhàng đặt bàn tay lên rất nhanh chỉ một hơi là rút về giả vờ để tay cách bia một đoạn nhỏ. Khảo hạch bia tiếp nhận dần dần kéo các mức đi lên 1,2,3 rồi lên 5 vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, lên đến 6 rồi chuẩn bị tiếp cận 7, khi đã đến 7 thì rốt cục cũng dừng lại. Mọi người nhìn xem đều ngạc nhiên.

“Mức 7, thông qua”

“Đây là người thứ ba đạt mức bảy trong năm nay”

“Nhưng nhìn thế nào thì cũng thấy kém so với hai người còn lại”

“Miễn cưỡng đi”

Một lão già vốn đang ngồi trên lầu cao quan sát xuống.

“Tiểu tử này có gì đó rất kì lạ”

Nhất Khương trở về xuống khán đài.

“Ha ha, đúng là tiểu gia không nhìn lầm người, Khương huynh đệ, kết bạn thế nào?”

“Hảo” – Nhất Khương vui vẻ nói.

“Hôm nay đã kết thúc khảo hạch thứ nhất, ba ngày sau tiến hành khảo hạch thứ hai” – Giám khảo hô to

Nói xong lúc này đám người rời đi, đã là chiều xế. Nhất Khương cùng Tần Soái tán dốc.

“Khương huynh đệ, ta thấy thiên phú ngươi trác tuyệt tại sao lại mới chỉ Luyện thể lục tầng trung kì?”

“Chỉ là tu luyện trễ nãi chút thôi!” – Nhất Khương không muốn giải thích nhiều chỉ đưa ra lý do.

“Thì ra là vậy, nhưng huynh đệ yên tâm, có ta ở đây không ai dám bắt nạt ngươi đâu”

Tấn Soái tự tin cười lớn.

“Huynh đệ, ta còn có việc, ba ngày sau gặp lại!”

“Cáo từ.”

Cuối cùng, cả 2 tách nhau ra. Nhất Khương quay trở về tìm kiếm chút gì ăn, quay trở lại phòng trọ tu luyện đồng thời ‘Vạn Pháp Quy Nhất Công’ cùng ‘Ngũ Hành Thể’ .Lực lượng của Nhất Khương đang được kéo lên đến 110 hổ lực.Một lát sau.

“Quá chậm! Hiện tại muốn trở thành Luyện thể lục tầng đỉnh phong ít nhất phải một tuần nữa. Thứ ta thiếu bây giờ có lẽ là tài nguyên tu luyện. Có lẽ mai nên đi tìm thôi!”

Ngày hôm sau,

Trên con phố tấp nập, một hắc y thanh niên lộ ra khuôn mặt vẻ chán nản.

“Thực sự là hôm nay chẳng tìm thấy gì cả!”

Tự dưng một ông lão bày bán trong gian hàng gọi tới.

“Này công tử! Ngươi xem bên đây ta có một ít đồ này.”

“Dù gì cũng không có gì làm chi bằng đi nhìn xem.”

Vừa bước tới gian hàng, trong cơ thể Nhất Khương bỗng rung lên như một luồng điện nhỏ chạy qua, mấy chốc ổn định lại. Trên gian hàng của ông lão có rất nhiều vật đa phần là nhất cấp linh thảo, Nhất Khương ánh mắt rơi trên một mảnh tàn quyết rồi quay sang ông lão.

“Ông lão, đây là …”

“Công tử, mảnh tàn quyết này là ta lên rừng hái linh thảo vô tình tìm thấy, tàn quyết này có lẽ đã mất đi 9 phần nên ta đem bán ở đây. Nếu công tử có hứng thú ta có thể thương lượng.”

“Được, ra giá đi”

“Một ngàn lượng bạc” – Ông lão đưa một ngón tay lên.

Lúc này, Nhất Khương trong người chỉ có hơn 50 lượng bạc cùng với hơn trăm nhất cấp linh thảo nhưng có thể thấy ông lão đang cố tình nâng giá vì thấy bản thân chú ý đến nó. Nhưng theo hắn thấy cái tàn quyển này thực sự giá trị hơn nhiều vì cảm giác rung lên của hắn khi nãy thực ra là đến từ mảnh tàn quyết tỏa ra thu hút Nhất Khương.

“Năm mươi lượng bạc”

“Công tử, đây là đang ép chết lão phu đường sống lão phu sao! Năm trăm lượng bạc.”

Trong lòng của ông lão thầm nghĩ 50 lượng bạc cũng là giá quá hời vì tàn quyết căn bản không thể tu luyện được nhưng quyết định kéo giá lên tiếp. Năm mươi lượng bạc ở ngoại thành đã có thể sống đến hai tháng mà không lo nghĩ tiền ăn ở.

“Năm mươi lượng không hơn không kém”

“Công tử nghĩ sao nếu một trăm …”

Nhất Khương cắt lời

“Năm mươi lượng, nếu không được thì xin cáo từ.”

Nhất Khương quay đầu chuẩn bị đi.

“Hảo! 50 lượng bạc”

Nhưng đằng sai một tiếng vang lên, đó là ông lão. Trong lòng hắn cứ nghĩ là hắn kiếm lời, chỉ một tờ giấy rách cũng có thể bán được 50 lượng bạc, hắn cười thầm.

“Thành giao!”

“Tạm biệt công tử!”

Sau khi ép giá cuối cùng đồ vật đã đến tay Nhất Khương, hắn tiếp tục đi dạo quanh khu vực ngoài thành để tìm một số nguyên liệu tu luyện khác nhưng cuối cùng lại tốn công. Ngoại thành muốn tìm đồ vật tốt đúng là khó như lên trời nhưng may mắn hắn tìm đến một mảnh tàn quyết thu hút được hắn xem như thu hoạch không tồi.

Bạn đang đọc Vạn Giới Chưởng Khống Thần Đế sáng tác bởi Tieuanhzz0091
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuanhzz0091
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.