Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công việc

Tiểu thuyết gốc · 1629 chữ

Ở một nơi nào đó trong dược điền.

"A Phú ca, huynh làm cái gì vậy?"

"Đợi tí! Rồi đệ sẽ biết ngay thôi."

A Phú- vị sư huynh mập đang thổi bằng một tiếng lá nhưng nghe ra âm thanh này hơi quái dị nha. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng địa động to lớn, mặt đất hơi chút rung chuyển.Trời ơi! Một con bò tót đang lao đến đây.

"Sư huynh, nhanh lên chạy thôi."

"Sư đệ à, đây là thú cưỡi của ta. Đệ không cần lo lắng đâu."

"Thế nhưng nó đến SÁT MẶT HUYNH rồi mà sao không dừng vậy."

Chỉ thấy A Phú không chút biểu tình, giơ hai tay cầm vào sừng của con bò. Một người một bò đối chiến nhau. Vậy mà khi chạy đến tay vị sư huynh mập này, con bò không tiến thêm một nào. Có lẽ tác động duy nhất còn để lại chính là bốn vết ấn hằn sâu trên đất của con bò.

"Tốt! Tốt! Bá Ngưu lần này ngươi mạnh không ít nha."

Mặt A Bảo xám xịt lại, há hốc mồm. Thật sự là không giống người thường tí nào. Mà cũng đúng thế thật, người thường thì ai mà chặn được đầu bò này. Bấy giờ A Bảo mới hoàn hồn để nhìn kĩ con bò này. Con bò này phải cao đến ba mét, lực lưỡng oai phong. Hai sừng không phải là to so với thân thể nó nhưng trông lại cực kì sắc bén và còn hướng lên trên. Toàn thân cơ bắp. Da bò đen nhưng lại có những vết hằn còn đen hơn. Kì lạ ở chỗ nhúm lông đuôi phe phẩng lại máu trắng. A Bảo nhìn bò, con bò cũng nhìn lại cậu. Và nó có vẻ hiếu chiến nha, chân nó cào lên mặt đất có vẻ định húc người sao?

"Sư huynh, CỨU ĐỆ"

"Bá Ngưu, đây là tiểu đệ mới của ta. Đừng làm đệ ấy hoảng sợ."

Con bò này có vẻ nghe hiểu, chậm rãi nằm xuống, nhìn A Bảo và hất đầu một cái.

"NÓ bảo đệ lên lưng nó đó. Hôm nay ngươi tốt bụng quá nhỉ! Bá Ngưu"

Thế rồi hai huynh đệ trèo lên lưng con bò lớn này. Ngồi trên lưng bò, A Bảo có thể cảm giác mạch máu của nó đang lưu thông. Đương nhiên không phải A Bảo đã có tí tiến bộ nào mà là do sự vận động của con bò này quá mạnh rồi.

"A Phú, huynh điều khiển được con bò này sao?"

"Đúng! Nhưng cũng không hẳn là thế. Nói đơn giản là ta nuôi nó từ bé, thuần hoá nó. Còn điều khiển thì ta không làm được. Điều này phải đến Ngự Linh Tông mới có cách nha,"

"Ồ! Thì ra là vậy."

"A Bảo, nếu đệ muốn ta cũng tìm cho đệ một con như vậy được không?"

"Thôi sư huynh, tha ta"

Con bò tót bắt đầu di chuyển. Nó chạy nhanh qua cánh đồng cỏ rộng lớn và qua những dãy núi. Nhanh! Nhanh thật! A Bảo cảm thán

"A Bảo công việc của chúng ta chính là theo dõi tình hình của đại dược điền này. Tránh những rắc rối có thể xảy ra làm nguy hại cho dược liệu nơi đây. Thời gian này, ta sẽ dẫn đệ đi thăm thú các nơi. Đợi đến khi nào đệ đạt Luyện khí nhị tầng thì sẽ giao việc cho đệ."

"Bây giò chúng ta đi vào dược điền để kiểm tra. Tiện thể ta cũng sẽ giới thiệu sơ qua công việc cho đệ. Rồi chúng ta đi tới rừng già tìm cho đệ một thú cưỡi nha."

"Dạ được. Nhưng kiếm cho ta con nào ôn hoà tí xíu."

"Dược điền của Trần Trung phái chia làm ba khu vực lớn. Đồng bằng là nơi trồng dược thảo ngắn ngầy từ trăm năm đổ xuống. Những ngọn núi lớn là nơi gieo những dược thảo lâu năm, thường do đại sư tỷ và nhị sư huynh kiểm tra. Còn khu vực cuối thì ta chưa được vào lần nào. Nhưng nghe nói là mỗi năm phải vận dụng rất nhiều tài lực của tông môn để duy trì nó."

"Đến rồi. Đây chính là khu vực đệ sẽ làm việc trong thời gian tới."

Đứng từ trên đỉnh núi, A Bảo thấy một bình nguyên rộng lớn. Nhưng kì là ở chỗ bình nguyên này lại được chia thành từng ô vuông nhỏ thẳng hành, đều tăm tắp. Thật sự là một công trình vĩ đại.

"A Bảo huynh, toàn bộ khu vực này đều là dược liệu sao?"

"Đúng vậy." A Phú nói với vẻ mặt đầy tự hào.

"Vậy làm sao có thể chăm chút hết chúng nó được."

"Đương nhiên là tự mình thì không chăm lo hết được. Nhưng đệ nghĩ sao nếu muôn thú giúp đỡ chúng ta."

"Muôn thú."

"Đúng vậy. Nói cho đệ biết luôn chúng ta có kí khế ước với một đại thụ yêu. Nó đã giúp chúng ta chăm lo vạn mẫu dược điền này. Ta cũng một lần được diện khiến ngài ấy. Nghĩ loại lần ấy được ăn Bạch Ngọc quả thật sự là thèm thuồng nha."

"Ồ! Thì ra là vậy nha."

"à quên chưa nhắc đệ. Không được đi đến ngon núi có cái cột vàng kia. Đó là nơi thụ yêu ở, không có sự cho phép của nó thì ngay cả Đế lão cũng không được vào. Thôi chúng tay đi vao dược điền."

Nhìn từ xa Không thể nào thấy được sự hùng vĩ của dược điền này. Mỗi ô vuông nhỏ kia, bây giờ tương đương vói cả mẫu. Khung cảnh thật sự tráng lệ. Mỗi ô đều thấy hằng sa nào chim nào ong nào các động vật khác đang chăm sóc dược liệu. Voi tưới cây, chim nhặt lá héo. Mỗi con vật đều có trách nhiệm của mình. Càng đi vào sâu trung tâm dược điền, dược khí lại càng nồng đậm.

"Bá Ngưu này đã từng một lần ngốn sạch ba mẫu dược điền. BỊ Đế lão bắt được, định bắt làm thịt nhưng ta ngăn lại và nuôi dưỡng nó. Để nó kiềm chế thế này cũng mất rất nhiều công phu đó nha. Cộn thêm nơi đây dược khí nồng đậm nên nó nhanh chóng tiến hoá. Giờ Bá Ngưu cũng phải ngang luyện khí kì tầng 3 rồi."

"Sư huynh, huynh nhìn ta thì bao năm mới đạt được cảnh giới như thế. Ta không biết mỗi người đều có kì ngộ khác nhau. Nhanh hay chậm là tuỳ cơ duyên. NHưng nếu ta luyện thông thường, ta thấy đệ muốn đạt đến luyện khí tầng 3 thì phải 2,3 chục năm."

"Lâu như vậy sao?"

"Đệ tử bình thương thì khoảng 5,6 năm là đạt được nhưng tư chát đệ tồi như vậy thì chắc cũng tầm đó." Vị sư huynh này không chút ý tứ mà nói thẳng.

Mặt A Bảo khẽ cứng đờ nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh và quyết tâm sẽ nỗ lực hơn thế. Có vẻ A Phú cũng nhận ra sự biến đổi của A Bảo. Biết mình lỡ lời nên A Phú liền chuyển chủ đề:

"A Bảo hay chúng ta tới chỗ Uyển nhi đi. Muội ấy cũng ở trong dược điền này."

Nói rồi Bá Ngưu lao vun vút đi. Thoáng chốc đã nhìn thấy một cô gái nhỏ bé xen lẫn giữ bầy thú. Ngay cả Bá Ngưu khi đến gần cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, chầm chậm giống như không muốn cô gái giật mình. Thấy cảnh tượng này A Bảo cũng có chút thán phục.

"A Phú, A Bảo, các ngươi đến rồi sao."

"Đúng vậy. Ta đã dẫn A Bảo đi thăm quan qua khu vực làm việc rồi. Ngươi biết ta cũng không quá rành về các loại thảo dược, vậy ngươi giúp ta chỉ điểm cho A Bảo nha"

"Ngươi lại muốn trốn việc đúng không?"

A Phú cười mỉm. Hiển nhiên là hắn muốn trốn việc đi chơi rồi. Và hẳn đã để lại A Bảo bơ vơ một mình với Uyển nhi. A Bảo cũng khá là ngại ngùng, không biết mở lời làm sao.

"A Bảo, ngươi biết loại thảo dược nào có thể kể tên cho ta nghe được không?"

A Bảo cung không nói nhiều. Gật đầu và hắn bắt đầu kể ra những loại thảo dược mình biết. Diều này cũng khiến hắn bớt lúng túng hơn. VÀ cả hai cũng không cảm thấy gượng gạo khi nói chuyện nữa.

"A Bảo, ngươi cũng khá tốt đấy chứ." (Ầy, được gái khen kìa)

"Nhưng mà chỉ là những loại phổ biến trong thế gian phàm trần thôi. Trong giới tu tiên của chúng ta còn có rất nhiều loại dược liệu khác. Trong quyển sách của đại sư tỷ có hết đó, nhưng ta cũng sẽ dẫn ngươi đi làm quen các loại thảo dược này."

Nói rồi Uyển nhi dẫn A Bảo đi khắp các mẫu dược điền, chỉ cho A Bảo rất nhiều loại dược điền. Hai người cũng trở nên thoải mái hơn khi ở cạnh đối phương. Thế nhưng có một điều khiến A Bảo cảm thấy không ổn . Đó là QUÁ NHIỀU RỒI. Uyển nhi liên tục nói về các dược liệu làm A Bảo bắt đầu hoa mắt. Nhưng chàng trai này không dám nói ra vì ngại. Có lẽ đành đợi Phú huynh bổ túc cho thôi. Ai bảo thích thể hiên trước gái làm chi.

"A Bảo còn loại dược liệu này ta bỏ sót!!!!!!!!!!!"

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.