Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Tiểu thuyết gốc · 1493 chữ

Đã có quyết định trong lòng nên A Bảo  chuẩn bị linh thạch tiến tới Luyện Bảo ngục tu luyện.

" Phong ấn "Thiên Hoàng sơn lâm" dự tính mở cửa trong vòng một tháng, nắm bắt thời gian này để đề cao thực lực. Đến lúc Linh nhi ra sẽ cho nàng một bất ngờ"

Cũng trong thời gian A Bảo bắt đầu tịnh tu này, các đệ tự đã lần lượt đi vào sơn lâm tiêu diệt yêu thú. Ngũ sư tỷ và A Phú sư huynh lập thành tổ đội tiến vào trong. Họ cũng có mời A Bảo nhưng đã bị hắn từ chối bởi thực lực này chỉ ngán chân họ mà thôi.

Trong bờ rìa sơn lâm, một bò hai người đang chiến đấu hăng say

"A Phú, chúng ta thi xem ai giết được nhiều yêu thú hơn. Ai thua phải tưới nước cả nghìn mẫu dược điền."

"Được! Hãy xem ta cùng Bá Ngưu lợi hại mức nào."

"Cái gì chứ? Ngươi ăn gian à. Ngươi với Bá Ngưu tính là hai người rồi còn gì."

"Sao lại nói như thế. Bá Ngưu là vật cưỡi của ta thì phải tính phần ta chứ."

"Không được."

"Được rồi. Không tính phần Bá Ngưu."

Nói qua một chút A Phú và vị ngũ sư tỷ( Dung nhi) đều là ngũ trọng Luyện khí kì đó nha. Nên là lần lịch luyện này vốn dĩ cũng không quá sức vơi họ. Vả lại yêu thú là một tài liệu tốt nên là không thể bỏ qua cơ hội này được nha.

Lại nói đến Linh nhi, lần này muội ấy cũng đi cùng một vị sư tỷ ngũ cấp đỉnh phong để rèn luyện. Dù sao cũng có trong tay lượng bùa chú lớn nên là chỉ cần đứng sau vị sư tỷ nọ tung bùa là cũng kiếm được kha khá yêu thú. Nghe như nổ cá ý nhỉ. Tuy nhiên vẫn có rất nhiều hung hiểm, chỉ cần lơ là một chút là bị ngoặm mất cánh tay bao giờ không biết nha.

Nhìn chung thì đợt thú triều này khá yếu kém chỉ tập trung yêu thú từ cấp ba trở xuống nên là cũng không có gì là quá vất vả đâu. Thế nhưng thấy cảnh tượng này, chưởng môn nhân lại cảm thấy lo lắng, làm gì có chuyện mỡ dâng miệng mèo thế này. Chắc chắn có uẩn khúc gì. Nên là vị chưởng môn này đã lệnh cho nhiều đệ tử cấp cao luôn tuần tra mọi khu vực tránh tình trạng bị đột kích bất ngờ.

Thế nhưng hôm nay đã là ngày thứ 14 của lần thú triều rồi mà chưa thấy có chút động tĩnh gì. Thế nên các đệ tử cũng có chút thả lỏng hơn. Nhưng họ không biết rằng cái giá cho sự thả lỏng ấy là rất đắt.

"Chưởng môn thật sự quá lo xa rồi. Lần này yếu đi thì càng tốt chứ sao!!"

"Đúng vậy. Ta thấy có vẻ lão nhân gia người sống lâu nên hồ đồ chăng "

"Hay chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi chút. Ta có mang theo bình rượu nè."

"Rượu sao??? Ngươi mang theo bao giò vậy??"

"Các ngươi nên nghiêm túc một chút. Nếu không đến lúc trách phạt xuống thì không ai gánh nổi đâu."

"Có sao đâu.Ngươi muốn thì tự mà đi một mình."

"Đúng vậy. Hay là ngươi sợ."

"Ta thấy ngươi đúng là đồ nhát cáy mà."

Nói rồi cả đám đệ tử tụ tập lại bắt đầu cuộc vui. Chỉ còn một vị đệ tử chính trực kia là tự mình đi tuần tra. Và cũng chính điều này đã cứu cậu ta một mạng. Một thanh niên béo đang há mồm ngoạm chiếc đùi gà thì một cái đầu to lớn đã ngoạm luôn cả đầu cậu ta với chiếc đùi gà nữa.

"Yêu thú! Yêu thú tập kích! Mau! Mau phát tín hiệu báo tin."

Nhưng mà chưa kịp nói hết câu lại một đệ tử nữa đã bị giết. Chỉ trong thoáng chốc cả đám đệ tử không kịp phòng bị đã bị tiêu diệt hết. Bầy têu thú lặng lẽ tiến dần ra từ một thông đạo nhỏ hẹp. Đám yêu thú ngày càng đông, đen kịt một góc rừng. Bấy giờ đã không biết có bao nhiêu yêu thú tản đi khắp nơi. Tình hình bắt đầu khó kiểm soát.

"Là yêu thú. Yêu thú tập kích."

Từng đám từng đám pháo tín hiệu được phát đầy trời báo hiệu yêu thú ở khắp nơi. Nhưng mà có một kẻ còn tưởng đó là pháo hoa mừng người trở về nữa chứ. Cũng không thể trách A Bảo tại vì từ lúc đến đây hắn còn chưa một lần nhìn thấy pháo tín hiệu.

Pháo tín hiệu được phát ra, toàn tông môn rơi vào trạng thái chiến đấu. Từng tốp từng tốp đệ tử tù các ngọn núi bay ra trong như đàn chim rời tổ vậy. Các tốp đệ tử theo lệnh của các trưởng lão bắt đầu truyền năng lương vào đại trận. Ý đồ vây khốn yêu thú trong phạm vi Trung Trần môn. Phải làm như vậy bởi nếu để chúng tiến tới thế tục thì thiết nghĩ hậu quả không thể tưởng tượng được. Phải biết rằng ngay cả yêu thú cấp 1 cũng đã ngang với một mãnh hổ rồi. Mà trong đám trời đen kia thấp thoáng thấy cả yêu thú cấp 6,7. Quả thực là quy mô chưa từng có trong lịch sử.

"Toàn bộ các đệ tử nghe lệnh. Tiêu diệt bằng hết lũ súc sinh này. Không được để dù là một tiểu yêu tiến tới thế tục."

"Rõ!!!!!!!"

Âm vang như hổ gầm vang vọng khắp các ngọn núi. Thế rồi từng đoàn phi kiếm bắt đầu xông vào đám mây đen kia.

Lại nói về A Bảo, hiện tại cậu đang ở trong căn nhà của mình để tu luyện. Cậu ta thì hay rồi chả biết gì cả bởi chỗ cậu ở là nơi khỉ ho cò gáy nhất cái tông môn này. Tuy nhiên hẻo lánh thì hẻo lánh nhưng vẫn có một vài yêu thú lạc đến đây. Bọn chúng tinh vô cùng xa trăm mét chúng cũng có thể cảm nhận được hơi người. A Bảo thì không tinh được đến thế nhưng hắn cũng là một người khá cẩn thận khi giăng dây trên khu vực mình ở. Hắn đã thấy chúng qua khe cửa: Đó là ba con yêu thú hình sói. Hai con có màu lông đen nhưng kì lạ là mắt chúng sáng quắc. Nhìn là biết không phải là loài bình thường rồi. Con đứng đầu còn kinh khủng hơn. Màu lông xám chứ không đen hẳn như hai con kia, trên mình lại có một sọc dài thẳng gáy. Hiển nhiên là dạng tiến hoá cao hơn. Hai con cấp 1 và một con cấp 2.

Thật sự là vượt quá sức của hắn rồi!!!! Đừng nói là ba con dù chỉ là một con yêu thú cấp 1 cũng không đủ sức để ngăn cản. Hiện tại chỉ có CHẠY là thượng sách thôi. Nghĩ rồi, A Bảo lén lút đào tẩu khỏi nhà. Thế nhưng làm sao qua được thính lực của ba con sói yêu. Mà tốc độ của lũ sói thì không nói cũng biết là khủng khiếp thế nào. A Bảo nhìn qua chắc chắn là không có cửa với chúng.

Thế nhưng hắn cũng không phải dạng ngu đâu. Ra khỏi nhà là hắn đã lập kế hoạch trèo lên một cây cao vút, thẳng tắp. Đừng nói là sói dù là khỉ cũng khó leo lên nếu như không có thang. Bọn sói không trèo lên được, nhảy cũng không tới. Bọn chúng tức tối chứ nhưng chả biết làm sao. Thế nhưng sói là một loài không dễ bỏ cuộc đâu. Bọn chúng điên cuồng đào gốc cây. Bình thường thì làm sao mà bới được nhưng phải nhớ là chúng là yêu thú không phải bình thường. Từng mảng từng mảng gốc cây được bóc ra.

"Thế này thì sớm muộn cũng bị chúng cạy đổ cây. Mà nhảy xuống chúng đuổi  cũng hẹo sơm thui."

Trong lúc cuống cuồng, A Bảo vớ lấy được nắm bùa trong túi pháp bảo. "Ném xuống!! Ném xuống!! Ném chết chúng mày!"

"Đoành! Đoành! Đoành!"

Khói bụi mù mịt, hơi bay ngập trời. "Xem lần này chúng mày ra sao!!"

Tuy nhiên cấp độ đã thấp thì bùa tạo ra cũng kém cỏi thui. Khói bụi tan đi, ba con sói vẫn bình yên vô sự. Lông còn chả thấy rụng.

"Thôi phát này là chết chắc!"

"RẦM!!!!!" Tiếng rõ to. Đương nhiên rồi cây to đổ thì tiếng cũng phải lớn chứ.

L

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.