Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng mỹ nữ sư tôn hàng ngày

Tiểu thuyết gốc · 2173 chữ

“Cuối cùng cũng ngủ”

Sư tôn ôm một chút Huyền rồi thả hắn nằm lại giường, nàng bất giác xoa hai bên thái dương mà cảm thán

“Ta tên Lãnh Nhược Tuyết nhớ kĩ đấy tiểu Huyền ta là ngươi sư tôn”

Trong cơn buồn ngủ ập đến, hắn nghe được tên của sư tôn của mình

“Lãnh Nhược Tuyết tên còn thật dễ nghe đâu”

“A tiểu Huyền còn cười ? Không biết trong mơ hắn thấy gì đâu ? Có khi thấy ta cũng nên, mà hắn còn chưa thấy qua ta làm sao mơ được ?”

Nhìn gương mặt non nớt của Huyền mỉm cười, Lãnh Nhược Tuyết bất giác mỉm cười nhẹ. Nàng rất nhanh liền khống chế cảm xúc của mình lại

“Ta dường như biến đến mềm yếu, chắc là do tiểu Huyền ảnh hưởng. Không được lần sau không được chiếu theo lệ này nữa !”

Nàng sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo hơn, vị Thánh chủ ta quay về a

Xong xuôi nàng quay về phía cửa điện đi ra, lúc này nàng bỗng xoay người nhìn về phía Huyền

“Nếu có dịu dàng thì chỉ đối với mình ngươi !”

Rồi nàng biến mất, để lại bầu không khí cùng với cảm xúc chỉ mình nàng biết

Ban đêm trong xa hoa tẩm cung, Huyền đang ngủ bỗng giật mình vì cảm giác có ai đó đang đi về phía giường

“Là ai ? Chẳng lẽ là sư tôn ? Vì không có ai dám lại gần đây mới phải chứ. Mà mình cũng không nhận thấy ác ý nên chắc không sao”

Lúc này Huyền nghe được mùi hương từ sư tôn của mình. Nàng cứ thế đi lại gần Huyền, bất giác đưa tay về phía gương mặt hắn mà nựng

“Ân là sư tôn. Mà đừng nói sư tôn muốn ngủ cùng ta nha ! Thật hương !”

“Cũng thật là dễ thương đâu ! Làm người ta muốn gần gũi một cách kì lạ”

Lãnh Nhược Tuyết cảm thán nói. Quả không thật hổ danh đệ tử nàng, sinh ra đã có cỗ mị lúc vô hạn rồi

“Không biết sau này hắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào đâu ? Mà nếu có cũng không được vì hắn không được phép !”

Nói rồi ánh mắt nành trở nên lạnh lẽo, vội xua tan ý nghĩ khác nàng liền nằm kế bên Huyền và đi vào giấc ngủ

“Tính ra cũng lâu rồi chưa ngủ ! Thật là tiện nghi ngươi đâu, ngươi là nam nhân đầu tiên vào tẩm cung của ta, người bình thường đi vào chết đến nỗi còn không vào được luân hồi !”

Nói rồi đôi Phượng nhãn nàng nhắm lại đi vào giấc ngủ, kể cả ngủ nàng cũng không tháo mặt nạ ra nếu không anh Huyền tối nay làm cái xuân mộng a

Bất tri bất giác, hai tiếng thở đều đặn vang cùng đi vào giấc ngủ

Ngày hôm sau, nàng tỉnh dậy cũng là buổi trưa

“Không ngờ qua bao lâu ta có thể ngủ ngon đến vậy ! Chắc là nhờ tiểu Huyền ngươi rồi !”

Nói rồi nàng bất giác nhìn qua bên cạnh, nơi ấy còn đang ngủ say lấy. Nàng còn nhận ra nàng thế mà ôm hắn ngủ cả đêm

“Ta vậy mà ôm hắn ngủ ?”

“Thánh chủ ngài dậy chưa ?”

“Ta tỉnh vào đi”

Nàng liền xua tan đi ý nghĩ khác vì dù gì Huyền cũng còn nhỏ, nếu sau này lớn rồi thì khác nha

Hàn Ảnh bước vào nhìn thấy Lãnh Nhược Tuyết ăn mặc bộ áo ngủ thì không khỏi thất thần

Cái gì tiên tử cũng chỉ thế, không biết sau này ai tiện nghi có được trái tim nàng nữa

“Người đó trên đời làm gì tồn tại. Căn bản không ai xứng với Thánh chủ. Có lẽ…”

Nàng bất giác nhìn sang Huyền còn say ngủ

“Không nên suy nghĩ lung tung”

“Thánh chủ ngài ngủ đến tận giờ ?”

Nàng giật mình nhớ ra không nên a Thánh chủ thường tu luyện đến sáng sớm làm sao hôm nay ngủ đến trưa ? Hơi lạ à nha

“Ừm hôm qua xác thực ngủ được nên dậy hơi muộn. Có chuyện gì sao ?”

“Không có gì ngài ngủ được là tốt. Nô tỳ chỉ tới cấp cho Ma tử ăn sáng”

“Vậy ngươi chuẩn bị cũng sẵn cho ta một phần”

“???”

Nàng nghe được gì ? Thánh chủ mà đi ăn sáng ? Tốt a Thánh chủ nói chính là. Nàng liếc mắt qua vị Ma tử đang còn ngủ say

“Không lẽ do ta suy nghĩ nhiều không nên a”

Nói rồi nàng xoay người đi chuẩn bị

Thời gian trôi qua bất giác đã 6 năm, Huyền bây giờ đã 6 tuổi cũng đã trưởng thành không ít cũng vẫn mang theo nét non nớt nhưng thêm phần mị lực

Trong 6 năm này, Huyền cũng đã thành công gây sự chú ý cho Lãnh Nhược Tuyết và các lão tổ

Lúc 1 tuổi đã có thể nói chuyện rõ ràng như người lớn. Lúc 2 tuổi đã viết một cách thành thục

Năm 3 tuổi hắn tinh thông cầm kỳ thư hoạ. Năm 4 tuổi biết nấu ăn còn thường xuyên nấu cho Lãnh Nhược Tuyết và các vị lão tổ ăn khiến bọn họ khen không ngớt

Năm 5 tuổi đã có tư duy sánh ngang với các bậc Thánh hiền khi làm ra các bài thơ có thể vang danh vạn cổ

Năm 6 tuổi, hắn đã trưởng thành xứng với danh xưng tiểu Trích tiên mỗi cái nhăn mày của hắn cũng toát lên nét mị lực chúng sinh

Và cũng trong lúc 6 tuổi hắn xin Lãnh Nhược Tuyết ở chung với các lão tổ. Điều này dường như không thể vì chỗ ở của lão tổ là nơi bọn hắn bế quan cũng được xem như cấm địa

Không đến mức nguy cấp không ai được vào trừ Thánh chủ

Vậy mà lão tổ đồng ý cho hắn ở vì hắn lấy lý do học hỏi cũng như tu luyện điều này càng khiến các lão tổ hài lòng xem hắn như cháu ruột

Ai đâu ngờ hắn chỉ muốn xa sư tôn chứ ở chung đêm dài lắm mộng thằng em không nghe thằng anh thì sư tôn thiến hắn mất

Không ai biết đằng sau các thành tựu có hắn đều dưới sự giúp đỡ của Al cộng thêm kiến thức lúc trước thì khỏi phải bàn cãi cái gì mà tiểu thiên tài gì chứ ?

“Ngày mai là ngươi tròn 6 tuổi cũng là lúc bước chân vào con đường tu luyện. Ta mong từ giờ ngươi chăm chỉ hơn”

Giọng nói của Lãnh Nhược Tuyết vang bên kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ

“Ta hiểu được sư tôn. Ta biết được đạo lí là sư tôn đưa vào cửa tu hành tại cá nhân ngày mai ta sẽ không khiến ngài thất vọng”

“Sư tôn đưa vào của tu hành tại cá nhân. Nói rất hay ta mong ngươi nhớ đến lời mình nói”

Trong hư không các lão tổ cũng gật đầu hài lòng

“Tiểu Huyền thật là với ngộ tính như thế tương lai sau hắn sẽ vấn đỉnh Tiên vực chao liệng cửu thiên !”

Các lão tổ đang ẩn mình trong hư không đang quan sát cũng đồng tình

Lãnh Nhược Tuyết gật đầu cười nói. Qua bao năm công sức hắn gây ấn tượng với nàng không uổng công a cái gì mà đồ ăn thức uống trí mạng đối với các thiếu nữ kiếp trước đều được hắn áp dụng

Qua đó có thể thấy được hảo cảm của nàng dành cho hắn cao vọt hơn cái sư đồ

“Vậy bây giờ ngươi đi nghỉ ngơi để ngày mai tinh thần thật tốt”

“Ta biết sư tôn”

“Mà sư tôn ta có yêu cầu này không biết người chấp nhận không ?”

Huyền ấp a ấp úng nói làm cho Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười

“Nói a làm gì cứ như con nít”

“Ta không phải con nít ta lớn rồi”

“Rồi rồi không phải chính là nhưng đối với ta ngươi vẫn là như vậy”

“Hừ không cho sư tôn nói ta vậy. Ta đã lớn sau này ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn tất cả rồi ta sẽ bảo vệ sư tôn thay sư tôn tránh hết nỗi lo”

Huyền nhìn thẳng vào đôi mắt nàng mà nói một cách chân thành khiến Lãnh Nhược Tuyết ngỡ ngàng

Đã bao lâu chưa có người nào dám nói bảo vệ nàng như vậy, đúng hơn là không có ai có tư cách nói ra lời này.

Nàng là ai ? Ma đạo Nữ Đế gặp thần giết thần gặp phật đồ phật nàng cần ai bảo vệ chứ ?

Nàng vươn tay cốc đầu hắn một cái rồi nói

“Sư tôn ngươi là ai mà cần ngươi bảo vệ ? Nếu có cũng là ta bảo vệ ngươi”

“Sư tôn không cho cốc đầu ta làm vậy sẽ biến xấu không ăn cơm chùa được”

Huyền ra vẻ dễ thương mếu máo nói

“Vậy ngươi ăn cơm chùa ai nha ? Nói để vi sư kêu người đó tránh ngươi ra để không hết cơm thì khổ”

“Ta ăn cơm chùa sư tôn đó nha hì hì”

“Biết được a ! Vậy ngươi muốn yêu cầu gì ?”

“Ta muốn ngủ chung với sư tôn tối nay !”

“...”

Nàng mở mắt to nhìn hắn không ngờ hắn yêu cầu chỉ có vậy nàng còn tưởng hắn yêu cầu đan dược hay thánh khí gì đâu

“Cái này được tối nay ngươi qua tẩm cung ta. Nhớ lần sau không chiếu theo lệ này nữa ngươi cũng đã lớn. Với lại không biết ai nói lúc trước đòi ta ngủ riêng a”

Nói đến đây Huyền bỗng đỏ mặt đúng a cái miệng hại cái thân

Nàng nhìn hết biểu hiện của hắn rồi mỉm cười

“Thôi chuẩn bị đi nghỉ ngơi ngày mai là ngày trọng đại !”

“Tuân lệnh sư tôn !”

Nàng lắc đầu nhìn bóng dáng hắn rời đi chuẩn bị chỗ ngủ mà mỉm cười

“Nghịch đồ không biết trong đầu chỉ nghĩ thứ gì !”

Nàng lại nhớ lúc đó hắn nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói lớn sau này ta bảo vệ ngươi nó không đơn thuần là một lời hứa hẹn của đứa con nít nàng có thể thấy được chân thành trong đôi mắt hắn dù sao con nít không biết nói dối

Đến nỗi cho tới bây giờ không có ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng đâu

Có lẽ sau này nàng sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, lúc đó trong vườn đào hoa rơi như chốn tiên cảnh, một thiếu niên 6 tuổi nói sẽ bảo vệ nàng suốt đời này nàng sẽ không quên

Tối đó, hắn lên giường nằm lăn qua lăn lại, vì nghĩ đến cuối cùng cũng ngủ chung với sư tôn a

“Sư tôn tắm rửa thật lâu a. Không quan trọng lát nữa sư tôn sẽ rất thơm nha !”

Có thể nói Tiên vực sướng nhất là hắn rồi

Bỗng có tiếng bước chân đi lại gần

“Sư tôn ngươi tới nãy giờ ta làm ấm giường cho người rồi á nha”

Nàng ngây người một lúc rồi bật cười

“Tu vi như ta mà còn đợi ngươi làm ấm giường sao ?”

“Nhưng có người làm cho vẫn sướng hơn nha”

Nàng cũng cạn lời với tên nghịch đồ này, nói rồi nàng nghiêng người nằm lên giường cơ thể hoàn mĩ cùng với đồ ngủ thì khỏi nói nó làm cho cơ thể nàng đẹp không tả nổi

“Sư tôn ngài khi nào tháo mặt nạ ra à nha ? Ta còn chưa thấy mặt người bao giờ đâu ?"

Đây chính xác là lời mà hắn nói suốt 6 năm trời từ khi hắn biết nói là cứ mở miệng đòi nàng cho xem mặt nhưng lần nào cũng cho ăn bơ

“Làm sao ngươi tò mò ?”

“Chính xác là ta tò mò á sư tôn chắc chắn là rất đẹp rồi còn đẹp hơn cả Hàn Ảnh tỷ tỷ nữa”

Qua 6 năm trời chung đụng thì hắn cũng trở nên thân với Hàn Ảnh, mặc dù cô nàng đôi khi lạnh lùng nhưng khi gặp trò đùa của hắn cũng đỏ mặt

“Thật vậy sao ? Ta có đẹp như vậy ?”

“Chính xác là không đẹp”

“Ừm ?”

Lãnh Nhược Tuyết trầm giọng

“Mà là rất đẹp hihi”

“Nghịch đồ lo đi ngủ”

Nàng mỉm cười nhẹ trách dù sao ai chẳng muốn khen mình đẹp nha nhất là đem mình nói đẹp hơn người khác nữ vì duyệt kỷ giả dung

Bạn đang đọc Vạn giới ký sáng tác bởi XaoLonDaChetMe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi XaoLonDaChetMe
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.