Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện đan

Tiểu thuyết gốc · 1466 chữ

Công pháp mới quả nhiên có chỗ thần diệu của nó. Phát lực đả lực rất vừa phải. Mỗi đòn đánh đều pháp huy được triệt để lực trong người A Bảo. Thế nhưng đã hơn ba tháng nay khổ luyện, hắn vẫn không ngộ được một đạo đao ý nào trong đấy.

"Hắn từng nghĩ có phải là treo đầu dê bán thịt chó không?"

Hắn từng hỏi qua các vị sư huynh sư tỷ trong dược điền nhưng họ đều không biết. Hỏi Đế lão thì ông ta lại trầm ngâm không nói. Nhưng ông ta lại khẳng định đó chính là một cuốn công pháp về đao.

"Cái này phải tự ngươi lĩnh ngộ."

Hắn cũng không quá phiền lòng về vấn đề này bởi bộ quyền này cũng đã làm hắn rất chi là hài lòng. Vả lại còn có một nguyên nhân quan trọng hơn Đó là hắn không có tiền mua đao mà luyện. Hắn quyết định sẽ ngẫm nghĩ từ từ, cũng không thể cứ lãng phí thời gian cho nó được. Hắn nên dành nhiều thời gian hơn cho luyện bùa và đang bắt đầu theo sư phụ luyện đan.

Hắn cũng đã học tập ở dược điền trong gần hai năm rưỡi rồi. Kiến thức coi như là có căn cơ. Linh lực tuy không nói là nhiều nhưng cũng đủ để duy trì luyện đan.

Luyện đan là một quá trình vô cùng phức tạp và lâu dài. Nhiệt độ, thời gian bỏ dược liệu đều vô cùng cẩn trọng. Sai sót một tí thui là có thể bỏ đi hết đống dược liệu. Chính vì điều này nên để có thể tạo ra một đan sư cần rất nhiều tài nguyên. Hiển nhiên điều này là rất xứng đáng, số tiền từ đan dược luyện ra đủ để cho đan sư sung sướng cả đời. Đó chính là hiện trạng của rất nhiều đan sư trong đan tháp. Tuy nhiên bọn họ lại có một nhược điểm chí mạng. Tuy không phải ai cũng như vậy nhưng ít nhiều đều bị ảnh hưởng. "Họ không thấu hiểu được hết tác dụng của đan dược mình đang cầm." Bởi vì họ chưa từng hoặc rất ít trồng và chăm sóc dược liệu. A Bảo và các sư huynh sư tỷ trong dược điền thì khác. Họ nắm rất rõ từng bước tiến triển của dược liệu. Hơn nữa thầy của họ là Đế lão cũng xuất thân từ luyện đan sư thiên tài nên có lẽ vấn đề kiến thức sẽ không có vấn đề gì.

Tuy nhiên luyện đan có phải là con đường mà mình nên chọn. A Bảo đã từng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Luyện đan chắc chắn là hắn sẽ luyện nhưng không phải con đường chính của hắn. Nó sẽ là bàn đạp vững chắc nhất để nâng cao thực lực. Tuy nhiên bàn đạp này cũng khó bước lên quá. Đã gần ba tháng kể từ lúc hắn nhập môn luyện đan rồi mà chưa được sờ cái đan lư.

"Bao giờ ngươi giữ được ngọn lửa trên tay một canh giờ thì đến tìm ta." Đế lão vứt lại câu đấy và biệt tích 3 tháng rồi.

Mỗi ngày A Bảo đều luyện tập như vậy. Dùng linh lực tụ trên bàn tay và duy trì nó. Cơ mà linh lực của hắn quả thực không đủ. Chỉ độ chưa đến 1/3 canh giờ thì đã tiêu tan. Cả một tháng đầu hắn tập trung thời gian để nâng cao lượng linh lực trong cơ thể. Có tăng nhưng cũng không đáng bao nhiêu. Có lẽ chỉ có nâng cao cảnh giới mới có đủ linh lực để dùng. Tuy nhiên Đế lão đã dặn không được đột phá nên hắn phải nghĩ biện pháp khác.

Tháng thứ 2, hắn đã nghĩ ra một biện pháp khác: đó là cho nhỉ ngọn lửa đi như vậy sẽ bớt tiêu hao phần nào lượng linh lực. Bình thường thì cũng chỉ tạo lửa và phóng ra. Bây giờ muốn tiết chế ngọn lửa quả thật không đơn giản. Linh lực tuôn ra giống như cái van nước vậy. Phải điều chỉnh sao cho phù hợp. Điều này thì cũng không có khó tuy nhiên lại khó ở chỗ cái van này lại là cái van cao su đàn hồi. Lực nén lên van chỉ cần hơi buông lỏng thì lập tức linh lực sẽ phụt ra. Như vậy ngọn lửa tạo ra không đều mà cũng không đủ nữa. A Phú đã chỉ cho hắn một cách đó là dùng khống vật để luyện. Lấy một hòn đá và dùng linh lực giữ nó ở không trung. Rồi từ từ giảm dần tơ linh lực quấn trên hòn đá. Quả thật cách này đã có tác dụng nhá. Chỉ hai tháng thôi mà hắn có thể duy trì ngọn lửa trong một canh giờ nhưng lại phải ở trong nhà. "Tại sao lại phải ở trong nhà ư???" Bởi vì nếu ra ngoài có gió ngọn lửa của hắn sẽ tắt ngay. Vậy là một vấn đề nữa lại phát sinh

Tháng thứ 4, hắn tìm cách cô đọng ngọn lửa để khó dập hơn. Giống kiểu bó đũa sẽ cứng hơn so với một cây đũa dài như một bó đũa chồng lên. Cô đọng cô đọng ngọn lửa lại. Quả thật cách này có hiệu quả. Nhưng vấn đề là linh lực cô đọng lại làm tốn thêm linh lực. Như vậy linh lực không đủ. Nhưng hắn lại nghĩ đến một điều: "Tại sao lại không cô đọng linh lực của mình?" Nếu như chỉ chứa một lượng nhất định giống như bình nước thì tại sao ta không cô đọng nước ngọt thông thường thành siro. Như thế sẽ có lượng linh lực khổng lồ hơn.

"Nhưng cô đọng thế nào????"

Hắn có biết gì đâu. Không biết thì hỏi. Theo như đại sư tỷ nói thì việc này cũng giống như đun nước để cô đọng đường.

"Luyện Bảo ngục" dùng hoả lực quyện vào dòng linh lực trong cơ thể vẫn có tác dụng luyện thể lại nâng dần độ tinh thuần của linh lực.

"Sao bây giờ mói biết việc này chứ??" A Bảo tiếc cho mấy tháng từng tu luyện tại Luyện Bảo ngục. Có lẽ điều này vẫn là tốt hơn nhiều so với không biết. Nhưng vấn đề là bây giờ hắn không có tiền. Mỗi tháng được bao nhiêu Đế lão đều thu hết để trả nợ. Các sư huynh sư tỷ hình như cũng lây tính cách của lão. Mọi chuyện đều có thể từ từ giải quyết thế nhưng nhắc đến tiền bạc thì họ như một con người hoàn toàn khác nha. Tuy rằng A Bảo đã hứa sẽ trả đầy đủ nhưng kẻ nợ đầy mình này quả thật ai cũng không dám cho vay. Còn về Linh nhi thì chắc chắn hắn sẽ không làm ra loại chuyện vay tiền này.( Dù sao cũng phải giữ tí thể diện trước gái chứ nhỉ.)

"Quả thực nan giải à nha!!!"

"Hay là mình bán chỗ linh dược tự trồng đi."

Linh dược hắn đã trồng được hai năm nhưng nhờ có nửa hiên mực gãy nên tốc độ phát triển gấp chục lần. Miễn cưỡng cũng đủ khả năng luyện đan cho đệ tử,

"Cũng không được đó là tài liệu tương lai luyện dược của ta."

"Vẫn còn một cách đó A Bảo." A Phú thấy hắn buồn phiền chuyện tiền nong

"Cách gì vậy sư huynh???"

"Đi làm nhiệm vụ."

"Nhưng cấp bậc của ta quá thấp. Sợ là ngay cả đến tư cách nhận nhiệm vụ cũng không có."

"Đương nhiên là ngươi không có đủ tư cách rồi. Nhưng ngươi phải nhớ chúng ta là người của dược điền, tinh thông bách loại dược liệu. Trong rừng rậm thì công dụng của chúng ta cũng vô cùng lớn."

"Nói không ngoa!! Rất nhiều đệ tử còn đến cầu chúng ta tham gia đấy chứ."

"Đương nhiên thù lao cũng không quá thấp. Lại còn được vào nhiều nơi nguy hiểm săn tìm dược liệu quý."

"Thế nhưng có một vấn đề: Đó là dù sao thân ai người ấy tự lo, Nguy hiểm đến thì tự mà lo rồi. Điều này ta nghĩ đệ nên cân nhắc."

"Thật là vậy sao???"

"Vậy ta không kiêng nể gì mà tham gia thôi."

Cầu phú quý trong nguy hiểm- một đạo lí rất nhiều người sư dụng. Nhưng số người thành công thì tuỳ may mắn rồi. Liệu vận may cả tên A Bảo này đã dùng hết chưa????

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.